Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 228




”Lão phu cũng không phải sống uổng phí bao năm như vậy. . . . . Vì thanh danh của Lý gia, ta đã từng làm sai rất nhiều việc, làm hại nhi tử phải chết ở nơi đất khách quê người, nữ nhi có nhà nhưng không thể quay về —— tất cả chuyện đó đều là lỗi của ta.

Thật ra vào nhiều năm về trước, lúc cô đơn một mình ta đứng ở trước tòa nhà rộng lớn này, trong lòng ta sớm đã hối hận, lúc đó ta rất oán giận bọn họ đã làm bại hoại thanh danh của Lý gia, cho nên kiên quyết không cho bọn họ quay trở về. . . . . . Ngay tại thời điểm người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mới cảm thấy được loại đau đớn thấu tận tâm can. Nhiều người nguyện ý làm con sâu mọt để đi theo hắn, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi; ta mang Thương Nguyệt trở lại, nhưng hắn vẫn rất căm ghét ta; ta phí hết tâm tư một lòng một dạ tìm Mộ Dung, nhưng một chút tung tích của hắn cũng không có. . . . . .

Ta hiểu rõ cả đời ta sống bảo thủ, nghiêm nghị hà khắc, các cháu chắt hận ta cũng phải. Cho nên, dù rằng ta có uống nước mà sặc chết, bọn họ cũng sẽ không liếc mắt nhìn ta một cái, người duy nhất quan tâm đến ta chỉ có một mình nha đầu ngươi. . . . . .

Nha đầu, ta biết ngươi là một cô gái có lòng dạ lương thiện thuần khiết, đem huyết ngọc giao cho ngươi ta rất yên tâm. Mặc dù Mộ Dung cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng trong lòng hắn đã chứa quá nhiều hận thù, cuộc sống của hắn rất mệt mỏi rồi, ta không muốn để bảo vật mà nhiều người thèm thuồng làm cho tâm trí hắn dao động. Nha đầu, ta đem thứ quan trọng nhất của Lý gia giao cho ngươi, ngươi có thể hứa là đời này kiếp này bảo vệ Lý gia, không để cho bất kỳ thế lực nào tổn hại đến Lý gia được không?”

Lời nói của Lý Hi Bạch rất rõ ràng, ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Lan Phiêu, khiến cho Hạ Lan Phiêu nhất thời sững sốt, cũng không dám gật đầu đồng ý liền. | Nàng khó xử lắc đầu, cười khổ nói: “Gia gia, cám ơn hảo ý của người —— con luôn sẵn sàng bảo vệ Lý gia, nhưng nói cho cùng con cũng chỉ là một nha đầu không quyền không thế, con làm gì có khả năng bảo vệ một gia tộc lớn như vậy chứ?”

“Nha đầu, xem ra ngươi vẫn không rõ giá trị của ngươi nha. . . . . . Ngươi đồng ý không? Nếu đồng ý, huyết ngọc sẽ là của ngươi nha.”

Lý Hi Bạch lắc lắc chiếc hộp chứa huyệt ngọc trong tay, nụ cười xảo quyệt giống hệt một con hồ ly. Tuy biết rằng có thể là một âm mưu, nhưng Hạ Lan Phiêu giống như là chó gặp được xương, không kiềm chế nổi lập tức hướng về phía Lý Hi Bạch vẫy đuôi: “Con đồng ý, con đồng ý!”

“Tốt! Chờ Thương Nguyệt tròn mười sáu tuổi, ta lập tức bắt hắn chính thức cưới ngươi làm vợ, cũng coi như là cho ngươi một danh phận!” Lý Hi Bạch cười rồi để huyết ngọc vào tay Hạ Lan Phiêu.

“Hả? Không cần! Cháu không có sở thích yêu trẻ con!”

Hạ Lan Phiêu trưng ra vẻ mặt ủ rũ nhìn lão hồ ly, cảm thấy huyết ngọc trong tay chớp mắt đã nặng hơn rất nhiều. . . . . .

——— ——————— đường phân cách tiểu hồ ly ——— ————

Mặc kệ nói thế nào, huyết ngọc cũng đã trong tay của Hạ Lan Phiêu. Ban đêm, nàng khóa chặt cửa sổ, ở dưới ánh trăng nhẹ nhàng vuốt hạt thủy ngọc lưu ly màu xanh với một vật đỏ như lửa đó chính là huyết ngọc, chỉ cảm thấy một khối lạnh lẽo, một khối nóng bỏng, mà lòng của nàng cũng hỗn loạn như ma.

Nàng ngắm nghía hai bảo vật dưới ánh trăng, dù có quan sát kỹ thế nào cũng không nhìn ra điểm lạ thường của nó. Nàng rất muốn dùng nó như “Đồ Long đao” cùng “Ỷ Thiên Kiếm” cho va chạm với nhau, kiếm xem có bí ẩn gì hay không, nhưng rốt cuộc không có can đảm kia —— thật vất vả mới lấy được hai bảo vật chấn động thiên hạ, ngộ nhỡ bị mình đập hư thì đúng là Tội Nhân Thiên Cổ rồi!

