Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 272




Edit: kaylee

"Hoàng Thượng!"

Hiện trường, rốt cuộc vẫn hỗn loạn.

Khinh Vũ vội vàng vịn Tiêu Mặc, liên tục không ngừng tìm kiếm Thái Y, mà Hạ Lan Phiêu chỉ là đứng, nhìn Tiêu Mặc mặt mũi tái nhợt nhàn nhạt mỉm cười. Thật ra thì, Tiêu Mặc có vô số cơ hội có thể né tránh, nhưng lúc hắn nhìn thấy Hạ Lan Phiêu đi về phía hắn, đột nhiên cảm thấy cứ như vậy thuận ý của nàng cũng không tồi.

Nàng chính là ra tay với ta rồi, Hạ Lan...... Ta biết rõ lần này đối với nàng là thương tổn rất lớn, nếu như vậy có thể làm cho nàng lắng xuống tức giận mà nói, bị chặt mấy đao cũng không quan trọng......

Nhưng mà, tại sao nàng muốn dùng như vậy xa lạ mắt nhìn ta? Giống như muốn cách ta đi xa......

"Người tới, nhốt Hạ Lan Phiêu vào Thiên Lao, bất luận kẻ nào cũng không được tới thăm." Tiêu Mặc che bụng, trầm tĩnh nói.

"Dạ, Hoàng Thượng."

Vì vậy, Hạ Lan Phiêu liền bị Tiêu Mặc nhốt vào Thiên Lao.

Nàng không hiểu nàng trước mặt mọi người hành thích vua, vì sao Tiêu Mặc còn không giết nàng, cũng không hiểu rốt cuộc nàng còn phải ở trong Thiên Lao nán lại bao lâu, điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là vô tận chờ đợi mà thôi.

Ở trong thiên lao mờ tối, nàng không nhớ rõ mình bị nhốt mấy ngày, cũng không rõ ban ngày hay ban đêm, nước mắt cũng đã chảy khô. Nàng rõ ràng rất buồn ngủ rất mệt mỏi, nhưng làm thế nào cũng khó mà ngủ, coi như ngủ thiếp đi cũng sẽ ở trong nháy mắt tỉnh lại. 

Giữa lúc đang nửa mê nửa tỉnh nàng thấy được những gì nàng và Tiêu Mặc đã trải qua, thấy được đứa bé không có phúc khí đi tới nhân gian của mình, chỉ cảm thấy đau triệt nội tâm. Nàng không hiểu rốt cuộc là cái gì khiến Tiêu Mặc quyết tuyệt đối đãi mình như vậy, mà nàng đối với Tiêu Mặc có chỉ có hận ý thấu xương mà thôi. 

Tiêu Mặc......

Ta yêu ngươi, chỉ vì ngươi mà nguyện ý lưu lại thời đại không thuộc về ta này, nhưng bây giờ tất cả đều kết thúc. Ta sẽ tìm kiếm tam bảo, ta sẽ rời đi, ta sẽ xem tất cả ở nơi đây chỉ là một giấc mộng.

Ta, nhất định sẽ quên ngươi, nhất định......

"Két."

Cửa mở ra.

Hạ Lan Phiêu không biết vào giờ phút này còn ai vào đây thăm nàng nữa, cũng thờ ơ đối với việc này. Cho nên, khi cửa chính phòng giam mở ra, nàng vẫn cúi đầu, trầm mặc ngồi.

Nàng cảm thấy có người đi tới bên cạnh nàng, một đôi tay nâng cằm của nàng lên, mà hiện lên trong mắt nàng chính là khuôn mặt vô cùng thanh lệ của một nữ tử. Nữ tử kia dịu dàng cười với nàng, nụ cười giống như ánh sang trên trời.

"Phiêu Nhi, thời tiết lạnh như vậy, ta đến đưa cho muội áo bông, để cho muội ở đây không chịu khổ gì. Muội yên tâm, đến xuân hạ (mùa xuân, mùa hạ) mà nói ta cũng sẽ đưa quần áo mỗi mùa cho muội, nhất định sẽ đối đãi muội thật tốt." (lee: đáng lẽ bà Khinh Vũ xấu này và chị Phiêu trở mặt rồi thì nên để ta-ngươi nhưng lee vẫn để bà gọi muội để cho thấy sự giả tạo đáng ghê tởm của bà ta nhé)

Ha ha......

Ý của ả là ta sẽ ở này ở cả đời đi! Nhưng làm sao ả biết, ta tình nguyện chết cũng không muốn bị hắn nhốt?

"Phiêu Nhi, có phải muội đang giận tỷ tỷ hay không? Mấy ngày không thấy, làm sao muội gầy thành ra như vậy rồi, thật là khiến người ta đau lòng. Muội yên tâm, đao kia muội đâm không sâu, Hoàng Thượng đã không còn đáng ngại. Chỉ cần muội nhận sai với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ xử lý nhân từ với muội thôi. Dù sao...... Các ngươi ‘ đã từng ’ là phu thê mà."

