”Ngươi. . . . . . Làm sao biết ta thích ăn cái này? Chẳng lẽ ngươi biết Đọc Tâm thuật?”
Hạ Lan Phiêu tự nhiên sẽ không biết, từng cử động của nàng ở đây đều nắm trong lòng bàn tay của Tiêu Mặc. Lúc này, Tiêu Mặc nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của Hạ Lan Phiêu, nhàn nhạt vui sướng bắt đầu từ từ lan tràn. Nhưng mà, hắn tự nhiên sẽ không nói mình là cố ý mang nàng tới, chỉ là lạnh nhạt nói: “Không muốn ăn thì thôi.”
“Ta ăn ta ăn! Nhanh đi á!”
Hạ Lan Phiêu cười ngọt ngào với Tiêu Mặc, quen việc dễ làm đi tới Thải Vân cư, ngồi ở chỗ mình thường ngồi, tiểu nhị đặc biệt mang lên hai đĩa Phù Dung cao, một bầu rượu Quế Hoa, cũng không cần Tiêu Mặc mời liền tự rót uống. Tiêu Mặc trầm mặc nhìn nàng, đột nhiên nói: “Ngươi đối với nơi này rất quen?”
“Đúng vậy, trước kia cùng Hạc Minh. . . . . . Hôm nay Phù Dung cao có chút ngọt.”
Hạ Lan Phiêu nói được nửa câu chợt thấy không ổn, nhưng cũng không tiện thu hồi lời nói ra, chỉ đành phải rất là không tự nhiên nói sang chuyện khác. Mặt của Tiêu Mặc trầm mặc không nhìn ra một tia cảm xúc, mà tiểu nhị lại tai thính, vội vàng chạy đến trước bàn Hạ Lan Phiêu. Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, đột nhiên cười hì hì nói: “Tiểu công tử, thế nào hôm nay lại tới? Còn đổi vị công tử cùng đi?”
“Trước kia là vị công tử nào?” Tiêu Mặc mỉm cười hỏi, vẻ mặt hiền lành.
“Vị công tử kia chính là thích mặc hồng y (quần áo màu đỏ), cũng thích dùng cây quạt đánh vị đầu tiểu công tử này! Chỉ là tướng mạo của công tử ngươi thế nhưng cũng không kém hơn vị hồng y công tử. . . . . . Tiểu công tử thật có phúc lớn!”
Trên mặt tiểu nhị cũng lộ ra vẻ mặt mập mờ, nhất định là nghĩ sai. Tiêu Mặc không có nói gì, mà Hạ Lan Phiêu vội vàng nói: “Ngươi có lầm hay không! Chúng ta đều là nam tử, cái gì phúc khí mới không phúc khí?”
“Quả nhiên là đồng tính tình thâm. . . . . . Công tử yên tâm, nơi Giang Đô này không hề cổ hủ như kinh đô của ngươi, các công tử cứ yên tâm đi to gan yêu nhau! Công tử. . . . . .”
“Ngươi sai lầm rồi.” Tiêu Mặc đột nhiên trầm ổn nói.
“À? Tiểu nhân ta sai chổ nào?”
“Ta và vị kia hồng y công tử kia hoàn toàn khác biệt.” Tiêu Mặc nói xong, đột nhiên nặng nề vỗ ở trên đầu Hạ Lan Phiêu, sau đó bình tĩnh nhìn tiểu nhị: “Hắn thích dùng cây quạt đánh đầu nàng, mà ta thích dùng tay “
. . . . . .
Hạ Lan Phiêu giận dữ ăn Phù Dung cao thường ngày nàng yêu thích nhất, chỉ cảm thấy đầu bị Tiêu Mặc đánh làm đau, sẽ phải trở nên càng ngốc rồi. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nàng, giống như đang nói chuyện với nàng, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Chớp mắt một cái mùa thu cũng đã sắp đến. . . . . .”
“Đúng vậy, mùa xuân cũng mau tới. Đến lúc nên phát xuân, ngươi mau phát chính mình ra đi!” Hạ Lan Phiêu ác độc nói.
“Nếu ta ‘không được’, tự nhiên khác biệt với nam nhân bình thường, Hạ Lan ngươi nói đúng không?” Tiêu Mặc mỉm cười nhìn nàng, lại nhìn mặt của nàng “Vụt” một cái lập tức nóng lên.
Tiêu Mặc, ngươi náo đủ chưa? Ta không phải cho là ngươi không thể giao hợp, thuận miệng nói ra, mà ngươi cư nhiên nhắc tới lâu như vậy? Tại sao có thể có người không biết xấu hổ giống như ngươi vậy?
“Đi thôi.” Tiêu Mặc đột nhiên nói.
“Đợi chút, ta còn chưa ăn xong. . . . . .”
“Hiện tại không đi mà nói ngươi trả tiền.”
“Được rồi chúng ta đi nhanh đi. . . . . .”
