Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 358




Edit: kaylee

"Ta tin tưởng." Hạ Lan Phiêu do dự một chút, vẫn là nắm lấy tay lạnh lẽo của Tiêu Mặc: "Tiêu Mặc, ta hiểu chàng rất rõ, biết chàng là người am hiểu ngụy trang nhất. Tại sao tất cả khổ đều muốn mình chịu đựng?"

"Ta nói rồi, ta không cần nàng đồng tình." Tiêu Mặc không biến sắc rút tay ra: "Huống chi, ta cũng không có vĩ đại như nàng tưởng tượng. Ta để cho nàng đi, chỉ là bởi vì không cần nàng nữa, chỉ là bởi vì chán nản thôi. Nàng làm cho ta cảm thấy chán ghét, Hạ Lan Phiêu."

......

Mặc dù biết rõ những lời này chỉ là Tiêu Mặc cố ý thương tổn mình, là thủ đoạn bức hiếp mình rời đi, nhưng lòng của Hạ Lan Phiêu vẫn không nhịn được mà đau nhói. Nước mắt của nàng đảo quanh ở trong hốc mắt, nàng hung hăng nắm tay của mình, không để cho mình khóc ra thành tiếng. Nàng tận lực bình tĩnh nhìn Tiêu Mặc, nhưng giọng điệu rốt cuộc có chút run rẩy: "Chàng nói là thật?"

"Đương nhiên là thật."

"Khốn kiếp! Nhất định buộc ta như vậy sao?" Hạ Lan Phiêu hung hăng nhìn hắn chằm chằm: "Được, chàng đã hi vọng ta đi như vậy, ta đi là được! Tiểu Hôi, chúng ta đi! Tiêu Mặc, chàng đừng cho là đời này ta không phải chàng không gả, trừ chàng ra sẽ không có người khác muốn!"

"Xèo xèo."

Tiểu Hôi ở trong ngực Tiêu Mặc tò mò nhìn đôi nam nữ đột nhiên gây gổ này, không hiểu xảy ra chuyện gì, tại sao không khí có thể quỷ dị như vậy.

Nó mắt thấy Hạ Lan Phiêu rời đi, trong lòng quýnh lên, theo bản năng bay về phía Hạ Lan Phiêu, dừng ở đầu vai của nàng, lấy lòng kêu lên. Nhưng mà, Hạ Lan Phiêu không có tâm tình quản nó, chỉ là lạnh lùng nói: "Tiêu Mặc, chàng chờ chúng bạn xa lánh đi... Chàng yên tâm, ta sẽ sống rất thoải mái, không nhọc chàng nhớ thương. Ta sẽ đi tìm Tiêu Nhiên, làm An vương phi danh chính ngôn thuận của hắn."

"Hạ Lan, không cần tùy hứng."

Coi như biết rõ là lời nói tức giận, nhưng Tiêu Mặc vẫn là không tự giác nhăn mày lại.

"Ta tùy hứng hay không tùy hứng liên quan gì đến chàng? Đúng rồi, quên nói cho chàng biết, có người động tay chân ở trên giày của ta ta, mới có thể làm hại ta rơi vào trong nước đá. Người nọ muốn lấy tính mạng của ta như vậy, không biết có thể hay không để cho ta sống nhìn thấy Tiêu Nhiên? Thật thú vị...... Tiểu Hôi, đi thôi."

Hạ Lan Phiêu đặc biệt tiêu sái gọi Tiểu Hôi, sau đó làm bộ phải đi. Lông mày của Tiêu Mặc quả nhiên nhíu sâu hơn, hắn không thể làm cái gì đối với Hạ Lan Phiêu, chỉ có thể phát lửa giận đến trên người Tiểu Hôi: "Tiểu Hôi, trở lại."

Tiểu Hôi lập tức hấp ta hấp tấp trở lại trên bả vai của Tiêu Mặc.

"Tiểu Hôi, tới đây!" Hạ Lan Phiêu phát hỏa.

"Trở lại."

"Ngươi qua đây!"

"A...... Trở lại."

Hai người kia cứ như vậy bốc đồng phát tính khí.

Đáng thương Tiểu Hôi thành món đồ chơi đấu khí của hai người, không ngừng bay tới bay lui ở giữa Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc, rốt cuộc mệt thở hồng hộc. Hạ Lan Phiêu biết Tiêu Mặc cố ý đua khí với nàng, nhưng nàng không muốn nhận thua, hơn nữa tính tình lại bị Hạc Minh, Hoa Mộ Dung nuông chiều quen càng thêm quật cường, cho nên cũng cố chấp không chịu cúi đầu, chính là tranh đoạt quyền sở hữu Tiểu Hôi với Tiêu Mặc.

