"Hội thị đồng bạn mạ
Trường an nguyệt hạ
Nhất hồ thanh tửu nhất thúc đào hoa
Tâm như chúc quang
Khát vọng tại huyễn tưởng trung điểm lượng
Nhất tưởng khởi nhĩ ngã dĩ kinh khai thủy
Khai thủy phong cuồng"
(Tạm dịch:
"Sẽ là đồng bạn sao
Trường An dưới ánh trăng
Một bầu thanh rượu một bó hoa đào
Tâm như ánh nến
Thắp sáng khát vọng trong tưởng tượng
Ta đã bắt đầu nghĩ tới ngươi
Bắt đầu sóng gió")
. . . . . .
Trong điện Lãnh Tuyền, một giọng ca nữ đang không ngừng ngâm xướng, nhưng trong đầu Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trống rỗng. Những lời hát này rõ ràng là của bài Trường Tương Thủ (Bên nhau dài lâu), chắc chắn không phải là bài hát của triều đại này! Nếu nói là trùng hợp thì cũng quá khéo rồi! Chẳng lẽ ở bên trong cũng là người xuyên không mà đến sao? Có thể không?
Hạ Lan Phiêu nghĩ đến mà run rẩy dựa tay lên cửa cung điện Lãnh Tuyền, mình khẽ run, không biết rốt cuộc mình có nên đẩy cửa ra hay không. Bởi vì, nàng sợ mình lại thất vọng một lần nữa.
Nếu không phải đến từ cùng một thế giới, ta sẽ thất vọng, nhưng nếu như nàng cũng là xuyên không đến mà nói, ta sẽ lại càng thất vọng hơn. . . . . . Chẳng lẽ không có biện pháp nào để quay trở về nhà hay sao? Có phải cho dù như thế nào cũng không thể về nhà không? Cuối cùng thì ta đang sợ hãi cái gì. . . . . . Nếu như cũng là đồng bào xuyên không đến thì cùng nhau trốn khỏi hoàng cung, sống với nhau rồi nghĩ cách để về nhà cũng tốt! Ta sẽ còn cô đơn nữa. . . . . .
Hạ Lan Phiêu do dự thật lâu, cuối cùng quyết định vẫn đẩy cửa đi vào dò xét đến cùng. . . . . . Nhưng đợi khi nàng quyết định tiến vào cung điện thì cánh tay mở cửa bị một người nắm lấy.
"Người làm cái gì vậy?" Tiêu Nhiên vội vàng nhìn nàng: "Muốn chết phải không?"
"Hả?"
"Chiếu Tiên hoàng để lại, điện Lãnh Tuyền là khu vực cấm, người dám cả gan xông vào chỉ có một con đường chết, không trừ một ai."
"Thế nhưng nơi này không có ai canh giữ."
"Ở chỗ này đều là cao thủ số một canh giữ, ẩn trong bóng tối, ngươi tất nhiên sẽ không thấy! Mau đi theo ta!"
Tiêu Nhiên nói xong, kéo tay của Hạ Lan Phiêu quay về, Hạ Lan Phiêu cũng mặc bàn tay to của hắn nắm như vậy. Nàng theo hắn đi tới đình nhỏ giữa hồ, Tiêu Nhiên thấy không có người đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, hắn mới phát hiện dọc đường mình vẫn nắm tay của Hạ Lan Phiêu, vội vàng buông ra, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên. Hạ Lan Phiêu cũng có chút lúng túng nhìn cái bóng trong hồ của ánh trăng, ngượng ngùng cười: "Vương Gia, thật đúng lúc."
"Thật trùng hợp. Ta chỉ tới chậm một chút mà đã có người muốn gây hoạ lớn rồi."
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Lan Phiêu cảm giác Tiêu Nhiên đang tức giận —— chẳng biết tại sao tức giận. Nàng không hiểu tại sao một Tiêu Nhiên tao nhã lại tức giận, hơn nữa còn là vì chuyện nàng lén xông vào điện Lãnh Tuyền.
Cùng lắm là bị xử tử, ta chết thôi, hắn tức cái gì? Chẳng lẽ . . . . . . người ở trong điện Lãnh Tuyền là người tình cũ của hắn? Vì không muốn ta biết hắn mới cố ý tự biên tự diễn ra câu chuyện cũ này để dọa ta? Rất có khả năng!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới cảnh Tiêu Nhiên ở hoàng cung “kim ốc tàng Kiều”, có chút chua xót trong lòng. Tiêu Nhiên thấy vẻ mặt kỳ quái của nàng, quơ tay ở trước mặt nàng một cái: "Lại mất hồn rồi à?"
"Hả? Ngươi nói gì? " Hạ Lan Phiêu đột nhiên ngẩng đầu.
"Ha ha. . . . . ."
Tiêu Nhiên cười. Dưới ánh trăng, cả người áo trắng, dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu cười, cười tâm tư của Hạ Lan Phiêu. Lòng nhộn nhạo. Trước sau như một, nàng thích mỹ nam, nhưng không đắc tội được Tiêu Mặc, không ức hiếp được Hạc Minh, còn lại cũng chỉ có Tiêu Nhiên tính khí tốt nhất, có thể mặc nàng chà đạp. Nàng thử kéo kéo tóc Tiêu Nhiên, quả nhiên Tiêu Nhiên không phản kháng, chỉ dịu dàng hỏi: "Nghe nói ngươi lên cơn sốt, người đã khá hơn chút nào chưa?"