Đến bây giờ mới thấy, “Tam bảo” lừng danh mình đã nắm được hai, thật sự là một thiên tài tuyệt thế_ ! Còn thiếu một cái bảo vật trong truyền thuyết “Nguyệt Ảnh” rốt cuộc ở nơi nào?

Vẫn là thuận theo tự nhiên thôi. . . . . . Nói không chừng ngày mai tỉnh dậy nó ở bên cạnh giường mình thì sao, nữ nhân mà suy nghĩ nhiều sẽ mau già. Để bồi thường cho Thương Nguyệt, coi như đến tiếp hắn mấy ngày vậy, cũng thuận tiện đem tiền công tháng này trả lại người ta.

Ai ai, tiếp theo nên đi đến chỗ nào nhỉ? Nghe nói tân vương mới kế vị của Đông quốc rất anh tuấn, không bằng đi đến đó nhìn mỹ nam cũng không tệ. . . . . .

Hạ Lan Phiêu nghĩ đi nghĩ lại, ngáp một cái, cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng riu riu ngủ gục. Có lẽ là tâm tình đang rất tốt, nên dù trong mộng nàng vẫn mỉm cười rất tươi, làm cho người ta không nhịn được phải hôn xuống. Cho nên, Hạc Minh nhảy vào trong phòng, đứng trước mặt nàng rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn trên trán nàng một cái.

“Tính cảnh giác không phải thuộc loại kém bình thường nữa ~~ ta nên làm gì với ngươi đây, Tiểu Hạ lan ~~”

Ngày hôm sau, Hạ Lan Phiêu tinh thần thoải mái rời giường, cứ như thường lệ đến hầu tiểu hỗn tử Thương Nguyệt ăn cơm. Nhưng mà, lần này dù nàng có uy hiếp dụ dỗ như thế nào, Thương Nguyệt cũng đều cắn môi không chịu ăn cơm, lại bắt đầu dở chứng. Không biết mất bao nhiêu thời gian, Hạ Lan Phiêu rốt cuộc cũng nổi giận, đem chén cơm “Phanh” một cái đập trên bàn, hung dữ nói: “Đứa trẻ này tại sao lại không chịu nghe lời? Chẳng lẽ ngươi muốn chết đói sao?”

“Không cần ngươi lo.” Lý Thương Nguyệt lạnh lùng nói.

“Này! Ngươi lại dám nói chuyện với tỷ tỷ ngươi như vậy?”

“Ngươi không phải là tỷ tỷ ta.”

“Lý Thương Nguyệt!”

“Ngươi không phải, đúng chứ?” Lý Thương Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng: “Coi như lão gia hảo kia muốn giữ ngươi lại, cho dù ta cũng muốn giữ ngươi lại... ngươi cũng sẽ đi, căn bản là ngươi sẽ không lưu lại vì bất kì người nào cả. Đã như vậy, ta ăn cơm hay chết đói cũng có quan hệ gì với ngươi đâu?”

Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.

Nàng không biết Thương Nguyệt cảm thấy thế nào khi nàng rời đi, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giống như đứa trẻ bị phát hiện ăn trộm kẹo. Nàng rất muốn cười, nhưng nụ cười của nàng so với khóc không khác biệt lắm: “Cái đó, làm sao ngươi biết. . . . . .”

“Nữ nhân ngốc!” Lý Thương Nguyệt đột nhiên nổi giận: “Chẳng lẽ ngay cả việc tiếp tục lừa gạt ta ngươi cũng không làm nữa sao? Tại sao ngươi không nói dối ta nói ngươi sẽ không bao giờ bỏ đi, ngươi sẽ sống bên ta mãi mãi? Tại sao không gạt ta đi!”

“Ta... ta. . . . . .”

“Ta sẽ không ngăn cản việc ngươi rời đi.” Lý Thương Nguyệt đột nhiên ôm lấy Hạ Lan Phiêu, thân thể gầy nhỏ khẽ run: “Ta biết rõ ta còn quá nhỏ, nhưng mà, chờ ta lớn lên có được hay không? Mộ Dung biểu ca nói chân của ta vẫn có thể trị được, ta hi vọng ngươi ngươi có thể thấy bộ dáng lúc ta đứng lên được. Ngươi. . . . . . Ngươi chờ ta lớn lên có được hay không?”

Lý Thương Nguyệt khó khăn lắm mới nói ra được lời như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng, cau mày, nhưng vẻ mặt ấy đích thực là sợ hãi. Hắn biết, nữ nhân ngốc này sẽ rời khỏi hắn, bởi vì hắn là người què, bởi vì hắn chỉ có mười hai tuổi. . . . . .

Nhưng mà, ta nhất định sẽ đứng lên được, cũng không phải là suốt đời ta chỉ dừng ở mười hai tuổi! Tên ngu ngốc này thích khóc như vậy, đi tới chỗ nào cũng sẽ bị người khác bắt nạt, thật không biết làm sao nàng có thể sống đến bây giờ. Ta bây giờ không có năng lực bảo vệ nàng, nhưng chờ ta trưởng thành, ta sẽ có thể bảo vệ nàng, không để cho nàng khóc nữa. . . . . .

Nữ nhân ngốc này.