Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 310




Edit: kaylee

Nàng không ngờ số lần mình và Tiêu Mặc gặp mặt không nhiều nhưng vẫn truyền tới tai Hạc Minh, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, lời gì cũng nói không ra được.

Hạc Minh thấy nàng như vậy, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhẫn tâm nói: "Hạ Lan Phiêu, nếu muốn trở lại bên cạnh nam nhân kia thì trở về là được, che che giấu giấu như vậy cũng không giống ngươi. Ngươi vốn chính là người Chu quốc, cũng không thể nói là phản bội Tề quốc, Mộ Dung cũng chỉ cần nói Vương Hậu nhiễm bệnh qua đời, hoặc là tìm nữ nhân khác giả mạo ngươi là được. Nghe nói đến bây giờ Tiêu Mặc cũng không có lập Hoàng Hậu, nói không chừng vị trí kia chính là lưu vì ngươi."

"Hạc Minh, ngươi muốn đuổi ta đi sao?" Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Hạc Minh.

"Không phải là ta đuổi ngươi đi, mà là lòng của ngươi đã không ở nơi này."

"Ta......"

Hạ Lan Phiêu lại khóc. Nàng chỉ cảm thấy tất cả uất ức và bất đắc dĩ đều dâng lên trong lòng, khóc so mới vừa rồi càng thêm rung động lòng người. Hạc Minh im lặng nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ thả ngươi đi ngươi cũng muốn khóc?"

"Ta không đi! Ai nói ta muốn đi? Ngươi chính là đuổi ta ta cũng sẽ không đi!" Hạ Lan Phiêu vừa khóc vừa gào.

"Tốt lắm...... Ta biết rồi, ngươi chớ khóc. Nếu không nước này đều muốn tràn ra rồi."

"Ngươi lại khi dễ ta! Ngươi còn đuổi ta đi! Ta chán ghét ngươi!"

"Không cần chán ghét ta......" Hạc Minh ôm chặt Hạ Lan Phiêu, khẽ hôn lên trán nàng: "Người ta tốt với ngươi như vậy, làm sao ngươi có thể ghét người ta đây?"

"Tốt cái rắm (L: nguyên văn, nguyên văn nha)! Ngươi mới vừa rồi còn ý đồ mạnh mẽ cưỡng đoạt ta!"

"Có sao?" Hạc Minh bắt đầu giả bộ ngu.

"Hạc Minh!"

"Chỉ là đùa giỡn thôi ~~ nhìn ngươi tinh thần không tốt nên giúp ngươi nâng cao tinh thần ~~" Người nào đó không biết xấu hổ nói.

"Hạc Minh!"

"Tốt lắm, xin ngươi bớt giận, ta cũng không nói giỡn với ngươi. Ngươi thật...... Không đi sao? Nam nhân kia trở lại, ngươi không muốn đi sao?"

"Ta không đi." Hạ Lan Phiêu lập tức nói, trên mặt cũng hiện lên vẻ dịu dàng: "Nơi đó chỉ là địa phương đau lòng rơi lệ của ta, mà ở đây có Mộ Dung, có Thác nhi, có ngươi...... Nơi này mới là nhà của ta...... Cho nên, cho dù ngươi đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi."

"Ha ha......"

"Ta gặp hắn...... Chỉ là vì muốn khảo nghiệm xem ta có thể hay không để xuống quá khứ, chỉ là vì ở trong cuộc sống sau này không tránh né nữa thôi. Mặc dù trái tim của ta vẫn còn đập loạn, nhưng đó là bởi vì đau, mà không phải bởi vì yêu...... Ta và hắn đã sớm không còn quan hệ rồi. Mặc dù biết rõ ta là đang sống chung với sói, nhưng ta thật là tham luyến cảm giác kích thích như vậy...... Chờ sau khi chuyện Ngọc Minh Trai kết thúc, ta sẽ không gặp mặt hắn nữa. Thật sẽ không."

"Tốt."

Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cánh tay Hạc Minh ôm nàng lại xiết thật chặt, hô hấp cũng gấp rút lên. Nàng trải qua cả đêm giày vò, thể xác và tinh thần mệt mỏi, cũng nữa không còn sức lực phản kháng, mà nàng ở trong khuỷu tay của Hạc Minh chỉ cảm thấy thật là an toàn.

Hạc Minh ôm nàng rời đi ôn tuyền, đi tới Quan Sư cung, mà Hạ Lan Phiêu ở trên đường liền ngủ mất rồi, mặt mũi an tĩnh như đứa bé.

Hạc Minh khẽ mỉm cười, cẩn thận đặt nàng lên trên giường, phân phó thị nữ thay quần áo sạch sẽ cho nàng, sau đó khẽ hôn ở trên trán nàng. Hắn nhìn nàng thật sâu, đầy bụng suy nghĩ rốt cuộc hóa thành đầy trời mỉm cười, xinh đẹp nhìn thấy mà giật mình.

"Ngủ ngon, Tiểu Hạ Lan ~~"

Hạc Minh dịu dàng khẽ vuốt gương mặt của Hạ Lan Phiêu như vậy, giống như muốn nhớ kỹ bộ dáng nàng ngủ say trong lòng. Hắn cũng không biết tại sao mình sẽ suýt nữa cưỡng chiếm nàng ở trong trạng thái  gần như mất khống chế, lại có thể đối với một nữ nhân mạnh mẽ cưỡng đoạt —— chẳng lẽ là lo lắng nàng giống như tên của nàng, phiêu nhiên nhi khứ (nhẹ nhàng bay đi) sao?

Thật là không giống ta đấy.