Nụ hôn của Hạc Minh không một chút báo trước rơi vào trên đôi môi bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên của Hạ Lan Phiêu, giống như con mèo trộm được thịt, cười xảo trá mà thỏa mãn. Nàng có chút áy náy cúi đầu, cắn chặt đôi môi, lại bị Hạc Minh nắm cằm, lần nữa nâng đầu lên.
“Hạc Minh. . . . . .”
“Ngươi là đang khổ sở sao?”
“Ừ.”
Thật ra thì, con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Mặc dù ở trên thế giới này nàng chịu rất nhiều đãi ngộ không công bằng, nhưng sau khi tổn thương qua những thứ ấm áp kia cũng là làm người ta lưu luyến như vậy.
“Không cần khổ sở.” Hạc Minh ôm nàng vào trong ngực: “Quên hắn đi, như vậy ngươi sẽ vui vẻ hơn.”
“Ta sẽ cố gắng. . . . . .”
“Không phải ‘cố gắng’, mà là nhất định phải làm được. Nếu không, ta sẽ tức giận.”
“Hả?”
“Bởi vì Tiểu Hạ Lan là nữ nhân của ta.”
Hạc Minh thoạt nhìn là nghiêm túc như vậy, trong mắt cũng tràn đầy cảm xúc Hạ Lan Phiêu nhìn không hiểu, thâm thúy giống như có thể hút người ta vào trong đó.
Nhìn Hạc Minh như vậy, Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy hắn rất xa lạ, xa lạ đến mức làm cho người ta sợ hãi. Nàng không tự chủ lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn hắn. Hạc Minh ngẩn ra, sau đó nụ cười trên mặt cũng chậm rãi nở rộ, khôi phục hài hước những ngày qua: “Đùa giỡn ~~~ ngươi thật tin tưởng rồi hả?”
“Về sau không được đùa như vậy nữa!”
“Tiểu Hạ Lan thật không thú vị ~~~”
Mặc dù Hạc Minh nói muốn mang theo nàng đi tìm Huyết Ngọc, nhưng hình như hắn tuyệt không gấp gáp, mỗi ngày đều mang theo Hạ Lan Phiêu đi dạo ở Giang Đô, cũng làm cho tâm tình nặng nề của Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng từ từ vui vẻ trở lại.
Cùng đi chung với Hạc Minh mỗi ngày thật rất vui vẻ. Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, cuộc sống của nàng tràn đầy phong phú, nàng cũng không có quá nhiều thời gian nhớ nhung, không có quá nhiều thời gian thương tâm rồi. Nàng biết Hạc Minh làm tất cả chỉ là vì để cho nàng vui vẻ, đối với lần này rất là cảm kích.
Thì ra là trên cái thế giới này vẫn là có người quan tâm ta. . . . . . Nhưng mà, tại sao rõ ràng ban ngày có thể vui vẻ như vậy, nhưng mỗi khi tới đêm khuya yên tĩnh vẫn sẽ bị Tiêu Mặc chiếm cứ tất cả hồi ức của ta? Hắn rõ ràng không cần ta nữa! Ta đã bị hắn ném bỏ rồi!
Ta thật sự là một đứa ngốc. . . . . .
“Tiểu Hạ Lan.” Ngoài cửa, Hạc Minh lại đang gõ cửa tượng trưng: “Thời gian một nén nhang ở bên trong thay xong quần áo, ta dẫn ngươi đi ra ngoài.”
“Trễ như vậy còn đi chỗ nào?”
“Ta đếm tới 100 liền đi vào. Một, hai. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu biết Hạc Minh nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ nào đấy, muốn lôi kéo nàng đi nơi nào đó chơi, cũng biết hắn nói xông vào cửa thì nhất định sẽ xông vào, vội vàng đứng dậy mặc quần áo. Khi Hạc Minh đếm tới 56, nàng đã như gió mở cửa phòng ra, mỉm cười hả hê với Hạc Minh: “Ta đã chuẩn bị xong.”
