Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 385




Edit: kaylee

Hoa Mộ Dung nói xong, mỉm cười nhìn Khinh Vũ. Nàng rất đẹp, nụ cười càng thêm khuynh quốc khuynh thành, nhưng Khinh Vũ thấy nàng cười, vậy mà lại lui về phía sau một bước theo bản năng. Nhưng mà, nàng rất nhanh đã phản ứng kịp, cười nói với Mộ Dung: "Tốt, ngươi đã có mạng sống đến bây giờ, như vậy thì tính toán nợ nần đi."

"Thế nào, ngươi không lo lắng sống chết của ‘Dực vương Điện hạ’ kia một chút nào sao?"

"Nếu hắn thất bại, chính là tướng bên thua, chính là khí tử (đứa con bị vứt bỏ), sống chết của hắn có quan hệ gì với ta đâu?"

"Thật đúng là tuyệt tình...... Như vậy, ngươi không quan tâm sống chết của ngươi sao?"

"Như vậy thì xem kiếm của ngươi nhanh hay là độc của ta nhanh."

Trên mặt Hạ Lan Khinh Vũ tràn đầy mỉm cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy đề phòng. Hạ Lan Phiêu và Thương Nguyệt đã sớm trốn sang một bên, bọn họ chỉ thấy Hoa Mộ Dung và Hạ Lan Khinh Vũ cứ giằng co như vậy, đều tự tìm nhược điểm của đối phương, không có một người nào hành động thiếu suy nghĩ. Trong tay Khinh Vũ nắm độc phấn, chuẩn bị tùy thời ném ra, nhưng ngay khi tinh thần của nàng cực kỳ căng thẳng, đột nhiên nghe được một giọng nói: "Buông tay đi, Khinh Vũ."

"Tiêu Nhiên......"

Tay Khinh Vũ run lên, độc phấn trong tay toàn bộ phiêu tán xuống dưới thân, nhưng nàng đã không thèm quan tâm những thứ kia. Nàng kinh ngạc đứng, không dám quay đầu lại, không dám nhìn người mình ảo tưởng nhiều năm như vậy. Nhưng mà, Tiêu Nhiên đứng ở trước mặt nàng, bi ai nói: "Khinh Vũ...... Ngươi không chết, thật tốt."

"Tiêu Nhiên......"

"Ta biết rõ ngươi hận Hạ Lan, nhưng nhiều năm như vậy, thù hận gì cũng nên buông xuống rồi. Đại Chu ta không hề có lỗi với Hạ Lan gia ngươi, nhưng nếu ngươi cố ý muốn báo thù mà nói, ta nguyện ý làm đối tượng trả thù của ngươi."

"Ta...... Làm sao ta có thể xuống tay với chàng...... Ha ha, chàng là tới giết ta sao? Ra tay đi, ta sẽ không phản kháng."

"Ta sẽ không giết ngươi."

"Tại sao?" Khinh Vũ kinh ngạc hỏi.

"Cho dù ngươi làm nhiều chuyện sai lầm hơn nữa, trong lòng ta, ngươi chính là tiểu muội muội đi theo sau lưng ta và A Mặc kia. Khinh Vũ, phụ thân của ngươi có ý đồ mưu phản, nếu ta là Hoàng Thượng, ta sẽ làm ra quyết định giống như A Mặc. Rất xin lỗi, ở lúc A Mặc lưu đày ngươi đến Giang Đô ta cứu không được ngươi, hại ngươi chịu khổ rồi. Thật xin lỗi."

"Ta không trách chàng." Khinh Vũ khẽ mỉm cười, nước mắt lại tuôn rơi rơi xuống: "Ta sớm đã bẩn, sớm đã không nên sống ở cõi đời này rồi...... Trước khi chết có thể nhìn thấy chàng, thật tốt."

"Hạ Lan Khinh Vũ, ngươi là đứa ngốc sao?"

"Hả?"

"Ta cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên, nếu ngươi chịu khổ, làm sao ta sẽ dễ chịu hơn? Ban đầu ta chỉ biết ngươi bị lưu đày, nhưng không biết ngươi thân vùi thanh lâu, lúc sau ta phái người đi thì đã muộn! Nếu ngươi bị ức hiếp, ngươi nên nói cho ta biết, ta tự nhiên sẽ làm chủ cho ngươi, nhưng tại sao ngươi phải hành hạ mình như vậy? Nếu đã thoát khỏi thanh lâu, tại sao vì đến gần A Mặc mà lại một lần nữa đi tới đó? Chẳng lẽ ngươi cứ không coi trọng mình như vậy sao?"

