Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 236




Edit: Du

Ngày hôm sau.

Cùng phòng, cùng phòng, ngày sinh nhật mười sáu tuổi của ta, ta cùng Tiêu Mặc cùng phòng rồi !

Hạ Lan Phiêu mệt mỏi tỉnh lai, đang nhìn nam tử đang hít thở đều đều bên cạnh, thật muốn một tát cho mình chết. Nàng nhớ mang máng hôm qua nàng và Tiêu Mặc trắng đêm không ngủ làm tình, mà hình như nàng cũng không có phản kháng, hoàn toàn là xuất phát từ tự nguyện. . . . . .

Say rượu loạn tính, say rượu loạn tính!

Hạ Lan Phiêu buồn bực nhìn ác ma đang ngủ say bên cạnh mình, thật muốn tú hung hăng cắn một ngụm trên khuôn mặt yêu nghiệt hấp dẫn phụ nữ kia, rốt cuộc cũng không dám cắn. Nàng cố nén cả người đau nhức, rón rén bò xuống giường, xột xột xoạt xoạt mặc quần áo vào, muốn trộm đi ra khỏi phòng, lại bị Tiêu Mặc kéo phía sau lưng lại.

“Hạ Lan, ngươi chiếm tiện nghi của ta đã rồi muốn đi sao?” Tiêu Mặc mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi không chịu phụ trách.”

. . . . . .

Tiêu Mặc! Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai!

Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiêu Mặc, thật hận không thể liều mạng với hắn ở đây. Nàng gian nan nuốt nước miếng, cố gắng ổn định tâm tình của mình, lạnh nhạt nói: “Mọi người đều là người lớn, ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, nhất thời. . . . . . Nhất thời kích thích, làm vài chuyện không nên làm. Chúng ta cứ quên mất nó đi, đường ai nấy đi thôi.”

“Nếu như mà ta nói ta không muốn quên thì sao?”

Tiêu Mặc mỉm cười đứng dậy, cúi đầu xuống, tóc dài chảy xuống trên mặt của Hạ Lan Phiêu, mềm mềm, có ngứa một chút. . Hạ Lan Phiêu vừa ngẩng đầu liền suýt nữa chạm vào trán của Tiêu Mặc, mà nàng vừa thấy được khuôn mạt mỉm cười của Tiêu Mặc, đã cảm thấy cả người lại không cách nào kiềm chế bị hút vào vẻ đẹp của hắn. Nàng vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng nói lời chính nghĩa: “Tiêu Mặc, nam nữ thụ thụ bất thân, mời ngươi tự trọng.”

“Nhưng tối hôm qua ngươi rất là nhiệt tình với ta, không hề có một chút nào để cho ta ‘ tự trọng ’.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy!” Hạ Lan Phiêu vội vàng phủ nhận.

“Quả nhiên là ‘tình duyên ngắn ngủi ’, tỉnh dậy liền thay đổi. Hạ Lan, ngươi thật sự là tuyệt tình.”

Tiêu Mặc nghiêm túc nói lời làm người ta phải sặc nước như vậy, mà Hạ Lan Phiêu chỉ muốn đâm đầu cho chết. Nàng hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, lung tung thu thập xong nghi dung, hung dữ cảnh cáo hắn: “Ta đi, không cho phép ngươi đuổi theo.”

“A. . . . . .”

Hạ Lan Phiêu có tật giật mình đi tới quán rượu ngày hôm qua, một đường đi một đường lưu ý có người chú ý tới nàng hay không, âm thầm cầu nguyện không nên đụng phải Hạc Minh và Hoa Mộ Dung. Tiêu Mặc tinh thần nhàn hạ đi theo phía sau nàng, đi theo nàng vào quán rượu, thậm chí không biết xấu hổ vào gian phòng của nàng. . Nếu không bận tâm đến làm mọi người loạn, Hạ Lan Phiêu sớm cầm cây đao lên chém rồi. Nhưng là, nàng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn nam nhân nào đó đang ung dung tự nhiên ngồi uống trà trong phòng nàng, nhỏ giọng: “Tiêu Mặc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào!”

“Cùng ta hồi cung.”

“Không thể nào!”

“Hạ Lan, đừng để cho ta nói lần thứ hai.” Tiêu Mặc nhỏ giọng: “Ngươi biết ngươi căn bản vô lực phản kháng.”

“Được!”

Hạ Lan Phiêu giận quá thành cười. Nàng đi tới trước cửa sổ, tóc dài tung bay ở trong gió, giống như một con bươm buớm sắp bay lượn. Nàng lấy tay đỡ bệ cửa sổ, kiên định nhìn hắn: “Nếu như ngươi buộc ta hồi cung mà nói, ngươi nhìn thấy chỉ là một thi thể —— Tiêu Mặc, ngươi đồng ý thả ta đi , ngươi đừng lật lộng.”

