Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 321




Edit: kaylee

Hạc Minh dùng tốc độ nhanh gần như là làm người ta không thấy rõ vọt đến bên người Hoa Mộc Vân, cũng dùng tốc độ cực kỳ nhanh huy động cây quạt, khắp khuôn mặt là mỉm cười đẹp đẽ.

Chỉ nghe "Soàn soạt soàn soạt" mấy tiếng, quần áo trên người Hoa Mộc Vân giống như lá cây bay trong gió thu tuôn rơi trên mặt đất, mà thân thể trần trụi của y cũng bại lộ ở trước mặt mọi người. Y xấu hổ che ngực, phẫn hận nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh dùng cây quạt che miệng cười khẽ: "Vương Gia nhìn rất mập, không ngờ...... Thật vẫn rất mập."

Mọi người: “......”

"Hạc Minh! Nam sủng hèn mọn ngươi lại dám làm nhục Bổn Vương như thế, thật là không muốn sống nữa! Bổn Vương lấy tánh mạng của ngươi!"

"Vương Gia nếu biết trước mặt mọi người người trần truồng là sỉ nhục, vì sao muốn khiến Vương tới chịu đựng? Chẳng lẽ là Vương Gia cho là mình còn cao quý hơn Vương?"

"Ngươi......"

"Tất cả không nên tranh cãi nữa."

Đang ở lúc Hoa Mộc Vân thẹn quá thành giận muốn tìm Hạc Minh liều mạng, cả thế cục rối loạn hỗn độn thì một giọng nữ trong trẻo xa xa truyền đến. Mọi người nhìn ngoài cửa, chỉ thấy một nữ tử mặt mang mặt nạ màu vàng kim đang chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.

Chỗ nữ tử đi qua đều lưu lại một hương thơm, mà âm thanh chuông vàng trên làn váy của nàng va chạm vào nhau ở trên đại điện yên tĩnh có vẻ cực kỳ thanh thúy vang dội. Nàng từ từ quét nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Hoa Mộc Vân, lời nói ngọt ngào nhưng lại tràn đầy uy nghi: "Các đại nhân vì chuyện nhàm chán như vậy mà ồn ào, các ngươi mất mặt hay không mất mặt? Chẳng lẽ nhất định chọc những quốc gia khác cười nhạo Đại Tề ta các ngươi mới hài lòng?"

"Càn rỡ! Chỗ nước ta thảo luận chính sự há là hạng nữ lưu ngươi dám can đảm tự tiện xông vào hay sao? Người tới, kéo nữ tử này ra ngoài cho ta!"

"Ai dám!" Nữ tử trừng đôi mắt đẹp, chợt xoay người, chuông vàng trên làn váy cũng càng phát ra vang dội: "Ta là Vương Hậu của Tề quốc, là nhất quốc chi mẫu (hoàng hậu một nước) kế dưới Vương, các ngươi ai dám vô lễ với ta?"

"Vương Hậu, không nên ồn ào." Hoa Mộ Dung mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: "Chuyện của ta ta sẽ xử lý, ngươi thật sự...... Không cần như thế."

"Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn người khác khi dễ Vương như vậy, thậm chí chất vấn thân phận của Vương! Nếu Vương không phải nam tử, vậy Thác nhi là thế nào tới? Chẳng lẽ là ta cùng với khác nam tử tư thông tới hay sao? Xin Vương điều tra kỹ chuyện này, cho ta và Thác nhi một cái công đạo!"

Hạ Lan Phiêu nói xong, nhẹ nhàng quỳ xuống trước Hoa Mộ Dung, làn váy hỗn loạn lộng lẫy giống như hoa Mẫu Đơn, ở phía sau của nàng tầng tầng mở ra. Hôm nay nàng người mặc triều phục Hoàng Hậu màu đỏ, đầu đội mũ phượng hoàng kim, trên trán rũ xuống một viên dạ minh châu sáng bóng, so với quá khứ ăn mặc thanh lệ, cũng là có một loại khí thế và phong vị khác biệt.

Ánh mắt của nàng xuyên thấu qua mặt nạ, dịu dàng như vậy nhìn Hoa Mộ Dung, mà Hoa Mộ Dung cũng cảm thấy tâm tình phức tạp của mình từ từ bình tĩnh lại. Nàng ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói: "Vương Hậu yên tâm, nếu có người chửi bới danh dự của Vương thất, bất luận hắn là ai ta đều sẽ không nương tay, ta cũng nhất định sẽ cho Vương Hậu một cái công đạo."

"Đa tạ Vương Thượng." Hạ Lan Phiêu dịu dàng lại kiên quyết nói.

"Tiện tỳ! Ngươi chỉ là một cung nữ của Tề quốc, giả bộ Vương Hậu nhiều năm như vậy lại có thể thật cho mình chính là Vương Hậu rồi hả? Ta cho ngươi biết, các ngươi diễn trò như vậy một chút tác dụng cũng không có, Hoa Mộ Dung ngươi phải cho mọi người một cái công đạo!"

