Edit: kaylee
Diêm Vương ngẩn ra.
Hắn không có nghĩ đến nữ nhân mới vừa rồi còn tìm cái chết lại có thể dễ dàng đồng ý yêu cầu của hắn như vậy, mà hắn khẽ cau mày, vẻ mặt cũng có chút tối tăm.
Hạ Lan Phiêu khẩn trương quan sát vẻ mặt của hắn, sau khi nhìn thấy phản ứng của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng buông lỏng, khẩn trương và cảm giác bị áp bức ít đi rất nhiều. Diêm Vương lần nữa đọc tâm tư của Hạ Lan Phiêu, lại phát hiện cái gì cũng đọc không được, rốt cuộc ý thức được có người giở trò ở trong đó, không khỏi cười lạnh: "Thì ra là ngươi đều biết."
"Vâng." Hạ Lan Phiêu nhắm mắt nói.
"Như vậy, ta cũng nói thẳng —— giao Thủy Lưu Ly và Huyết Ngọc cho ta, ta để cho ngươi trở về gặp Tiêu Mặc một lần cuối."
"Ta cự tuyệt."
"Người nọ quả nhiên nói với ngươi những thứ gì đó, a...... Hạ Lan Phiêu, ngươi không cần cho rằng như vậy là có thể uy hiếp Bổn vương, cho dù không lấy được ba bảo vật đó thì Bổn vương cũng không sao cả."
Không sao cả ngươi còn phí hết tâm tư như vậy? Trong lòng Hạ Lan Phiêu thầm nghĩ.
"Ngươi có thể cũng không rõ ràng, bảo vật như vậy chỉ có nhân loại các ngươi có thể sử dụng, mà bọn chúng phân tán ở bên trong thời không khác nhau, muốn tập hợp đủ bọn chúng chỉ là người si nói mộng (nói chuyện viển vông)...... Hoặc là nói Thần tặng cho loài người các ngươi một hi vọng tốt đẹp mà thôi. Ta nói thiệt cho ngươi biết là được, mặc dù các ngươi có Thủy Lưu Ly và Huyết Ngọc, nhưng các ngươi vĩnh viễn không thể lấy được Nguyệt Ảnh —— nó đã bị phá hủy."
"Bị...... Bị hủy?"
"Bổn vương muốn đòi Thủy Lưu Ly và Huyết Ngọc chỉ là cảm thấy bọn chúng là tảng đá xinh đẹp, nếu ngươi không muốn cho, thì Bổn vương cũng sẽ không cưỡng cầu. Cho nên, trở lại cuộc sống ban đầu của ngươi đi, không cần thử lại nói điều kiện với Bổn vương."
"Nhưng ta không muốn đi, ta không muốn rời đi!" Giọng nói Hạ Lan Phiêu khàn khàn quát: "Đứa bé của ta còn không có ra đời, ta đi như thế nào?"
Đứa bé......
Mặc dù là cẩn thận, thế nhưng mấy trận biểu diễn thú vị vẫn là sửa lại số mạng loài người, thậm chí ảnh hưởng đến Thần giới, ta mới có thể vội vã sửa đúng tất cả như vậy...... Bởi vì, đứa bé trong bụng nàng lại chính là......
Chính là tai tinh tuyệt đối không thể ra đời, a......
Thật đúng là thú vị đấy.
Diêm Vương nghĩ vậy, lạnh lùng cười, khóe môi lộ ra đường cong lãnh khốc. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu không ngừng nức nở, cảm giác chán ghét trong lòng tự nhiên sinh ra, lạnh lùng nói: "Không nên nói nhảm, nhanh trở về thời đại ngươi nên ở đi. Từ giờ trở đi, tất cả của ngươi đều sẽ bị xóa đi, ngươi cũng sẽ không có bất cứ trí nhớ gì ở cái thế giới này. Cho nên, đi đi."
"Ta không muốn! Ta không muốn! A!"
Tiêu Mặc, ta không muốn rời đi ngươi! Ta không muốn!
Nếu như cứ như vậy quên ngươi, còn không bằng để cho ta chết đi......
Mặc dù Hạ Lan Phiêu hết sức né tránh, nhưng nàng vẫn bị tia sáng mạnh mẽ của Diêm vương đánh trúng, thân thể cũng hòa tan ở trong ánh sáng này. Mặc dù hiện tại nàng chỉ là linh hồn, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm thấy từng tấc da thịt của mình đang hòa tan, đau triệt nội tâm.
