"A ."
Vậy thì nhất định không phải là bởi vì ta. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, có chút buồn bực khẽ cau mày, mà Tiêu Mặc than nhẹ một tiếng, đột nhiên kéo nàng đến khuỷu tay của mình. Cánh tay của Tiêu Mặc khiến người ta cảm thấy an toàn như vậy, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tâm tình khẩn trương trong nháy mắt buông lỏng, lại có chút buồn ngủ đánh tới, mí mắt cũng nặng nề vô cùng. Nàng theo bản năng ngáp một cái, đúng là mặt mơ mơ màng màng.
A. . . . . .
Tiêu Mặc buồn cười nhìn nàng sau khi đã trải qua biến đổi lớn như vậy còn có vẻ mặt tham ngủ này, theo bản năng đưa tay đi vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của nàng. Mới vừa rồi, hắn thật rất sợ mình tới chậm sẽ tạo thành hậu quả không cách nào dự tính được, mà hắn cũng mất rất nhiều sức lực mới khắc chế đánh ngục được Lưu Ly đang kích động tại chỗ.
Ta đây là thế nào. . . . . . Nếu như nàng thật giết chết Hạ Lan đã tạo thành kết cục không cách nào cải biến mà nói, phương thức giải quyết tốt nhất rõ ràng là giữ chặt nàng bên mình, vì mình mưu cầu lợi ích lớn nhất, nhưng lúc ấy trong đầu ta chỉ có ý niệm duy nhất chính là giết nàng.
Vẫn là đánh mất lý trí. . . . . .
Biết rất rõ ràng khi kết cục không cách nào cải biến, việc phải làm là áp chế cảm xúc cá nhân tìm kiếm phương thức giải quyết tốt nhất cho toàn cục, nhưng lúc ấy ta cư nhiên chỉ ngây thơ muốn báo thù lửa giận. Hạ Lan Phiêu, tại sao ngươi luôn có thể ảnh hưởng tâm tình và phán đoán của ta?
Mà rốt cuộc ta vẫn là cảm thấy may mắn khi nàng không chết.
Khi nàng té ở trong lòng ta, ta theo bản năng tiếp nhận nàng, ôm nàng thật chặt, có cảm giác mừng rỡ không cách nào ức chế khi tưởng mất mà có lại được. Ta biết rõ, ta sẽ không để cho nàng có bất kỳ cơ hội nào rời khỏi ta.
Trở nên mạnh mẽ đi, Hạ Lan Phiêu. Làm nữ nhân bên cạnh ta mà nói, ngươi phải có đủ năng lực để tự vệ, nếu không chỉ có thể bị người lợi dụng để kiềm chế bước chân tiến tới của ta mà thôi. d~đ`l^quý.d0n Ta không nghĩ đến ngày nhất định phải chọn lựa giữa giang sơn và ngươi. Ta sẽ lựa chọn giang sơn, nhưng ta cũng không hi vọng ngươi rời đi ta. . . . . .
Ha ha, có phải lòng ta quá tham rồi hay không?
Nhưng mà, ta đã quen với sự tồn tại của ngươi, nếu là đột nhiên mất đi ngươi, ta sẽ đột nhiên giống như là người mù. Nếu là cả đời chưa từng thấy qua những thứ muôn hồng nghìn tía và sự đẹp đẽ kia, cũng không có lưu luyến cùng tiếc hận, nhưng ngươi cố tình để cho ta gặp ngươi. . . . . .
Làm sao ta có thể buông tay đây?
Giống như người mù rốt cuộc có thể thấy được ánh sáng, làm sao có thể buông tha dễ như trở bàn tay phần tinh khiết chói mắt kia? Ta, rốt cuộc là trầm mê. . . . . .
Tiêu Mặc nhìn dung nhan thanh tú của Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy nàng so với bất kỳ cô gái nào hắn đã gặp đều xinh đẹp hơn. Mà rốt cuộc hắn giống như một nam tử bình thường, rơi vào "Võng tình" trong truyền thuyết sao?
Vào lúc nàng không có ở đây sẽ nhớ nhung, vào lúc nàng bị thương sẽ đau lòng. . . . . . Sẽ nhịn không được ôm nàng vào lòng, sẽ nhịn không được muốn lấy được toàn bộ của nàng, sẽ nhịn không được chiếm cứ lòng của nàng. . . . . .
Đây chính là "Tình yêu" giắt trong miệng các nữ nhân sao?
Hình như cũng không quá xấu. . . . . .
Tiêu Mặc nghĩ vậy, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài. Hắn cúi người, đột nhiên nói ở bên tai nàng: "Còn nhớ rõ đánh cuộc kia sao? Ta thắng."
Có ý tứ gì? Đánh cuộc gì?
Môi của Tiêu Mặc hữu ý vô ý nhẹ nhàng đụng vào vành tai của Hạ Lan Phiêu, mà dái tai trắng nõn của nàng đã là hồng một mảnh. Tiêu Mặc khẽ hôn lỗ tai của nàng, lưỡi ướt át cứ như vậy tiến quân thần tốc, d~đ`l^quý.d0n tê dại làm cho người ta muốn thoát đi cũng không lực kháng cự. Hắn hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng của Hạ Lan Phiêu, nhẹ nói: "Ta nhớ được ta với ngươi đã đánh cuộc, xem người nào yêu người nào trước. Nếu là ta thắng mà nói có thể thả ngươi rời đi, ngươi thắng có thể đi."
