Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 394




Edit: kaylee

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, chỉ cảm thấy trong lòng phiền não không nói ra được, cho đến lúc bầu trời lờ mờ sáng mới mơ màng ngủ. Khi nàng tỉnh lại, Tiêu Mặc không có ở trong cung điện, bên cạnh chăn vẫn là chỉnh tề trước sau như một, hình như cả đêm hắn cũng không trở lại. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng vẫn là mạnh mẽ cười hỏi cung nữ: "Tối hôm qua Hoàng Thượng không có trở lại sao?"

"Vâng..... Chuyện như vậy cô nương nên rõ ràng hơn chúng ta." Có người cười nói.

Hắn quả nhiên không có trở lại.

Đây là lần đầu tiên hắn không về ngủ đêm.

Hạ Lan Phiêu nhìn giường đệm màu vàng sáng, nhớ tới ngày Tiêu Mặc ôm lấy mình ngủ, chỉ cảm thấy một tia chờ mong cuối cùng trong lòng cũng bị người phá vỡ một cách vô tình.

Nàng uể oải mệt mỏi đứng dậy, mình ngồi trang điểm ở bên bàn trang điểm, không để ý đến những tầm mắt nóng đến mức gần như có thể nàng thủng qua đâm sau lưng kia, chỉ là thong thả ung dung cầm lược ngà chải tóc của mình. 

Hồng Trang lo lắng nhìn nàng, mà cung nữ mới vừa rồi lên tiếng châm chọc nàng đang dùng tiếng nói rất lớn đàm luận, hiển nhiên là nói cho nàng nghe: "Nhìn một chút, Hoàng Thượng còn chưa có đại hôn (đám cưới) chúng ta đã ra một nương nương! Đáng tiếc không danh không phận, cũng không biết có thể nán lại ở trên long sàng (giường rồng) bao lâu!" 

"Tử Uyển cô cô, đủ rồi. Đừng nói nữa." Có cung nữ sợ phiền phức bắt đầu hoà giải.

"Tại sao ta lại không thể nói hả? Ta chính là cô cô Long Tiếu điện, tất cả cung nữ đều do ta trông nom! Thế nào ta lại không thể nói một tiểu nha đầu hả?"

"Tiểu Lan nàng là nữ nhân của Hoàng Thượng......" Hồng Trang khiếp đảm nói.

"Nữ nhân của Hoàng Thượng? Trước khi không có sắc phong ai cũng không dám nói bừa! Tiểu Lan, ta cũng không phải có ý kiến gì với ngươi, ngươi có thể phong làm tài tử, mỹ nhân ta cũng vui mừng, nhưng mọi chuyện đều phải dựa theo quy củ, ngươi nói đúng không? Nếu bị nhóm nương nương mới biết chỉ sợ không để ngươi dễ chịu!"

Tử Uyển năm nay 28, ở trong cung coi như là nữ quan rất có tư lịch rồi, cho nên trông coi tất cả sự vật của Long Tiếu điện. Lẽ ra cung nữ 25 là được xuất cung, nhưng nàng lại nói mình nguyện ý cả đời ở trong cung làm nô tỳ, Tiêu Mặc cũng cho phép. Chỉ là tâm tư của nàng xa xa không chỉ là làm nô tỳ......

Cho nên, nàng vô cùng chán ghét Hạ Lan Phiêu đã vượt lên trước một bước được sủng ái.

Lúc này, nàng đang ghen tỵ nhìn da thịt như ngọc, dung nhan mềm mại của Hạ Lan Phiêu, thật hận không thể dùng thân xác tuyệt hảo của hồ ly tinh này ở trên thân của mình. Nàng ‘hừ’ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đi, mà Hạ Lan Phiêu lại đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài.

"Tiểu Lan ngươi đi đâu vậy?"

"Này, hỏi ngươi đấy!"

"Nha đầu thối!"

Hạ Lan Phiêu không để ý đến Tử Uyển đang gây sự, chỉ là một người chẳng có mục đích đi ở trong cung. Có thể là vì gần đây tâm tình không tốt, nàng chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi không nói ra được, cũng không có khẩu vị gì, không ngủ được, làm chuyện gì cũng uể oải mệt mỏi, không có một chút hơi sức.