“Thật sao? Sao ta không nhớ rõ. . . . . .” Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: “Không nên phản kháng vô ích, Hạ Lan —— hơn nữa, ngươi căn bản không dám nhảy xuống.”

“Ngươi xem thường ta?” Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu nổi giận: “Được, ta liền nhảy cho ngươi xem!”

Đầu óc của Hạ Lan Phiêu nóng lên, động tác linh hoạt nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó nhìn người đi trên đường bỡ ngỡ. Chân của nàng không tự chủ run rẩy, tay cũng nắm thật chặc khung cửa sổ, miệng to nuốt nước miếng. Tiêu Mặc mỉm cười nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Nơi này là lầu hai, dù ngươi nhảy xuống cũng sẽ không ngã chết, nhiều nhất té đứt cánh tay mất cái chân thôi à. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt ‘ không có năng lực hành động, không có chạy trốn ’, để cho ngươi ở trong cung yên ổn sống quãng đời còn lại.”

. . . . . .

Lần này chân của Hạ Lan Phiêu run lợi hại hơn.

Nàng không phải là người thích ngược đãi mình, la nha đầu có chút rất sợ chế, ở trong lúc Tiêu Mặc đe dọa càng thêm do dự không thôi. Đang ở lúc nàng rối rắm với ý nghĩ “Nhảy hay không nhảy”, đột nhiên Tiêu Mặc bước đến kéo nàng xuống, ôm thật chặt vào ngực mình.

Hạ Lan Phiêu ở trong ngực của Tiêu Mặc vô lực giãy giụa, mà Tiêu Mặc nhìn nàng nhàn nhạt nói: “Tốt lắm, không nên ồn ào. Ta biết rõ ngươi sợ ta tổn thương ngươi, lợi dụng ngươi, nhưng ta có thể đồng ý ngươi từ nay về sau sẽ không. Hạ Lan, ở lại bên cạnh ta đi. Lúc ngươi không ở bên cạnh ta, ta rất là nhớ ngươi. Không cần đi.”

Nhớ. . . . . .

Ngươi là đang tiếc nuối không có ai để cho ngươi khi dễ, để cho ngươi lợi dụng đi!

Nhưng là, tại sao lòng của ta sẽ mềm? Tại sao lúc ta nghe Tiêu Mặc nói nhớ ta, trong lòng có chút ngọt . . . . . .

Ta nhất định là điên rồi.

“Tiêu Mặc. . . . . .”

Hạ Lan Phiêu rất muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng nhìn qua ánh mắt khiến người say mê của Tiêu Mặc, sửng sốt ngay cả lời cự tuyệt cũng nói không ra.

Thời gian, giống như dừng lại .

Tiêu Mặc ôm chặt nàng trong ngực, nhẹ nâng cằm của nàng, đôi môi cũng chầm chậm tiến tới gần. Hạ Lan Phiêu theo bản năng nhắm hai mắt lại, cảm thụ mùi thơm nhàn nhạt trên người của Tiêu Mặc càng ngày càng gần, tâm cũng thình thịch nhảy dựng lên. Dù lý trí của nàng báo cho nàng biết phải cách xa ác ma này, nhưng thân thể nàng lại trung thành với nội tâm của nàng . Nàng biết, nàng thích hắn, nàng không muốn rời xa hắn…

“Tiểu Hạ lan, ngươi có phải đã về hay không? Ta đi vào nhé ~~”

Đang lúc đôi môi của Tiêu Mặc sắp chạm vào môi Hạ Lan Phiêu thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói vui sướng của Hạc Minh. Hạ Lan Phiêu cả kinh, nhất thời biết hành tung của mình sớm đã bị tiểu nhị báo cho tên dở hơi này, nhìn khuôn mặt Tiêu Mặc không vui, trong đầu đột nhiên hiện ra bốn chữ vàng to lấp lánh—— bắt gian tại trận.

Không được, ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết Tiêu Mặc ở phòng ta, nếu không nhất định sẽ bị hiểu lầm đấy! ( dường như có người quên mất đêm qua “này nọ í é í é” ) ta không muốn đâu!

“Hạ Lan. . . . . .”

Tiêu Mặc rất không vui nhăn mày lại, mà Hạ Lan Phiêu vội vàng bưng kín miệng của hắn. Tiêu Mặc ngẩn ra, sau đó không nhúc nhích mặc cho tay nhỏ bé của nàng đụng vào môi của mình, mà Hạ Lan Phiêu quay về phía ngoài cửa kêu to: “Hạc Minh, ngươi đừng đi vào! Ta. . . . . . Ta đang tắm!”

“Thật sao? Vậy ta càng phải đi vào nhìn một chút ~~~”