Ở bên trong một mảnh mênh mông, hình như nàng gặp được cánh rừng Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi như máu của Minh giới, mà trong bụi hoa đứng mấy nữ tử vẻ mặt đau thương. Họ cũng yên lặng nhìn chăm chú vào Hạ Lan Phiêu, mà một người trong đó rất giống Liên phi......
Liên phi......
Ta rốt cuộc đi lên con đường cũ của ngươi rồi sao?
Nhưng ta không cam lòng, ta thật sự vô cùng không cam lòng!
Ta không cam lòng!
——— tuyến phân cách ———
Năm mới sắp đến.
Vì nghênh đón năm mới sắp tới, hoàng cung Đại Chu giăng đèn kết hoa, nhiều hơn thường ngày mấy phần mùi vị ôn tình. Tiêu Mặc một mình ngồi ở trong cung điện trống trải, nhìn đám người bận rộn ngoài phòng, đột nhiên cảm thấy tất cả đều vô vị tẻ nhạt. Hắn ngáp một cái, mệt mỏi đứng dậy, xông ra ngoài cửa kêu: "Bảo Lý Trưởng đi vào."
Cửa mở ra.
Lý Trưởng đã đổi lại quần áo mùa đông màu xanh ngọc thực dày, mặt cũng bởi vì đứng ở trong gió rét mà bị đông cứng đỏ bừng. Hắn âm thầm dùng nhiệt độ của mình làm ấm tay lạnh lẽo của mình, cung kính cười nói với Tiêu Mặc: "Không biết Hoàng Thượng có chuyện gì phân phó?"
"Nàng...... Trở về chưa?"
Mặc dù Tiêu Mặc không có nói rõ, nhưng Lý Trưởng cũng biết "Nàng" Hoàng Thượng chỉ là ai. Trong lòng hắn âm thầm ‘lộp bộp’ một cái, sau đó cười nói: "Nương nương chỉ nói là nàng đi ra ngoài muốn làm một ít chuyện, trước năm sẽ trở về. Nương nương luôn luôn tuân thủ ước định, rất nhanh sẽ trở lại."
"Nàng tuân thủ ước định?" Tiêu Mặc cười lạnh: "Đã là thời gian cuối cùng, nàng không về nữa, Trẫm không thể làm gì khác hơn là truy nã nàng cả nước."
"Hoàng Thượng......"
"Trẫm muốn cho nàng biết, vứt bỏ trượng phu và đứa bé vừa mới sinh ra của mình là hành động không chịu trách nhiệm cỡ nào. Nàng thật là quá tùy hứng!"
Nhưng truy nã nương nương cả nước, thì ngài cũng không phải là tùy hứng bình thường......
Lý Trưởng oán thầm ở trong lòng, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không dám nói, chỉ là cúi đầu, ngoan ngoãn cười.
Thật ra thì, cũng không oán được Tiêu Mặc tức giận như vậy.
Ba tháng trước, Hạ Lan Phiêu bất tỉnh ngoài ý muốn, sau đó sinh non. Tất cả lão ma ma đều nói Hoàng Hậu có thể không xông qua cửa này, nhưng Hạ Lan Phiêu lại đột nhiên tỉnh táo lại từ trong hôn mê, thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) sinh hạ tiểu Hoàng tử, cũng làm cho Hoàng Thượng lạnh lùng trước sau như một vui quá mà khóc.
Hắn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt dịu dàng như vậy của Hoàng Thượng.
Nhìn hắn Hoàng Thượng ôm chặt lấy Hoàng Hậu nương nương, mà nương nương dựa vào hắn dịu dàng cười, nhè nhẹ vỗ tiểu Hoàng tử ngủ ở bên cạnh nàng, cũng là lệ rơi đầy mặt.
Tiểu Hoàng tử khóc náo, nhưng hai người bọn họ vẫn cứ như vậy ôm thật chặt, cả cảnh tượng ồn ào náo động, lại làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh lạ thường. Lúc ấy Lý Trưởng chỉ có cảm giác lỗ mũi mình đau xót, lập tức mang theo chúng cung nhân đi xuống, để Hoàng Thượng và nương nương đơn độc chung đụng —— nhưng trong lòng hắn rốt cuộc là vui mừng.
Nương nương không có việc gì thật sự là quá tốt!
Khi nương nương đang hôn mê, tiểu Hoàng tử có thể chết từ trong trứng nước, ta vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình tuyệt vọng như vậy của Hoàng Thượng! Hắn nắm chặt tay của ta, khàn khàn giọng nói hỏi ta: "Lý Trưởng, có phải là Trẫm rất vô dụng hay không?"