Nàng từ trong cung đi đến bên hồ, một đường nhìn liễu xanh thanh thúy, nước hồ trong suốt, chỉ cảm thấy tầm mắt trống trải, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Xa xa, nàng nhìn thấy mấy nữ tử mặc cung trang đang đứng ở dưới cây liễu, đồng loạt ngẩng đầu nhìn, nhưng không biết đang nhìn cái gì. Nàng rất là tò mò đi tới, lại thấy một nữ tử kiều diễm nói với nàng: "Ngươi qua đây." 

"Là gọi ta sao?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra.

"Chính là gọi ngươi! Mau tới đây!"

"À."

Mặc dù nàng kia rất là nuông chiều vô lễ, nhưng Hạ Lan Phiêu biết thân phận bây giờ của mình chỉ là cung nữ mà thôi, vẫn là ngoan ngoãn đi tới. 

Dưới tàng cây tổng cộng đứng bốn nữ tử, đều mặc cung trang kiểu dáng giống nhau, màu sắc khác nhau, lại mỗi người đều kiều mỵ. Nữ tử vô lễ kia gọi Hạ Lan Phiêu tới trước người mặc áo trắng, mặt mũi là kiều mỵ nhất trong bốn nữ nhân, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng không biết tại sao, lại để bụng nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt. Ngón tay của nữ tử áo hồng chỉ vào mấy tơ lụa màu hồng bên trên cây liễu, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Đi, treo nó lên ngọn cây."

"Muốn ta...... Treo những thứ này lên ngọn cây? Nhưng ta không biết leo cây!"

"Tại sao nô tài này lại phiền như vậy?" Nữ tử áo vàng bắt đầu không nhịn được: "Chúng ta là tiểu chủ Hoàng Thượng bổ nhiệm, là nương nương tương lai, một tiểu cung nữ hèn mọn như ngươi vậy mà lại dám không nghe lời, rốt cuộc có cho chúng ta thể diện hay không? Nhanh đi!"

"Tiểu thư, một người ti tiện hay không không liên quan đến thân phận." Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nói: "Cho dù các ngươi là phi tần tương lai, trước lúc không sắc phong cứ nuông chiều như vậy, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng sẽ không thích đi."

"Càn rỡ! Ngươi lại dám dạy dỗ chúng ta? Rốt cuộc ngươi có đi hay không?"

"Đúng, ta chính là nhị tiểu thư của Vũ Văn gia, nếu như ngươi đắc tội ta... cha ta sẽ làm cho ngươi chịu không nổi! Nhanh đi!" Nữ tử áo đỏ tức giận nói.

Ha ha, tiểu thư không ngờ được nuông chiều thật đúng là sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không ngừng.

Họ đều rất đẹp, mỗi một người đều là mỹ nhân số một số hai, nhưng trừ nữ tử áo lam ra, dục vọng của các nàng lộ quá rõ ràng, dáng vẻ nuông chiều bốc đồng cũng quá mức đáng ghê tởm.

Chẳng lẽ những người này chính là phi tần tương lai?

Thẩm mỹ của A Mặc thật là càng ngày càng......

Mà nữ tử áo lam thanh đạm kia thật là cần lưu ý đấy......

"Những sợi lụa này là làm cái gì?" Hạ Lan Phiêu tò mò hỏi.

"Là dùng để cầu phúc. Nghe nói viết tâm nguyện để trên cây liễu là có thể thực hiện." Nữ tử áo lam đột nhiên nói. Giọng nói của nàng không phải loại thanh thúy dễ nghe, ngược lại có chút khàn khàn trầm thấp, lại rất đặc biệt.

"Như Yên muội muội ngươi nói với tỳ nữ này làm cái gì? Chẳng lẽ nàng sẽ hiểu?"

"Ta chỉ là thuận tiện mà thôi."

Những tiểu chủ chưa sắc phong này còn chưa hiểu quy củ trong cung. Nếu các nàng biết, Hạ Lan Phiêu vô lễ như vậy đã sớm có thể làm cho nàng chết một ngàn lần. Nàng không biến sắc quan sát những nữ tử này, nghĩ đến trong số nữ tử này rất có thể sẽ có một người trở thành Hoàng Hậu của Tiêu Mặc, tâm không khỏi đau.

"Được, nếu các tiểu chủ để cho ta đi treo, ta treo là được."