Sinh non đối với Hạ Lan Phiêu có ảnh hưởng khá lớn.
…… (L: hự ~ mất đoạn *khóc rống*)
“Hạ Lan, mặc dù nàng vì uống canh Thục phi đưa tới mới có thể xảy thai, nhưng nàng cự không nhận tội, thế lực của Âu Dương gia không nhỏ, ta cũng không thể dễ dàng muốn tánh mạng của nàng như vậy."
"Nàng kia một ngày không nhận tội liền một ngày tiêu diêu tự tại sống tiếp sao? Tại sao ngươi không nói rằng ngươi với nàng ‘ nhất dạ phu thê bách nhật ân ’ (L: một đêm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa), ngươi không nỡ xuống tay với nàng?" Hạ Lan Phiêu oán hận nói.
"Hạ Lan, nàng thật nghĩ ta như vậy?"
"Lần này chết là hài tử của chúng ta, lần sau người chết chính là ta! Tiêu Mặc, ta thật sự không ngờ ngươi lại có thể mềm yếu như vậy, ta nhìn lầm ngươi! Ngươi không xứng làm cha của hài tử!"
Tiêu Mặc trầm mặc.
Qua một lúc lâu, hắn vẫn trầm mặc, giống như một pho tượng đá. Trong bóng tối, Hạ Lan Phiêu không thấy rõ nét mặt của Tiêu Mặc, chỉ nghe được hắn nhàn nhạt nói: "Nàng nói đúng. Ta không xứng làm phụ thân."
"Tiêu Mặc......"
Hạ Lan Phiêu lỗ mũi đau xót, nước mắt lại bừng lên.
Ban đêm tối đen không có ánh đèn, nàng đương nhiên sẽ không thấy Tiêu Mặc cắn chặt môi, cắn đến trên môi cũng rỉ ra máu tươi rồi. Nàng chỉ là ôm chặc lấy Tiêu Mặc, hấp thu ấm áp trên người của hắn, khóc không thành tiếng. Tiêu Mặc ôm nàng thật chặt, dịu dàng nói: "Hạ Lan, không khóc."
"Tiêu Mặc, ta khổ sở, ta thật là khổ sở......"
"Ta biết rõ, ta đều biết. Hài tử không còn, chúng ta còn có thể có lại. Hạ Lan, lần này là ta bảo vệ không chu toàn, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng bị thương tổn. Nàng nhất định phải tốt......"
Ở dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tiêu Mặc, rốt cuộc tâm tình của Hạ Lan Phiêu cũng từ từ bình tĩnh.
Mặc dù nàng vẫn còn thường xuyên mơ thấy ác mộng, thường xuyên từ trong mộng tỉnh lại, nhưng cái loại khổ sở sống không bằng chết ban đầu rốt cuộc cũng từ từ phai đi không còn nữa.
Nhưng mà, thù hận trong lòng nàng cũng không có theo thời gian trôi qua mà quên lãng, ngược lại càng ngày càng tăng thêm, lắng đọng.
Ngày này, Khinh Vũ vì nàng tỉ mỉ bắt mạch, rốt cuộc cười nói: "Phiêu Nhi, thân thể của muội đã khôi phục không sai biệt lắm, điều trị một đoạn thời gian nữa là có thể khỏi hẳn. Ta biết rõ không còn hài tử là đả kích rất lớn đối với muội, nhưng muội còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội."
"Ta biết rõ ta còn có thể sinh nữa, nhưng sao tỷ có thể hiểu được nỗi thống khổ trong lòng ta...... Khinh Vũ, ta hận, ta hận! Ta hận Thục phi, ta cũng hận ta không cẩn thận...... Nếu ta giữ vững đầy đủ cảnh giác mà nói, hài tử cũng sẽ không......"
"Hạ Lan, muội sai lầm rồi. Nếu Thục phi đã sớm muốn xuống tay với muội, coi như muội tránh thoát lần này, cũng tránh không khỏi nàng nhiều lần tính toán. Cho nên, muội không cần tự trách."
"Cám ơn tỷ an ủi ta...... Ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao Tiêu Mặc không giết ác phụ (người đàn bà độc ác) kia? Tại sao không báo thù cho con của chúng ta?"
"Ta nghĩ, là bởi vì Thục phi cự không nhận tội, cũng là bởi vì dù sao Âu Dương gia vẫn còn có chút thế lực ở trong triều thôi. Hạ Lan, Hoàng Thượng cũng có khó xử của hắn, muội không cần làm khó hắn."
"Có lẽ vậy...! " Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Dù sao ta cũng gần như hoàn toàn khôi phục rồi, ta muốn đi gặp tiện nhân kia."
"Không được!" Khinh Vũ cuống quít ngăn cản.
"Tại sao?"
"Bởi vì...... Bởi vì Hoàng Thượng có lệnh, Thục phi là tội phụ, bất luận kẻ nào cũng không được thăm. Phiêu Nhi, muội không cần chống lại thánh chỉ."
"Không sao cả. Dù sao ta chống lại thánh chỉ cũng không phải là lần một lần hai. Ta nhất định phải đi gặp tiện nhân kia."
"Phiêu Nhi, không nên đi." Khinh Vũ vội vàng bắt được tay của nàng: "Nghe lời của tỷ tỷ, không nên đi, được không?"
"Xin tỷ tỷ giữ bí mật cho ta."
Rốt cuộc Khinh Vũ cũng không có ngăn cản được Hạ Lan Phiêu.
Mặc dù Hạ Lan Phiêu không hiểu tại sao lúc nàng nói muốn đi thăm Thục phi, vẻ mặt của Khinh Vũ lại cổ quái như vậy, nhưng nàng đã không có thời gian mà suy nghĩ kỹ càng.
Nàng ôm tràn đầy tức giận và hận ý đi tới lãnh cung, vốn muốn cùng các nô tài đàm phán một lần, lại ngoài ý muốn phát hiện lãnh cung cũng không người canh giữ, muốn đi vào rất là dễ dàng.
Nàng không có suy nghĩ nhiều, thẳng tắp đẩy ra cửa phòng loang lở, thấy Thục phi cùng một cung nữ nhìn có chút quen mắt ở chung một chỗ cùng ăn. Mắt thấy Hạ Lan Phiêu đi vào, Thục phi kinh ngạc nhìn nàng, còn chưa kịp nói thêm cái gì, Hạ Lan Phiêu đã tiến lên, một cái tát nặng nề tát vào mặt của nàng.
"Ngươi......"
"Thục phi, ta tốt bụng đối với ngươi, ngươi lại hại chết hài tử của ta để báo đáp? Không giết người tiện nhân này, ta thật sự không cách nào đối mặt hài nhi chết thảm của ta!"
"Ta không có!" Thục phi giống như nổi điên kêu to: "Ta thật sự không có!"
"Chẳng lẽ canh kia không phải ngươi tự tay làm?"
"Nhưng ta thật sự không có hạ độc ở trong canh! Mặc dù ta hận ngươi, nhưng trĩ tử (trẻ con) là vô tội, như thế nào ta lại độc ác đến mức hại chết huyết mạch của Hoàng Thượng, hại chết một hài tử vô tội? Ta không có!"
Thục phi khàn cả giọng hô to, luống cuống mà điên cuồng. Nàng hung ác nhìn chằm chằm Hạ Lan Phiêu, giống như cũng có cực lớn hận ý.
Hạ Lan Phiêu cũng ngây ngẩn cả người.