Tiêu Nhiên nói xong, mặt bởi vì tức giận mà khẽ ửng hồng, mà Khinh Vũ thì kinh ngạc nhìn hắn, lệ rơi đầy mặt. Nàng nhớ tới cảnh trước kia mình ngã nhào ở trong cung điện, Tiêu Nhiên đỡ nàng lên, dịu dàng nói chuyện với nàng, chỉ cảm thấy tất cả chợt như mộng. Nàng không ngờ Tiêu Nhiên vậy mà lại cũng sẽ tức giận, vậy mà lại cũng sẽ tức giận, hơn nữa hắn tức giận là bởi vì nàng......

Đây có coi như là một loại thương yêu hay không?

"Tiêu Nhiên, ta yêu chàng. Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn yêu chàng."

"Ngươi yêu ta?" Tiêu Nhiên ngẩn ra, mặt cũng đỏ lên: "Ta......"

"Nhưng vì cái gì ánh mắt của chàng không có dừng lại ở trên người ta? Vì cái gì chàng lại không chú ý tới sự tồn tại của ta? Tại sao chàng tình nguyện nhìn nàng, nhìn muội muội hèn mọn kia của ta, cũng không nhìn ta?"

"Khinh Vũ...... Ngươi vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay Hạ Lan Tướng Quân, nhưng Phiêu Nhi không có người nào để ý tới, cần người quan tâm. Còn có...... Ta chưa bao giờ biết ngươi yêu thích ta......"

"Chàng...... Không biết?"

"Có lẽ là ta có chút chậm lụt đi. Nếu vì vậy mà làm cho ngươi khó qua, thật xin lỗi."

"Chàng không biết...... Đúng vậy, ta chưa bao giờ nói qua với chàng, ha ha...... Ta chỉ biết trách cứ chàng không nhìn ta, lại quên mất chàng...... Vẫn luôn là một gia hỏa chậm lụt...... Là ta không đúng, ha ha."

"Khinh Vũ, buông tay thôi. Trở lại Đại Chu, ta sẽ chăm sóc ngươi."

"Thật sao? Đây thật là lời đẹp nhất ta nghe được." Khinh Vũ hơi cười cười, khóe miệng có máu đen chảy ra: "Ai nha, ta độc phát rồi, cũng sắp chết rồi. Lần này cũng không phải giả chết nữa, ha ha ha......"

"Khinh Vũ!"

Tiêu Nhiên cũng nhịn không được nữa, tiến lên một bước, ôm lấy Khinh Vũ lảo đảo chỉ chực sụp đổ. Khinh Vũ há to miệng thở hổn hển ở trong lòng hắn, vươn tay nắm áo của hắn, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn. Nàng miễn cưỡng cười với Tiêu Nhiên, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn Hạ Lan Phiêu: "Phiêu Nhi...... Ta thực xin lỗi muội, muội cũng có lỗi với ta... chúng ta coi như huề nhau."

"Ừ."

"Nhưng mà, ta sẽ không nói cho kẻ thù giết cha của ta biết phương pháp giải độc đâu! Phụ thân, đây cũng là việc duy nhất con có thể làm...... Ha ha......"

Khinh Vũ mang theo mỉm cười nhắm hai mắt lại.

Tiêu Nhiên ôm thân thể ấm áp của Khinh Vũ, nhè nhẹ lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, không nói gì. Trong lòng Hạ Lan Phiêu không đành lòng, nghiêng đầu đi, nhớ tới sinh mạng không còn lâu của Tiêu Mặc, tâm lại đau một lần nữa. Mộ Dung thu kiếm trở về, rất buồn bã nói: "Ai, làm thế nào mới tốt đấy...... Lúc nha đầu này đi vui vẻ như vậy, nhưng ta lại làm cho nàng thất vọng."

"Cái gì?"

"Ta nhất thời ngứa tay, không cẩn thận chữa khỏi cho tướng công nhà ngươi...... Ôi, ta thật sự không nên nhanh như vậy đã chữa khỏi cho hắn, như vậy Đại Tề cũng ít đi một đối thủ!" Hoa Mộ Dung cố ý cau mày nói.

"Ngươi nói...... Tiêu Mặc hắn khỏi rồi?" Hạ Lan Phiêu kích động bắt được tay của Mộ Dung: "Ngươi nói là thật sao?"

"Đương nhiên."

"Làm sao ngươi giải hết được độc của Khinh Vũ? Vậy Tiêu Mặc hắn......"

"Ngươi yên tâm, bất luận các ngươi làm cái gì hắn đều sẽ không đau đớn nữa, hắn cũng sẽ sống lâu trăm tuổi." Hoa Mộ Dung mỉm cười nói.

"Thật là...... Thật tốt quá."