"Không sao. Vương Gia sao lại có thời gian rảnh vào cung, còn tới điện Lãnh Tuyền nữa?"
"Ta. . . . . . tới đánh cờ cùng hoàng thượng."
"Vậy sao!" Hạ Lan Phiêu gật đầu.
Nếu là người có tâm, nhất định sẽ hỏi hắn tại sao lại trùng hợp xuất hiện tại điện Lãnh Tuyền, nhưng đầu óc Hạ Lan Phiêu đơn giản, chỉ cảm thấy tất cả mọi người cũng rảnh rỗi hứng lên thích đi dạo như nàng, nên không để ý. Tiêu Nhiên tất nhiên không thể để cho Hạ Lan Phiêu biết hắn gặp Hạ Lan Thụy xong nghĩ ngay đi cung Phượng Minh tìm nàng, lại thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng đi về phía điện Lãnh Tuyền, trong lòng lo lắng, vẫn đi theo phía sau nàng. Nếu biết ta theo dõi nàng, nàng nhất định sẽ tức giận. . . . . .
"Vương Gia, đến cùng điện Lãnh Tuyền có bí mật gì? Ở bên trong rốt cuộc là ai?"
Hạ Lan Phiêu do dự thật lâu, cuối cùng cũng nói ra nghi vấn bấy lâu trong lòng. Tiêu Nhiên khe khẽ thở dài, nghiêm túc nhìn nàng: "Không nên có ý nghĩ tìm hiểu bí mật của điện Lãnh Tuyền, được không? Nếu hoàng thượng biết ngươi vào điện Lãnh Tuyền, cho dù ngươi có là hoàng hậu, cũng không thoát khỏi trách phạt. Ta. . . . . . thật sự không đành lòng đứng nhìn ngươi. . . . . ."
Tiêu Nhiên hối hận vì lỡ lời, mặt khẽ ửng hồng, không nói nữa. Hạ Lan Phiêu phát hiện cái tên Tiêu Nhiên này rất hay đỏ mặt, tâm tư bày hết trên mặt. Nàng cố ý đi lên phía trước, nhẹ nhàng rúc vào người Tiêu Nhiên, cười hì hì: "Không đành lòng đứng nhìn ta làm sao?"
". . . . . ."
"A nha, ta chỉ nói giỡn, sao không thấy ngươi xấu hổ đi! Vừa đỏ vừa đỏ rồi ! Thật đáng yêu!"
Hạ Lan Phiêu cười đùa tí tởn mạnh mẽ thổi nhẹ vào hai gò má Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên giật mình. Hắn nhìn cô gái trong sáng xinh đẹp động lòng người trước mặt này, nghĩ tới kịch độc trên người nàng, quyết định không nói cho nàng biết gì hết, để cho nàng có thể giữ nụ cười hồn nhiên càng lâu càng tốt. Tối nay, hắn đi tìm Hạ Lan Thụy, không cần biết là đe doạ hay nói lý thì Hạ Lan Thụy vẫn khẳng định độc trên người Hạ Lan Phiêu không thể giải được.
Không thể giải được? Làm sao có thể! Từ lâu đã nghe nói nhà Hạ Lan có người giỏi dùng độc, mà lão thất phu này tính tình cẩn thận, sao có thể để con gái của chính mình bị hạ thuốc độc không giải được? Chỉ sợ là. . . . . .muốn trả thù, không muốn Hạ Lan sống trên thế giới này nữa. Thật tàn nhẫn.
Tiêu Nhiên nhìn nụ cười vô tư của Hạ Lan Phiêu, nhiều xúc cảm đan xen trong lòng. Hắn rất muốn cùng nàng nói chuyện thâu đêm bên ánh đèn cầy trong một buổi tối đẹp như thế này, ôm nàng vào ngực, nhưng hắn biết hắn không có tư cách này. Điều hắn có thể làm là âm thầm bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào. Còn tình cảm này thì vĩnh viễn chôn sâu tận đáy tấm lòng thôi. . . . . .
"Đom đóm! Tiêu Nhiên ngươi xem, có đom đóm!"
Trên bầu trời đêm mùa hạ có những đốm sáng nhỏ màu xanh lá hơi lờ mờ, chập chờn loé sáng, trông rất đẹp mắt. Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên mừng rỡ nói, lôi kéo ống tay áo của Tiêu Nhiên để hắn nhìn những ngọn đèn lồng nhỏ trong đêm tối, nảy ý định bắt vài con về cho Tử Vi chơi. Tiêu Nhiên buồn cười nhìn bộ dạng nàng nhảy lên nhảy xuống, tay bất ngờ đưa ra. Hắn dùng tay bắt đom đóm tụ tập thành một đoàn, lốm đốm, cực rỡ như những ngôi sao.
"Thật là đẹp."
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn đom đóm trước mặt, không biết nói gì. Còn Tiêu Nhiên nhìn nàng, cũng nói: "Thật là đẹp."