Khi Tiểu Hôi rốt cuộc thở hổn hển nằm trên mặt đất gào thét, Tiêu Mặc đột nhiên nở nụ cười. Hắn đi lên trước, bình tĩnh nói: "Hạ Lan, không nên ồn ào."

"Ta không bỏ được rời đi chàng." Hạ Lan Phiêu ôm lấy Tiêu Mặc, cũng không quản hắn có đau hay không, chỉ là dính mặt sát vào ngực của hắn: "Tiêu Mặc, chúng ta đã lãng phí năm năm, cũng không cần lãng phí thời gian còn dư lại nữa."

Tiêu Mặc không nhúc nhích mặc cho nàng ôm, không nói gì, nhưng cơ thể hơi run rẩy.

"Tiêu Mặc, ta biết rõ chàng không bỏ được ta, cũng biết chàng đuổi ta đi chỉ là sợ sẽ đau lòng khi chàng rời đi mà thôi. Nhưng mà, trời không tuyệt đường người, y thuật của Trần thái y cũng không phải tốt nhất, cổ độc của chàng cũng sẽ không không có ai có thể giải. Cùng ta trở về Tề quốc, để Mộ Dung chữa thương cho chàng, được không?"

Giọng nói của Hạ Lan Phiêu là dịu dàng hiếm thấy.

Nàng biết mình là người duy nhất trên thế giới này có thể dao động quyết định của Tiêu Mặc, nhưng nàng ở trong lòng Tiêu Mặc rốt cuộc chiếm cứ địa vị gì chính nàng cũng không biết. Nàng dịu dàng như vậy, ăn nói khép nép van xin Tiêu Mặc như vậy, nhưng trong lòng không có cảm giác khuất nhục, có chỉ là thật sâu, sợ hãi bị cự tuyệt.

Không cần cự tuyệt ta, Tiêu Mặc......

Không cần lại đuổi ta đi nha.

"Tiêu Mặc, chàng biết ta luôn luôn tùy hứng kích động, nếu như chàng đuổi ta đi, cho dù ta không bị người mưu hại, cũng là rất khó an toàn trở lại Tề quốc. Bây giờ Tề quốc đang là thời buổi rối loạn, Lãnh Phi Tuyệt chết tiệt kia dã tâm bừng bừng, ta tùy tiện trở về chỉ sợ cũng phải trở thành công cụ hắn uy hiếp Mộ Dung. Tiêu Mặc, nếu chàng ra tay cứu tánh mạng của ta, sẽ không hi vọng ta lại chết ở trong tay người khác đi. Hơn nữa, ta đối với chàng rất hữu dụng! Ta biết những thứ chữ viết người khác đều nhìn không hiểu kia, quả thật chính là một từ điển sống!"

......

Tiêu Mặc yên lặng trong hắc tuyến.

"Còn có......" Đôi môi của Hạ Lan Phiêu dịu dàng rơi xuống gò má của Tiêu Mặc: "Tiêu Mặc, ta yêu chàng. Sau này, mặc kệ thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (lên thiên đường xuống địa ngục), ta theo chàng đi là được."

"Nàng...... Đây là tội gì?" Tiêu Mặc lắc đầu than nhỏ, nhưng dây cung kia trong lòng rốt cuộc là bị xúc động: "Tại sao không hận ta?"

"Ta cũng muốn hận chàng, nhưng mà rất khó khăn...... Ta yêu chàng, Tiêu Mặc. Ta yêu chàng."

Ảo cảnh nhìn thấy trong vườn đào đột nhiên trở thành sự thật, nhưng Tiêu Mặc chỉ cảm thấy tất cả đều là hư vô như thế. Nhưng mà, ôm chặt thắt lưng của hắn chính là thân thể mềm mại của nữ tử kia, mùi thơm trên người nàng cũng là quen thuộc như vậy.

Rốt cuộc trở lại, Hạ Lan Phiêu......

Cũng không uổng ta tỉ mỉ mưu kế lâu như vậy.

Ta chưa bao giờ là người lo nghĩ vì người khác, cam nguyện mình chịu khổ cũng không phải là người nàng biết —— chưa bao giờ phải.

Vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, ta muốn chính là nàng không oán hận ta nữa, ở lại bên cạnh ta. Mà ta quả thật làm được.

Ta, cũng yêu nàng......

Cứ như vậy không xa rời nhau đi.

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, vĩnh viễn không xa không rời.

"Biết." Tiêu Mặc rốt cuộc nói: "Trở lại là tốt rồi, Hạ Lan. Trở lại là tốt rồi."

Hồ Ly nói: chương kế tiếp là ngoại truyện về Tiêu Mặc, ào ào ào ào.