Hạ Lan Phiêu vẫn không nói chuyện.

"Ai, nha đầu này thế nào mà ngay cả điều này cũng không biết? Mấy ngày nữa chính là đại điển phong phi của ta, Hoàng Thượng phong ta là ‘ Lan phi ’, ý là ta giống như Không Cốc U Lan, hương thơm xông vào mũi.

Ta đối với cái phong hiệu này rất là hài lòng. Dù sao trong này còn bao hàm họ của ta, cũng tính là vì phụ thân làm một chút chuyện cuối cùng đi......

Tiểu Phiêu, chỉ sợ muội sớm đã quên mất dòng họ ‘ Hạ Lan ’ của mình. Muội bán gia tộc của mình, phí hết tâm tư lấy được sủng ái của Hoàng Thượng, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, thật sự là ‘ không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa tới ’."

"Lời này thích hợp với ngươi hơn đó, Khinh Vũ." Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nói.

Phong phi...... Khinh Vũ sắp trở thành phi tử của Tiêu Mặc rồi......

Lời thề Tiêu Mặc đồng ý với ta từ nay về sau sẽ không lập phi vẫn còn ở bên tai, mà hắn sắp lấy "Tỷ tỷ" của ta làm phi tử rồi...... Ha ha, các ngươi thích làm sao ***** là chuyện của các ngươi, nhưng rốt cuộc tại sao các ngươi không chịu bỏ qua cho đứa bé của ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ làm như vậy sẽ có báo ứng sao?

"Tiểu nha đầu hiện tại thật là trở nên miệng lưỡi bén nhọn rất nhiều rồi." Khinh Vũ nhàn nhạt nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên cười một tiếng: "Còn nhớ rõ Giang Đô sao?"

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

"Mặc ca ca đã nói với ta các ngươi đi tới Ngư thôn gì đó, rất là thú vị. Ta nghe xong cũng đòi muốn đi, nhưng Mặc ca ca nói ta không thể đi."

"Hả? Hoàng Thượng sủng ái ngươi như vậy lại có thể cự tuyệt thỉnh cầu của ngươi?"

"Ta cũng rất thất vọng...... Nhưng Hoàng Thượng nói nơi đó sớm đã bị hắn san thành bình địa, một, người, cũng, không, lưu...... Vân Kính đại sư cùng Tự Miếu cũng bị Hoàng Thượng tìm một cái cớ giết giết, lưu đày lưu đày rồi. Khuyển Nhung nhất tộc các ngươi, hình như muội là cuối cùng huyết mạch đấy...... Chờ ngươi chết, Hoàng Thượng cũng không còn bất kỳ nổi lo về sau nào rồi."

"Ngươi nói...... Cái gì?" Hạ Lan Phiêu kinh ngạc hỏi.

"Chẳng lẽ ta nói vẫn chưa rõ sao? Thánh vật ‘ tam bảo ’ của Khuyển Nhung nhất tộc đủ để dao động thiên hạ, nhưng chỉ có ở trong đám hậu nhân (người đời sau) của Khuyển Nhung mới xuất hiện người thích hợp, mới có thể mở ra tam bảo.

Có một nha đầu gọi là Lưu Ly nói cho Hoàng Thượng, ‘ tam bảo ’ này không những có thể để cho người sở hữu lấy được thiên hạ, càng có thể trở lại quá khứ, có thể nghịch thiên. Sự tồn tại của ngươi là uy hiếp ẩn bên trong của Hoàng Thượng, làm sao hắn sẽ để cho ngươi làm trái ý trời? Mà con của ngươi cũng chảy dòng máu của Khuyển Nhung, càng không xứng sống trên thế giới này...... 

Không nên oán Hoàng Thượng, Phiêu Nhi. Nói cho cùng, chỉ có thể nói muội ra đời là không tốt, chỉ có thể nói ‘ không phải tộc ta, tất có dị tâm ’ thôi.

Coi như phụ thân cùng Hoàng Thượng không hợp, nhưng người cũng đã chết, một nữ nhân còn sống đối với Hoàng Thượng không tạo được bất cứ uy hiếp gì. Nhưng muội lại khác, chảy trong người muội là dòng máu mà Hoàng Thượng kiêng kỵ nhất, căm hận nhất, làm sao hắn sẽ để cho ngươi sinh hạ người thừa kế cho hắn?

Ngươi chính là đã thấy được điểm đó. Có thể sống đến hôm nay, ngươi cũng thật là không dễ......" (lee: ta dùng xưng hô loạn xạ =.=” theo cảm nhận của ta nhá mấy nàng)