Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 387




Edit: kaylee

"Thật ra thì ta làm như vậy cũng là để Dực vương biết dùng Thác nhi làm con tin cũng không có tác dụng, thừa cơ hành động mà thôi." Hoa Mộ Dung cười nhạt: "Vì diễn trò giống như thật, ta lấy kiếm chỉ về phía Thác nhi, nhưng hình như nó tưởng thật......"

"Vậy làm sao bây giờ? Mau giải thích với nó đi!"

"Thác nhi...... Vẫn không thích ta, quan hệ giữa ta với nó sợ là càng khó đền bù hơn."

"Ai...... Mộ Dung, ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở, ta nhất định giúp ngươi."

"Cám ơn. Nhưng ngươi cũng nên đi về, Hạ Lan."

"Ta......"

"Ta biết rõ ngươi đã hòa hợp với Tiêu Mặc, ngươi cũng có thể qua cuộc sống của ngươi rồi. Cũng không cần làm Vương Hậu trên danh nghĩa cả đời, gả cho một nữ nhân chứ?"

"Nhưng ngươi......"

"Ngươi yên tâm, ta rất khỏe. Tính mạng của ta là vì Tề quốc mà sinh, ý nghĩa tồn tại của ta là phải làm tốt Tề vương. Chỉ cần Đại Tề quốc thái dân an, ta cũng đã không làm phụ thân thất vọng."

"Nhưng hạnh phúc của ngươi thì sao? Mộ Dung, hạnh phúc của ngươi thì sao?"

"Không sao cả...... Hạ Lan, chúng ta không giống nhau...... Ha ha......"

—— tuyến phân cách ~ tuyến phân cách ——

Chiến tranh kết thúc.

Chiến tranh kéo dài hai tháng tuyên bố kết thúc ở trong minh ước của Tề vương Hoa Mộ Dung, quốc quân Đông Câu quốc Lãnh Phi Tuyệt. Lãnh Phi Tuyệt trả lại thành trì đã chiếm đoạt của Tề quốc, mà hai nước ước định đời đời thân thiết, vĩnh viễn không chiến loạn.

Thời điểm thu binh cuối cùng cũng tới.

Tiêu Nhiên dẫn đầu đại quân sắp chạy về Đại Chu, Hạ Lan Phiêu cũng sắp rời đi mảnh đất nóng này. Dưới bầu trời mưa bụi mù mịt, nàng và Tiêu Nhiên đứng ở trước một mộ bia tầm thường, đều trầm mặc không nói. Một tay Tiêu Nhiên cầm dù, nghe tiếng hạt mưa đánh vào dù giấy vang lên thanh thúy, nhỏ giọng nói: "Khinh Vũ, chúng ta đều phải đi rồi. Hi vọng ngươi ở bên kia trôi qua tốt."

"Hạ Lan, nàng cũng bảo trọng. Nếu như có cơ hội, ta sẽ đi thăm nàng và A Mặc."

"Cái gì?" Hạ Lan Phiêu trợn to hai mắt: "A Nhiên, không phải ngươi đưa ta về cung sao? Chẳng lẽ ngươi không về kinh?"

"Không."

"Tại sao?"

"Ta muốn đóng ở An Thành, bảo vệ Đại Chu trọn đời bình an."

"Ngươi......"

"Nha đầu ngốc, không nên nhìn ta như vậy. A Mặc là chất nhi của ta, cũng là bằng hữu của ta, mà nàng giống như muội muội của ta. Chỉ vì các ngươi, ta nguyện ý đóng ở biên quan, đề phòng Dị tộc xâm lấn, bảo vệ Đại Chu thái bình —— đây là chuyện ta phải làm."

"Nhưng ta, ta sẽ nhớ ngươi......"

"Thật là nha đầu khờ." Tiêu Nhiên cưng chiều vỗ vỗ đầu của Hạ Lan Phiêu: "Bảo vệ mình thật tốt, cũng không được càn quấy theo tính tình của mình. Ta hi vọng có thể thu được tin tức Đại Chu có thêm tiểu Hoàng tử."

"Tiêu Nhiên!"

"Ha ha......"

Tiêu Nhiên đi rồi.

