.
Hoàng Hậu?
Thục phi nghẹn họng kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại. Nàng nhìn khuôn mặt âm tình bất định của Tiêu Mặc, không biết nên trả lời như nào. Mà Tiêu Mặc chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Nói thật!”
Rốt cục Hoàng Thượng muốn làm cái gì? Hạ Lan gia đã sụp đổ, hắn cũng không cần cố kỵ người nào nữa, chẳng lẽ là muốn phế tiện nhân kia để cho ta thay thế? Hay là…. Chỉ dò xét xem ta có thần phục hay không? Thôi, chuyện ta muốn làm Hoàng Hậu cũng không phải bí mật gì, cần gì khổ sở giấu giếm? Huống chi, cho dù ta giấu được người khắp thiên hạ, cũng không thể gạt được hắn….
“Nô tỳ…. Muốn làm Hoàng Hậu.” Cuối cùng Thục phi cũng nói.
“Hả? Tại sao?” Tiêu Mặc lẳng lặng cười.
Thử hỏi trong thiên hạ này có cô gái nào không muốn làm nữ nhân của Hoàng Thượng, lại có cô gái nào không muốn làm Hoàng Hậu tôn quý? Nô tỳ thật lòng ái mộ Hoàng Thượng, nguyện ý toàn lực phụ tá Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng minh giám.”
“Đúng vậy…. Tất cả nữ nhân đều muốn làm nữ nhân của Trẫm, đều muốn làm Hoàng Hậu của Trẫm, chỉ trừ nàng….”
Tiêu Mặc nói xong, rơi vào trầm tư, trên mặt cũng có chút mê màng. Nội tâm đang dâng cao đến mây xanh của Thục phi đột nhiên rớt xuống trong nháy mắt, có chút đau. Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Mặc hỏi như vậy là có ý định cho nàng phù chính (1), nhưng hiện tại xem ra, trong đầu Tiêu Mặc vẫn chỉ có nữ nhân kia – nữ nhân phóng đãng, hạ tiện! Hoàng Thượng, rốt cục lúc nào ngài mới có thể thấy rõ lòng của ta? Ta mới là nữ nhân có thể phụ tá ngài, hầu hạ ngài lại còn yêu ngài thật nhiều….
(1) Phù chính: đưa thiếp lên làm thê.
“Hoàng Thượng, nô tỳ có một yêu cầu quá đáng.” Thục phi đột nhiên nói.
“Nói.”
“Người nhà Hoàng Hậu bị bắt, tâm tình không tốt, tạm thời không nên quản lý hậu cung, không bằng để cho nô tỳ làm thay.” Thục phi dò xét nhìn Tiêu Mặc: “Như vậy Hoàng Hậu có thể ‘nghỉ ngơi’ thật tốt, hồi phục tâm tình.”
“Thục phi thật khéo hiểu lòng người. Trẫm chuẩn.”
Mấy ngày liền, Tiêu Mặc đều nghỉ đêm ở Nhược Vũ cung, hơn nữa cho nàng quản lục cung, mang đến cho Thục phi vinh dự vô cùng lớn. Trong cung, mọi người thi nhau suy đoán khi nào Hạ Lan Phiêu bị phế hậu, mà ứng cử viên cho tân Hoàng Hậu nhất định là Thục phi không thể nghi ngờ. Bọn họ tận tâm tận lực (hết lòng hết dạ) lấy lòng Thục phi, mà sau đó Thục phi cũng tự cho mình là chủ nhân hậu cung. Tất cả mọi người đều cố ý quên đi nữ nhân trong Phượng Minh cung, cắn xén hết mức chi phí ăn mặc của các nàng. Đối với tất cả những chuyện này, Hạ Lan Phiêu tận lực nhẫn xuống, lại không nghĩ rằng Thục phi không hề có ý định bỏ qua cho nàng.
Lần trước sau khi Tử Vi vì cản trở Hạ Lan Thụy mà bị thương, thân thể vẫn không tốt, thỉnh thoảng ho ra máu, làm cho Hạ Lan Phiêu nhìn mà lo lắng hoảng sợ. Mấy lần nàng đi năn nỉ Thái y xem bệnh cho Tử Vi, nhưng Thái y vẫn một mực từ chối, chỉ có Trần Thái y lặng lẽ viết cho nàng đơn thuốc, bốc mấy vị thuốc. Sauk hi Tử Vi dùng thuốc, thân thể tốt hơn một chút, nhưng nếu dừng uống thuốc thì lại phát bệnh.
Ba ngày sau, thuốc Trần Thái y đưa đã hết, mà Trần Thái y cũng rời cung khám bệnh. Hạ Lan Phiêu không có cách nào, đến Thái y viện tìm thuốc, lại bị báo rằng tất cả dược vật của Thái y viện đều do Thục phi nương nương quản lý, không có thủ dụ (2) của nàng bất kỳ Thái y nào đều không được tự mình khám bệnh, bốc thuốc. Hạ Lan Phiêu biết, Thục phi khống chế Thái y viện là để đối phó với nàng, nếu lúc này Hạ Lan Phiêu đi tìm nàng ta chỉ biết sẽ bị lăng nhục. Cho nên, dù trong lòng khồn muốn, nàng vẫn cắn răng nhịn xuống, cho đến khi Tử Vi phát bệnh….
