Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 68: Tắm




“Tử Vi không thể chết được…. Không thể chết được….”

Hạ Lan Phiêu yếu ớt nằm trong ngực Tiêu Mặc, không ý thức lẩm bẩm lặp lại mấy câu này trong miệng. Tay của hắn lướt qua cần cổ mảnh khảnh yếu đuối của nàng, lướt qua bộ ngực có chút đẫy đà hơn trước của nàng, cuối cùng dừng trên vết bớt hình hồ điệp (hình bươm bướm) trên ngực nàng. Vết bớt đỏ tươi ở trong nước càng phát ra chói mắt, hồ điệp kia giống như muốn bay lên, xinh đẹp lộng lẫy làm cho người ta muốn chiếm thành của riêng.

“Thật là đẹp!”

Tiêu Mặc khẽ hôn lên hồ điệp, đôi môi ấm áp cùng một chút đau đớn làm cho Hạ Lan Phiêu ở trong nước không tự chủ khẽ ngâm nga. Tiếng ngâm nga của nàng làm cho thân thể Tiêu Mặc nóng lên, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ kiềm chế. Bởi vì hắn biết rõ, nếu hiện tại hắn muốn Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu có thể chỉ còn lại nửa cái mạng. Hắn vẫn luôn là một nam nhân tỉnh táo trước sau như một, nhưng lần này, tỉnh táo của hắn là bởi vì…. Thương tiếc? Lúc nào thì ta trở nên biết ‘thương hương tiếc ngọc’ rồi hả?

Tiêu Mặc cười tự giễu, cầm khăn lông lau khô bọt nước trên tóc nàng, sau đó đặt nàng trên giường đắp chăn thật chặt. Đột nhiên có cảm giác ấm áp làm cho thần kinh căng thẳng của Hạ Lan Phiêu hoàn toàn thả lỏng, trên mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên, vẻ mặt an tĩnh như thiên sứ. Tiêu Mặc sờ cái trán nóng bỏng của mình, đút thuốc hạ sốt cho nàng, mà Hạ Lan Phiêu cũng ngoan ngoãn uống cạn, đột nhiên giống như không sợ khổ. Nhưng Tiêu Mặc biết, đây là bởi vì ý thức của nàng không rõ ràng, chỉ có thể mặc cho ngươi định đoạt thôi.

Hạ Lan Phiêu dịu dàng ngoan ngoãn như vậy đột nhiên làm cho Tiêu Mặc cảm thấy nhàm chán vô vị. Mọi chuyện phát triển theo kế hoạch của hắn, rốt cục hắn cũng làm Hạ Lan Phiêu cúi đầu khuất phục, nhưng loại cảm giác thuần phục tiểu dã miêu này hình như cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng của hắn.

Hắn không hiểu. Hắn không hiểu tại sao nữ nhân này lại vì một nô tỳ hèn mọn mà thương tổn thân thể của mình, vứt bỏ tôn nghiêm của mình. Mà lần này, hình như nàng bệnh rất nặng, hắn cũng không ngờ thân thể của nàng có thể suy yếu như vậy. Nếu sớm biết nàng ở bên ngoài cung sẽ gặp mưa, hắn sẽ không dung túng hành động của Thục phi như vậy….

“Tử Vi…. Tử Vi….” Nằm ở trên giường, Hạ Lan Phiêu thấp giọng kêu tên của người này.

Tử Vi?

Đột nhiên Tiêu Mặc cảm thấy rất buồn cười. Ngủ ở trên giường của phu quân mình, thế nhưng lại kêu tên của người khác, nàng thật đúng là lớn mật. Chỉ là, may mắn ‘người khác’ này không phải nam nhân…. Nếu không hắn nhất định sẽ giết hắn….

Nếu như ta cũng bị thương có thể sẽ mất mạng, ngươi cũng sẽ quan tâm ta như vậy sao, Hạ Lan Phiêu? Hay là ngươi sẽ chỉ vỗ tay khen hay?

“Tử Vi sẽ không chết.” Tiêu Mặc nói bên tai Hạ Lan Phiêu.