“Hôm nay rất nhanh nha ~~~”
Không thích lúc đang thay quần áo bị ngươi phá cửa vào thấy hết. . . . . .
“Đi thôi.” Hạc Minh xoa xoa tóc của Hạ Lan Phiêu.
“Hôm nay đi chỗ nào? Nếu không hay là đi thanh lâu ngày hôm qua cứu các cô nương nơi đó đi?”
“Ngươi còn ngại ngày hôm qua không có nháo lớn chuyện à?” Hạc Minh liếc Hạ Lan Phiêu một cái, cười khanh khách cầm cây quạt gõ đầu của nàng: “Hiện tại Giang Đô đều đang đồn thổi nói có nam nhân một vóc dáng nhỏ nhắn thích lừa bán nữ tử thanh lâu ~~”
“Nói bậy! Ta là cứu các nàng thoát khỏi biển khổ có được hay không!”
“Nhưng có người không muốn đi ngươi lại cứ thế đánh người ta ngất xỉu ~~~”
“Hạc Minh!”
“Được rồi, đùa giỡn ~~ chỉ cần Tiểu Hạ Lan thích làm, ta đều sẽ đi làm cùng ngươi.”
. . . . . .
Hạc Minh lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu, bế nàng lên ngựa, phi nhanh ở trong màn đêm. Gió lạnh vù vù thổi qua hai gò má của Hạ Lan Phiêu, làm cho nàng không kiềm hãm được vùi mặt vào sau lưng Hạc Minh, vội vàng chạy trốn kích thích khoái cảm cũng làm cho nàng kêu lên sợ hãi. Nàng càn rỡ kêu to ở trong gió, cười láo xược, chỉ cảm thấy chưa từng có lúc nào tự tại như vậy.
“A a a! Rất kích thích!”
“Ngươi thích là tốt rồi ~” Hạc Minh mỉm cười nhỏ giọng mà nói ra.
Con ngựa dừng lại ở trên sườn núi.
Hạc Minh lôi kéo tay của nàng mang theo nàng tiếp tục leo lên trên, khuôn mặt thần bí. Hạ Lan Phiêu biết, đỉnh núi nhất định có thứ rất thú vị, nếu không Hạc Minh sẽ không vào lúc đêm hôm khuya khoắt mang theo nàng tới nơi này, trong lòng cũng tràn đầy mong đợi. Nhưng mà, nàng lại một lần nữa ngây ngẩn cả người — mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng lúc nàng nhìn thấy thấy màu đen bọt nước dưới chân thì vẫn là nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Địa phương kỳ quái. Thưởng thức của Hạc Minh thật là càng ngày càng ác tục (tệ hại + tầm thường). . . . . .
Bởi vì là ở đỉnh núi, bọn họ có thể nhìn thấy cả biển. Vách đá rất cao, rất dốc, mà bên dưới vách núi Nham Thạch màu đen ở dưới ánh trăng phát ra vầng sáng màu đen nhánh nhàn nhạt, giống như từng tên ác ma đang hé miệng, chỉ chờ mọi người rơi xuống. Bọt sóng ác ngoan vỗ vào Nham Thạch, vỗ vào bờ cát, “Sột soạt” vang dội.
Nếu như từ nơi này té đi xuống mà nói, sẽ chết đi. . . . . .
Cùng là biển, nhưng biển ở Ngư Đảo so với nơi này trong suốt hơn nhiều, cũng dịu dàng hơn nhiều. Thật không biết Hạc Minh là thế nào tìm được địa phương hoang vu như vậy đây? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ. . . . . . Rốt cuộc hắn cũng mệt mỏi với ta, muốn ở chỗ này trước X sau O ta, rồi hủy thi diệt tích (giống như trước hiếp sau giết á)? (lee: haizz, đúng là chịu chị này luôn, không biết nói lời nào với cái kiểu suy nghĩ ngớ ngẩn này @-@ )
Thật là đáng sợ!