(2) Thủ dụ: chỉ thị tự tay viết.
Gần tối, nàng đút cháo trắng cho Tử Vi, đột nhiên Tử Vi ho khan kịch liệt, máu tươi nhiễm đỏ chén cháo trong tay nàng. Hạ Lan Phiêu luống cuống tay chân liều mạng lau máu cho Tử Vi, trong lòng hoảng loạn. Nhìn bộ dáng khó chịu của Tử Vi, nàng đột nhiên tỉnh ngộ mình vì tôn nghiêm, vẫn không đi cầu Thục phi là ngu xuẩn cỡ nào.
Coi như tôn nghiêm trân quý hơn nữa, nhưng có thể sánh với mạng sống sao?
“Tử Vi, ngươi chờ, ta sẽ đi tìm Thái y cho ngươi! Ngươi nhất định phải kiên trì!” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi.
“Không cần…. Mạng của nô tỳ không đáng giá, nếu nương nương đi tìm Thục phi, sẽ trúng gian kế của nàng…. Nương nương, ngàn vạn lần không được đi….”
Tử Vi yếu đuối ngăn cản, sắc mặt trắng như tờ giấy, hít thở cũng khó khăn. Hạ Lan Phiêu thấy vậy, vô cùng đau lòng: “Thật là nha đầu ngốc! Cái gì mà ‘sĩ khả sát bất khả nhục’ (3) đều là nói nhảm! So với còn sống, tôn nghiêm gì đó cũng có thể hi sinh! Ngươi là vì ta mới bị thương, coi như nàng bắt ta quỳ xuống cầu xin tha thứ ta cũng chấp nhận! Ngươi đừng nói chuyện, mau nằm xuống, ta đi tìm Thái ý trước, nếu Thái y không chịu lại đi tìm Thục phi! Ngươi nhất định phải chờ ta!”
(3) Sĩ khả sát bất khả nhục: Người có thể bị giết chết không thể làm nhục.
Hạ Lan Phiêu quýnh lên, chạy như bay đến Thái y viện. Nàng thở hổn hển nói rõ tình huống, thỉnh cầu Thái y đến xem Tử Vi một chút, lại bị Hà Thái y đang trực lạnh lùng cự tuyệt.
“Thái y đều đi khám bệnh hết rồi, mời nương nương trở về.” Hà Thái y không chịu trách nhiệm nói.
“Tại sao có thể như vậy? Coi như không còn ai khác, ngươi cũng có thể đi!” Hạ Lan Phiêu sốt ruột: “Bệnh tình của Tử Vi rất nặng, không đi xem nữa có thể sẽ chết! Mau đi cùng ta!”
“Nương nương, xin đừng làm khó hạ quan. Thái y viện thật không có ai, mà mỗi Thái y muốn rời Thái y viện đi khám bệnh, phải có thủ dụ của Hoàng Thượng hoặc Thục phi nương nương.”
“Cái gì? Khi nào đã có quy định này?”
“Thục phi nương nương quản lý lục cung, nàng ra lệnh hạ quan chỉ có thể nghe theo. Mời nương nương trở về.”
“Thật sao?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh: “Được, vậy ta đi tìm Thục phi. Nếu Tử Vi xảy ra chuyện không hay, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi.”
Hạ Lan Phiêu sử dụng tất cả vốn liếng cũng không thể nào lay động Thái y, chỉ đành đi gặp nữ nhân luôn coi nàng như kẻ thù kia. Nàng chạy không ngừng nghỉ đến Nhược Vũ cung, không nói một lời liền xông vào. Cung nhân đứng cửa của Nhược Vũ cung giật mình nhìn Hoàng Hậu nương nương không qua thông báo liền xông vào Nhược Vũ cung, tất cả đều biến sắc. Bọn họ vội vàng ngăn cản Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu lại rống to: “Để ta đi vào.”
“Nương nương, mời ngài trở về! Thục phi nương nương đang dùng bữa cùng Hoàng Thượng, chắc sẽ không ra gặp ngài!”
“Buông tay, Bản cung là Hoàng Hậu, các ngươi lại dám ngăn cản Bản cung? Buông tay!”
Cung nữ, thái giám của Nhược Vũ cung mặc kệ Hạ Lan Phiêu giãy giụa như thế nào, vẫn gắt gao nắm chặt quàn áo của nàng, không để nàng bước vào nội điện nửa bước. Bên trong nội điện, Thục phi từ tốn ăn thức ăn, mắt điếc tai ngơ (làm lơ) với chuyện bên ngoài, khóe môi nở nụ cười trào phúng. Mà Tiêu Mặc lại dừng đũa nghe rõ ràng, nói với cung nữ: “Để nàng đi vào.”
“Hoàng Thượng!” Thục phi không vui làm nũng: “Tại sao lại để nữ nhân bại hoại kia phá hỏng hứng thú của chúng ta? Nô tỳ vừa luyện múa định ăn xong sẽ biểu diễn cho Hoàng Thượng xem đó.”
“Để Hoàng Hậu đi vào.”