Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 226




Bên này, Hoa Mộ Dung sạch sẻ gọn gàng dùng một con dao kết liễu tên hộ vệ rắm thúi kia, thắng được tỷ thí. Lý Hi Bạch cũng có chút ngoài ý muốn, chỉ là giọng nói buồn bực: “Mộ Dung, ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ? Lần này tỷ thí chỉ có ba trận, thắng hai trận tức là thắng lợi —— ngươi thật muốn đem chức tộc trưởng chắp tay nhường cho người ta?”

“Ngươi biết ta không hiếm lạ gì , gia gia.” Hoa Mộ Dung bình thản mà cười cười: “Để cho ta làm người thừa kế thứ hai, thừa kế vật kia là được rồi.”

“Ngươi. . . . . .”

Lý Hi Bạch trợn tròn cặp mắt nhìn Hoa Mộ Dung, đột nhiên kịch liệt ho khan đứng lên. Hoa Mộ Dung chỉ là lạnh nhạt nhìn hắn, giống như hắn là người không hề có quan hệ gì. Lý Thương Nguyệt có chút nóng nảy, rốt cuộc lại không có đi lên phía trước, chỉ có Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng đấm lưng cho Lý Hi Bạch, bưng nước trà tới cho hắn: “Gia gia, uống chút trà nóng sẽ tốt.”

“Không ngờ quan tâm ta chỉ là một nha đầu lần đầu tiên gặp mặt . . . . . . Ha ha. |” Lý Hi Bạch gượng cười, giống như tất cả sức lực đều bị cướp đi, trong nháy mắt già đi: “Ta biết rõ trước kia ta làm rất nhiều chuyện sai lầm, cho nên ta muốn bù đắp trên người các con, lại không nghĩ rằng các ngươi từng người đều hận ta . . . . . . Mà thôi, dù sao ta sống không được bao lâu, có thể trước khi mình chết có thể sự xử lý tốt hậu sự đã là trời cao ban ơn ròi. Ta không quan tâm sau khi ta chết các ngươi sẽ an táng hoành tráng hay là vứt xác hoang dã, Lý gia không ngã, cái này vậy là đủ rồi.”

“Gia gia. . . . . .” Hạ Lan Phiêu mắt đỏ.

“Nha đầu ngốc, vì một lão già xa lạ như ta mà khóc có đáng giá không?” Lý Hi Bạch yêu thương xoa đầu Hạ Lan Phiêu: “Ngươi rất sạch sẽ, sạch sẽ giống như không thuộc về thế giới này vậy, thật sự là rất nguy hiểm . . . . . .”

“Tộc trưởng, ngươi đang làm cái gì!” Lý Đa không nhịn được tức miệng mắng to: “Ngươi già nên hồ đồ rồi sao? Gia nghiệp của Lý gia sao có thể giao cho một người tàn phế? Kết quả như vậy ta không phục!”

“Hả? Vậy làm sao ngươi mới chịu phục?” Lý Hi Bạch nhàn nhạt hỏi.

“Ta muốn tỷ thí với nàng! Nếu như nàng thắng, ta không phản đối, nếu như nàng thua, Lý gia chính là của ta!”

“Tùy ngươi vậy.” Giọng nói của Lý Hi Bạch có chút mệt mỏi: “Nha đầu, lại phải vất vả người rồi.”

Không khổ cực. . . . . . Nhiều nhất bị đánh đến chết thôi. . . . . .

Vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu tràn đầy vạch đen đứng ở trước mặt của Lý Đa, hi vọng hắn cũng giống như Hoa Mộ Dung bị “Sắc đẹp” của mình hấp dẫn, nhưng rất rõ ràng Lý Đa không phải người có phong độ thân sĩ. Hắn xông tới Hạ Lan Phiêu lạnh lùng cười, bẻ các khớp xương tay: “Nữ nhân, rốt cuộc ngươi cũng rơi vào trên tay ta rồi, ta sẽ khiến ngươi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Không cần thể nghiệm, bây giờ ta cũng sống không bằng chết. . . . . .

“Ngươi muốn gảy tay hay là đứt chân?”

Ta muốn gảy tay —— tay của ngươi. . . . . .

“Rốt cuộc ta có thể báo thù!”

Lý Đa ngửa mặt lên trời cười dài, đột nhiên vọt về phía Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu theo bản năng chợt lóe, hắn lại nặng nề đánh trúng cánh tay trái của Hạ Lan Phiêu —— thật sự rất đau.

Hạ Lan Phiêu hít một hơi lãnh khí, chỉ có cảm giác mình đã muốn không nhịn được khóc tại chỗ . Mặc dù Lý Đa không giỏi võ nghệ, nhưng gặp phải người càng không có võ công trụ cột như Hạ Lan Phiêu, thắng lợi quả thật có tính áp đảo đó.

Trong bóng tối tử vong, Hạ Lan Phiêu cũng phát huy đầy đủ tiềm năng của mình, có thể nhanh chóng liền nhanh chóng, có thể trốn liền trốn. Cho nên, cả đại sảnh nhìn thấy nàng đang liều mạng chạy, Lý Đa ở phía sau liều mạng đuổi theo, một chút cũng không có chút rung động lòng người khi cao thủ tỷ thí.

“Xem ra tốc độ và sự linh hoạt của Hạ Lan cũng không phải vô cùng kém.” Mộ Dung gật đầu: “Thì ra là nàng cũng không phải làm cái gì cũng sai. Nếu như cẩn thận dạy dỗ, nói không chừng cũng có thể học được một chút võ nghệ phòng thân.”

“Tiểu Mộ Dung muốn làm sư phụ của nàng sao?”

“Thôi đi, ta sợ bị nàng tức giận chết.”

“Nói cũng đúng.”

Hoa Mộ Dung và Hạc Minh giống như xem kịch vui nhìn Hạ Lan Phiêu bị Lý Đa đuổi đánh, cuối cùng nhàm chán ngáp một cái. Cuối cùng Hạc Minh không nhịn được, thuận tay cầm một hạt dưa ở trên bàn trà chính xác không có lầm đánh vào cánh tay của Lý Đa, mà Lý Đa cũng nhất thời quên mất đuổi đánh Hạ Lan Phiêu, bụm lấy cánh tay gào khóc kêu lên.

Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn người vừa nãy còn là hung thần ác sát đột nhiên vuốt cánh tay cả người đau đớn. Nha, có chút mờ mịt nhìn cánh tay của hắn vừa đánh mình, trong lòng thầm nghĩ không phải mình đã từng luyện qua thiết sa chưởng mới có lực sát thương như vậy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hạc Minh, lại thấy đôi môi Hạc Minh nhấp nháy: “Cơ hội tốt, đập bẹp hắn đi.”

. . . . . .

Đúng vậy, hắn đánh ta nhiều như vậy, còn ý đồ đùa bỡn ta, ta đánh chết hắn luôn! Mặc dù ta không bản lãnh đấu với đám người yêu tinh, nhưng ta đối phó một nhân vật phụ chạy trối chết cũng không sao! Đánh chết hắn!

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới đây, nhất thời quên mất vết thương bị đau trên người, đột nhiên đối với Lý Đa ngắt, nhéo, cắn. Lý Đa vừa giận vừa sợ, vội vàng tránh ra, trong miệng hô to: “Buông tay, bỏ miệng ra! Ngươi là chó sao?”

“Ngươi dám chửi ta là chó? Bộ dạng xấu còn dọa người như vậy, ngươi thật đáng chết! Ta cắn chết ngươi!”