Hình như là có chuyện này. . . . . . Mà thế nào ta lại không nhớ rõ cách thức đánh cuộc này? Hình như là hắn nói nếu hắn yêu ta thì để ta đi!
"Ta thắng." Tiêu Mặc mỉm cười nói.
Nếu là đánh cuộc xem ai thưởng thức được tình yêu trước, như vậy ta động lòng với ngươi trước một bước, người thắng tự nhiên cũng là ta. Nếu ta thắng, như vậy ngươi chính là của ta. . . . . .
Tiêu Mặc lặng yên suy nghĩ, bên môi lộ ra một nụ cười như có điều suy nghĩ. Hạ Lan Phiêu vẫn còn sợ sệt, nghĩ không rõ ràng, mà Tiêu Mặc đột nhiên nhìn nàng thật sâu: "Nếu như nói ‘yêu’ mà nói. . . . . . Hạ Lan, ngươi yêu ta sao?"
Ông!
Lôi điện lớn động trời.
Ở nơi này lôi điện lớn đánh thật sâu vào, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, gần như muốn quên mất hô hấp. Nàng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Tiêu Mặc, không biết làm sao hắn sẽ hỏi ra vấn đề trực tiếp như vậy, không khỏi mặt đỏ lên, lời gì cũng nói không ra được. Nhưng mà, Tiêu Mặc đưa tay vuốt ve tóc của nàng, kiên định hỏi: "Ngươi yêu ta, đúng không?"
"Không có." Hạ Lan Phiêu kiên quyết nói.
Ta không thương ngươi, ta tuyệt đối sẽ không mê luyến ngươi, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi mà ảnh hưởng bước chân của ta.
Đúng vậy. . . . . .
Chỉ cần cứ thôi mien mình như vậy, có lẽ sẽ thật làm được đi!
Mà ta rốt cuộc là không quên được lúc hắn ôm ta dịu dàng. . . . . .
"Trong lòng không có ta à. . . . . . Ngươi nói láo."
"Ngươi không biết xấu hổ."
"A. . . . . . Không chỉ nói dối, Hạ Lan."
Hai mắt Tiêu Mặc là màu đen làm cho người ta chìm đắm, trong suốt mà u ám, cũng là có thể cắn nuốt một chút phản kháng trong nhân thế này. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn, gần như quên mất hô hấp, d~đ`l^quý.d0n mặt đỏ lên, trong lòng thầm mắng mình thế nhưng lại bị người này làm cho ***** rồi. Nàng hít một hơi thật sâu, đôi môi run rẩy, đã dùng hết hơi sức bình sinh lớn nhất nói: "Đúng, là ta nói láo. . . . . . Tiêu Mặc, ta thích ngươi. Ngươi thì sao? Ngươi yêu thích ta sao?"
Hoàn toàn yên tĩnh.
Hạ Lan Phiêu cúi đầu, nghe nhịp tim đập thình thịch của mình, đôi tay khẩn trương cũng rỉ ra mồ hôi. Đêm qua mệt mỏi cùng hôm nay sóng gió làm cho thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi, mà nàng rốt cuộc đã lớn mật nói ra tâm ý của mình, nhưng không có lấy được bất kỳ đáp lại nào. Vốn tưởng rằng chỉ là một lúc lỡ lời, xấu nhất là kết cục Tiêu Mặc chê cười, nhưng hắn chỉ trầm mặc.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc Hạ Lan Phiêu không nhịn được nội tâm đau khổ, có chút xấu hổ phất tay một cái, ngượng ngùng nói: "Này, thật ra thì ta cũng không biết thế nào mà ta đột nhiên nói ra lời nói nhàm chán như vậy, chúng ta đều quên nó đi thôi. . . . . . Ta đi nha."
Hạ Lan Phiêu nói xong, giùng giằng đứng dậy, lung tung phủ thêm một bộ y phục liền đi ra ngoài cửa. Tiêu Mặc đột nhiên ôm chặt eo của nàng từ phía sau, nhẹ nói ở bên tai nàng: "Không cho đi."
. . . . . .
Tiêu Mặc. . . . . . Tại sao mỗi lần người đều xuất hiện ở lúc ta yếu ớt nhất? Ngươi rõ ràng đã cự tuyệt ta, để cho ta tự do, tại sao lại muốn lên tiếng giữ lại ta cho ta hi vọng?
"Hạ Lan, trên người ngươi mặc quần áo là của ta."
. . . . . .
Thật là mất mặt. . . . . .
Hạ Lan Phiêu buồn bực vội vàng cởi áo khoác trên người ra, nhưng bởi vì khẩn trương mà không cách nào cởi ra nút áo, d~đ`l^quý.d0n chóp mũi cũng đã nhanh toát ra mồ hôi. Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, giúp nàng cởi quần áo, cúi người nhìn nàng: "Hạ Lan, ta nên bắt ngươi làm thế nào bây giờ. . . . . ."