“Sẽ không chết….”

“Trẫm đã phái người đi chữa bệnh cho nàng, nàng sẽ không chết.”

Hô hấp của Tiêu Mặc nóng rực, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, rốt cục không đánh lại cơn buồn ngủ chí mạng. Có lẽ là vì lấy được cam kết của Tiêu Mặc, lòng của nàng hoàn toàn buông xuống, mơ màng ngủ. Trong khi ngủ, nàng vẫn duy trì tư thế cuộn tròn thành một đoàn, hai tay khoanh trước ngực. Tư thế ngủ như vậy, Tiêu Mặc vô cùng quen thuộc. Bởi vì trước kia, hắn cũng ngủ như vậy.

Nếu như không có ai dựa vào, liền dựa vào chính mình; nếu như không có người bảo vệ, liền tự bảo vệ mình. Co rúc thân thể, đan chéo cánh tay cũng là thể hiện phòng bị cùng khẩn trương đề phòng ngoại giới của mình. Là ai làm cho ngươi sợ, Hạ Lan Phiêu? Là ta sao? A….

Tiêu Mặc vuốt cái trán nóng bỏng của nàng, nhìn dáng vẻ mảnh mai co rúc lại thành một đoàn vì lạnh của nàng, trầm mặc. Hắn mặc nguyên áo nằm nghiêng bên người Hạ Lan Phiêu, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhìn chăm chú đôi lông mày cong cong của nàng, khép chặt mắt.

Có lẽ cảm giác được ấm áp từ thân thể con người, tay Hạ Lan Phiêu thế nhưng lại theo bản năng một đường đi lên dọc theo cánh tay Tiêu Mặc, nhẹ nhàng sờ cánh tay của hắn. Tay của nàng vừa nhỏ vừa mềm, trơn nhẵn như không có xương, xúc cảm lạnh như băng làm cho cả người Tiêu Mặc run lên. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, giống như con báo đen đang chuẩn bị kiếm ăn. Mà Hạ Lan Phiêu, lại không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần….

Bởi vì phát sốt nên thân thể rét lạnh làm cho Hạ Lan Phiêu vô ý thức nhích lại gần nguồn nhiệt ấm áp, mà ấm áp của cơ thể người rõ ràng hấp dẫn hơn so với chăn bông. Tay của nàng đi vào trong áo hắn, sờ lên lồng ngực hắn, nhẹ nhàng ma sát qua lại trên lồng ngực rắn chắc của hắn, còn nhấn mấy cái, giống như thật tò mò vật thể co giãn không biết tên này là cái gì. Tay của nàng từ trên lồng ngực của hắn tiếp tục mò xuống dưới, sờ qua cơ bụng không có chút thịt thừa của hắn, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới nóng rực của hắn. Chỉ cần xuống thêm một chút nữa, Tiêu Mặc sẽ mặc kệ nàng có bệnh hay không, sẽ lập tức cưỡng bức nàng. Nhưng tay của nàng, dừng lại ở bụng dưới của Tiêu Mặc, an phận, lòng bàn tay lạnh lẽo. Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng tìm thấy ấm áp, thỏa mãn ngủ thiếp đi, lửa giận trong lòng đã sớm bị nàng đốt lên.

Hạ Lan…. Ngươi là đang quyến rũ ta sao….”

Tiêu Mặc nhẹ nhàng cười, hôn lên đôi môi mê người của Hạ Lan Phiêu. Trong miệng nàng còn lưu lại mùi thuốc đắng chát, nhưng Tiêu Mặc chỉ cảm thấy mùi vị kia thật ngọt, rất ngọt. Đầu lưỡi của hắn cạy mở hàm răng của nàng, liếm mút đầu lưỡi của nàng, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề. Có lẽ là cảm thấy không khí bốn phía đột nhiên ươn ướt mà nóng rực, Hạ Lan Phiêu có chút không thoải mái nhăn lông mày, lật người, muốn rời xa túi chườm nóng kỳ lạ này. Nhưng mà, túi chườm nóng họ Tiêu rõ ràng không có ý định buống tha cho nàng.