Trên đường cái, Tiêu Mặc đi hơi chếch lên phía trước, Hạ Lan Phiêu thì đi ở phía sau hắn, tâm tình có chút phức tạp. Nàng cũng không biết mình là làm sao, những đồ ăn vặt và quán nhỏ ở đây thường ngày đều sẽ làm cho nàng thật nhiều hứng thú trong nháy mắt mất đi thần thái, trong mắt của nàng vậy mà chỉ có bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của nam tử trước mắt này.
Nếu như là ở hiện đại mà nói, ta cùng với Tiêu Mặc thế này coi như là. . . . . Hẹn đi hò đi? Nhưng mà, đây sẽ là một lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. . . . . .
Đúng, ta là thích hắn, nhưng cuối cùng ta vẫn muốn đi, ta không thể để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến phán đoán cần có, từ đó tạo thành kết quả hối hận suốt đời! Trong tam bảo đã có Thủy Lưu Ly, Huyết Ngọc theo Hạc Minh nói cũng đã có tung tích, chỉ thiếu một Nguyệt Ảnh, liền có thể xuyên qua thời không về nhà. . . . . . Tại sao ta có thể để cho nam tử này làm bước chân ta dừng lại? Mà ta thật không nghĩ tới, hắn vượt lên trước một bước buông tha ta.
Trước tổn thương và bị tổn thương, hắn lựa chọn đều là tổn thương, mà ta chỉ có thể bị buộc lựa chọn bị tổn thương sao?
Nói cho cùng, ta vẫn là mềm lòng. . . . . . Cho nên, hiện tại người khổ sở chỉ có thể là ta thôi. . . . . .
“Bán đồ chơi làm bằng đường đây....”
Một bên đường, một lão hán (*) bán một thứ có tên là đồ chơi làm bằng đường hấp dẫn ánh mắt của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu không kiềm hãm được đi tới trước gian hàng, lại thấy người lão hán kia khéo tay đem đường kết thành các loại hoa cỏ chim thú và bộ dáng các tượng người, rất là đáng yêu.
(*) lão hán: già này; lão đây (người già tự xưng).
Nàng bình tĩnh nhìn đồ chơi làm bằng đường này hồi lâu, sờ sờ hà bao (túi tiền) trống không của mình, rốt cuộc là không dám mở miệng đòi tiền Tiêu Mặc đi mua đồ vật không phù hợp như vậy, chỉ hơi hơi thở dài, đi một bước lại quay đầu ba lần lưu luyến nhìn lại phía gian hàng kia. Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, mua một kẹo đường hình con nít trắng trẻo mập mạp đưa cho Hạ Lan Phiêu, thản nhiên nói: “Không cần nhìn lại nữa — nếu muốn, tại sao không nói với ta?”
Dù muốn ta cũng không dám nói. . . . . . Chẳng lẽ lão nhân gia ngươi không biết tất cả mọi người đều sợ ngươi?
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, thụ sủng nhược kinh (*) nhận lấy kẹo đường hình con nít, càng xem càng vui mừng, cũng kích động đến mức sắp lệ rơi đầy mặt: “Tiêu Mặc, cám ơn ngươi. . . . . .”
(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
“Ta nhớ được ta đã nói qua với ngươi, nếu như muốn cái gì, mở miệng cầu xin ta... chưa chắc ta đã không chịu. Ngươi vốn là tự cho là đúng như vậy, rốt cuộc là không tin tưởng ta, hay là cảm thấy ta không xứng với lòng tin của ngươi?”
Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, chỉ là đỡ trán nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt có trong nháy mắt cô đơn. Nhưng mà, không đợi Hạ Lan Phiêu thấy rõ, trên mặt của hắn liền khôi phục lành lạnh quen có, cũng làm cho nàng cảm thấy mới vừa rồi mình mất hồn nhìn lầm. Dưới ánh nhìn soi mói của đôi mắt đen như vực sâu của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu ngượng ngùng cười một tiếng, rốt cuộc trái lương tâm nói: “Làm sao ta lại không tin tưởng ngươi. . . . . . Ta đây không phải là thẹn thùng sao?”
Thật kỳ quái, rốt cuộc Tiêu Mặc hắn làm sao vậy?
Một hồi không chịu buông ta đi, một hồi lại muốn buông ra, hắn thật đúng là giỏi thay đổi vô cùng. Nghe Mộ Dung nói, hắn ở Giang Đô bị Hạc Minh cố ý khiêu khích, lại bỏ xuống kiêu ngạo thế nào cũng không chịu đi.
Tiêu Mặc hắn sẽ độ lượng như vậy? Theo tính tình của hăn mà nói, nếu là có người mạo phạm hắn đã sớm cắt người ta thành tám khúc rồi, tại sao có thể chịu được Hạc Minh như vậy? Chẳng lẽ hắn. . . . . . Thích Hạc Minh, ta chỉ là cái cớ để tiếp cận hắn?
Trời ạ!
Lee nói ngoài lề: Chị Phiêu chỉ được cái suy diễn lung tung, chuyện rõ trước mắt thì không thấy, lại đi đoán này nọ, mà đoán toàn thứ vớ vẩn, sai sự thật. Chịu chị luôn @@