Hắn dẫn binh rời đi U Châu, mà Hạ Lan Phiêu theo Hoa Mộ Dung trở lại Tề quốc, chuẩn bị việc "Vương Hậu Tề quốc" đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo mà ôm bệnh bỏ mình.

Vừa về tới Vương Cung Tề quốc quen thuộc, nàng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ôm Thác nhi đứng ở cửa cung, mỉm cười với các nàng. Nàng kinh ngạc nhìn Hạc Minh, cười một tiếng với hắn, mà Hoa Thác đã nhào tới trong ngực của nàng.

"Mẫu hậu, con rất nhớ người." Mặt của Hoa Thác dán lên quần áo của Hạ Lan Phiêu, lẩm bẩm nói: "Con thật sự cho rằng sẽ không còn được gặp lại mẫu hậu nữa......"

"Đứa nhỏ ngốc, làm sao con biết không gặp được ta nữa? Con là Hoàng tử của Tề quốc, phụ vương và mẫu hậu đều dùng sinh mạng che chở con."

Hoa Thác không nói gì, chỉ là vùi mặt, không có nhìn Hoa Mộ Dung một cái.

"Thác nhi, con...... Cao hơn."

Hoa Mộ Dung tận lực mỉm cười với Hoa Thác, khi vừa vươn tay sờ đến trên đầu hắn, Hoa Thác đã nhanh chóng tránh ra. Trên mặt của nó có bi ai, có chán ghét, nhưng hơn nữa là sợ hãi thật sâu. Hoa Mộ Dung ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong nháy mắt tim bị xé ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói được gì. Hạ Lan Phiêu thấy thế, vội vàng nói sang chuyện khác, cười hỏi Hoa Thác: "Thác nhi có ngoan hay không?"

"Ngoan."

"Có nhớ mẫu hậu hay không?"

"Nhớ."

"Có nhớ phụ vương hay không?"

"...... Con đói rồi, mẫu hậu."

Hạ Lan Phiêu không biết Hoa Mộ Dung để lại bao nhiêu ám ảnh ở trong lòng Hoa Thác, hết sức giảng hòa, nhưng hai mẫu tử này đều quật cường, không có ý hòa hảo như nhau. 

Hạ Lan Phiêu có chút nhức đầu che cái trán, mà Hoa Mộ Dung đặt một bọc thuốc ở trước mặt nàng, nói với nàng: "Hạ Lan, ngươi không cần xen vào chuyện của ta nữa, lo cho mình trước đi. Đây là dược vật giả chết, ăn vào có thể ngủ mê man năm ngày, bề ngoài không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu còn sống nào. Tìm thời cơ, ăn vào dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, sau đó...... Chúng ta sẽ phải nói ‘tạm biệt” rồi."

"Mộ Dung......"

"Nha đầu ngốc, đừng khóc. Làm bằng hữu, ngươi đã giúp ta rất nhiều, còn ta chỉ cần nhìn ngươi hạnh phúc là tốt rồi."

"Mộ Dung."

"Hả?"

"Mặc dù ngươi có thể không thích nghe, nhưng ta vẫn phải nói. Trước kia ta rất bất mãn với Lãnh Phi Tuyệt, nhưng lần ngươi mất tích này thật sự đả kích rất lớn đối với hắn. Ta cảm thấy được hắn có thể là thật yêu ngươi."

"À." Hoa Mộ Dung cười nhạt: "Xem như là vậy đi."

"Vậy ngươi......"

"Ta là Tề vương. Vĩnh viễn là. Tìm thời gian cáo biệt với Hạc Minh, Thương Nguyệt đi, về sau mọi người ở nơi khác nhau, cũng rất ít sẽ có thời gian gặp mặt."

"Nhưng chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu."

"Đúng, vĩnh viễn là bằng hữu."

Hạ Lan Phiêu chuẩn bị đầy đủ cho việc mình rời đi. Ở dưới sự ngầm cho phép của Hoa Mộ Dung, nàng bắt đầu giả bộ bệnh, làm cho người trong cung hoảng sợ. Thương Nguyệt rất lo lắng đến thăm nàng, Hạ Lan Phiêu rất xin lỗi nói cho hắn biết kế hoạch của mình, tuy rằng sắc mặt Thương Nguyệt tái nhợt, lại mỉm cười nói mình hiểu quyết định của Hạ Lan Phiêu.