"Công đạo gì?" Hạ Lan Phiêu đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn Hoa Mộc Vân: "Ngươi chỉ là một Vương Gia nho nhỏ, đối với Mộ Dung ép sát như thế, chẳng lẽ là đã sớm mang lòng không thần phục? Được, ngươi đã hoài nghi ta là cung nữ, như vậy ta liền để cho đôi mắt chó kia của ngươi xem xem ta đến cùng có phải hay không!"

Hạ Lan Phiêu nói xong, từ từ tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cũng làm cho mọi người kinh ngạc nói không ra lời. Mặc dù bọn họ đã sớm suy tưởng (suy nghĩ + tưởng tượng) qua vẻ đẹp của Vương Hậu, nhưng không có nghĩ đến nàng thế mà lại giống như một cây U Lan, thanh lệ ung dung, cao quý chói mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Cùng trước kia không câu chấp không kềm chế được khác biệt chính là, hôm nay Hạ Lan Phiêu trải qua trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp không thua bất kỳ nữ tử nào. Quần áo màu đỏ làm nổi bật lên mặt mũi trắng noãn óng ánh trong suốt của nàng, mà mặt mũi kiều mỵ của nàng ở dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi xuống tản mát ra của dạ minh châu, như mộng như ảo.

Bọn họ cũng ngơ ngác nhìn Hạ Lan Phiêu, trong khoảng thời gian ngắn quên mất ngôn ngữ, mà Hoa Mộc Vân kinh ngạc đi qua vội vàng quát: "Ngươi bỏ xuống mặt nạ có thể nói rõ vấn đề gì? Cho dù dáng dấp ngươi đẹp, ngươi cũng chỉ là một cung nữ hèn mọn!"

"Nếu Vương Gia cố ý cho là ta là xuất thân cung nữ, tìm những lão ma ma trong cung tới nhận thức một chút là được —— ở trong cung những ma ma hầu hạ các vị chủ tử trên ba mươi năm cũng có 5, 6 người, cho dù có chút già rồi mắt mờ rồi, nhưng các nàng cũng là người nhìn rất nhiều cung nữ trong cung lớn lên, nhiều người như vậy hẳn là nhận được. Nếu Vương Gia không tin, tìm những ma ma tới phân biệt là được."

"Ngươi...... Ngươi nếu nói như vậy, khẳng định sớm có tính toán! Những ma ma kia nhất định bị ngươi thu mua, lời khai không tính được!"

"A, hoá ra là như vậy à...... Như vậy, lời nói của Giang Đô Lý lão gia chắc là được tính đi?"

"Cái gì?"

"Người tới, mời Lý lão gia."

Hạ Lan Phiêu giơ một tay lên, liền có mấy thái giám cung kính đi ra ngoài đại điện tuyên truyền, mà Thương Nguyệt cũng đỡ một lão giả khỏe mạnh đi tới trước mặt mọi người. Lý Hi Bạch nheo mắt lại nhìn các loại quan viên, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Hoa Mộ Dung, sau đó rốt cuộc cười nói với Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Phiêu, coi như con có lương tâm có thể nhớ tới gia gia! Nói, có phải hay không gặp phải chuyện phiền toái gì rồi hả?"

"Cũng không phải là chuyện không thể giải quyết được —— cũng chỉ là có người cho là phu quân của Tiểu Phiêu là nữ tử, mà Tiểu Phiêu cũng là cung nữ xuất thân thấp hèn mà thôi." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt mà nói ra.

"Lớn mật! Tiểu Phiêu là hòn ngọc quý trên tay Giang Đô Lý gia ta, tại sao có thể là cung nữ hèn mọn? Nếu để ta lại nghe được có người nói như vậy, nhất định không nhẹ nhàng tha thứ!"

Lý Hi Bạch nặng nề gõ gậy trên mặt đất, mà ánh mắt của ông quét qua chỗ mọi người liền khiến rất nhiều người không tự chủ được cúi đầu xuống.

Giang Đô là nơi giao nhau giữa Tề quốc và Đại Chu, là đường dây thông thương duy nhất của hai nước, mà Giang Đô Lý gia mặc dù là lệ thuộc Đại Chu, nhưng ở địa vị Tề quốc cũng không thấp. Rất nhiều quan viên cũng từng chịu qua ân huệ của Lý lão gia, mắt thấy mình địch lại là tôn nữ (cháu gái) của Lý lão gia, không khỏi cũng âm thầm hối hận.

Hạ Lan Phiêu thấy thế, thân thiết khoác cánh tay của Lý Hi Bạch, ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Mộc Vân: "Gia gia, Tiểu Phiêu chỉ là không muốn bại lộ thân phận đưa tới phiền toái không cần thiết, không ngờ lại bị người hoài nghi, thậm chí liên lụy tướng công, cơn tức này thật sự khó có thể nuốt xuống! Đi, bây giờ chúng ta trở về Giang Đô, chặt đứt tất cả giao dịch với Tề quốc, liền làm giặc bán nước trong lòng bọn họ là được!"

"Vương Hậu, vạn lần không được......"

Hồ Ly nói: mẹ đẻ của Hoa Mộ Dung là ái nữ của Lý Hi Bạch, nhưng tất cả mọi người không biết, vì vậy lão hồ ly liền diễn thành gia gia của Hạ Lan Phiêu.