Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 189




Tất cả nhanh giống như ngồi mây bay (nguyên gốc: vân tiêu phi xa), nhanh làm cho không người nào có thể phản ứng.

Hạ Lan Phiêu giống như bị ném đến giữa không trung, bởi vì không trọng lượng mà choáng váng co lại thành một đoàn.

Tiêu Mặc một bên hôn nàng như cuồng phong tập kích, một bên chặn ngang thân thể của nàng dùng sức ghìm sát lên thân thể mình, toàn thân đều tràn đầy sức mạnh đoạt tâm hồn người.

Một tay của hắn kéo quần áo của Hạ Lan Phiêu, một tay tách thân thể của nàng ra, lòng bàn tay nóng rực. Hạ Lan Phiêu theo bản năng muốn ngăn cản tay của hắn, nhưng căn bản không theo được tốc độ nó chạy trên da thịt của nàng.

Nàng chưa từng thấy qua Tiêu Mặc điên cuồng như vậy.

Tất cả nho nhã tỉnh táo của Tiêu Mặc đều bị phá tan thành từng mảnh, động tác của hắn và tiếng thở dốc của hắn đều kịch liệt như vậy, giày vò làm cả người nàng giống như một chiếc lá khô bị cuốn tan xương nát thịt giữa sóng lớn gào thét trên biển cả mênh mông.

Lồng ngực của hắn kề sát, kịch liệt bối rối khiến cho nàng chỉ có thể gắt gao ôm chặt sống lưng hắn, sợ chỉ hơi thư giãn một chút liền rơi vào Hắc Ám Thâm Uyên (vực sâu đen tối) vạn kiếp bất phục. Mà nàng, rốt cuộc ở trong đôi mắt đen nhánh không thấy đáy của Tiêu Mặc nhìn thấy bóng dáng của chính mình.

"Hạ Lan, ngươi là của ta." Tiêu Mặc nhỏ giọng nói ở bên tai Hạ Lan Phiêu: "Chỉ cần muốn ngươi... ngươi sẽ không chạy nữa."

Không, không phải như thế! Chuyện vốn không nên phát triển như vậy! Không phải hắn không được ư? Nhưng vì sao lại làm cho người ta cảm thấy uy hiếp và kinh hoảng như thế? Ta thật sự chưa bao giờ sợ như vậy. . . . . .

"Buông ta ra, ta không chơi!"

"Đã muộn. . . . . ."

"Tiêu Mặc ngươi không cần như vậy! Ngươi như vậy gọi là bỉ ổi thiếu nữ vị thành niên, ở quê hương ta sẽ bị người mắng chết sẽ bị phán hình (xử tội á)! Ngươi buông tay, ta không muốn nữa! Ngươi sờ ta nữa ta liền liều mạng với ngươi!"

"Có thể không nói nữa hay không?"

Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, hắn đưa ngón trỏ và ngón giữa vào trong miệng Hạ Lan Phiêu, khiến cho giọng nói của nàng hàm hồ giống như thuốc kích tình. Ngay sau đó, hắn dọc theo cổ của Hạ Lan Phiêu hôn đi xuống, ở trên thân thể trắng nõn để lại những vết hôn loang lổ. Nụ hôn của hắn khơi lên dục vọng ẩn dấu trong cơ thể Hạ Lan Phiêu, mà hắn đột nhiên hôn lên phần lưng sáng bóng của Hạ Lan Phiêu.

"A. . . . . ."

Khoái cảm giống như say rượu đột nhiên khuếch tán tới Tứ Chi Bách Hài (tất cả xương cốt tứ chi), làm cho tất cả lý trí của nàng đều bị cuốn bay mất. Nàng thở hổn hển, theo bản năng đẩy Tiêu Mặc ra, nhưng cả người đã mềm yếu không có bất kỳ hơi sức nào. Tiêu Mặc khẽ hôn phần lưng của Hạ Lan Phiêu, mỉm cười nói: "Không nên phản kháng. Phản kháng sẽ chỉ làm nam nhân hưng phấn hơn. Ngươi. . . . . . Yêu thích ta hôn nơi này sao?"

Rốt cuộc hắn cũng hài lòng vì bị biết được chỗ nhạy cảm của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc lại bắt đầu tập trung trêu đùa ở phần lưng của Hạ Lan Phiêu. Phần lưng sáng bóng của nàng trong nháy mắt nhiều hơn những dấu hồng hồng, có chút tê đau làm cho cổ họng của nàng nhịn không được phát ra tiếng rên khẽ. Nàng đưa lưng về phía Tiêu Mặc, không thấy rõ nét mặt của Tiêu Mặc, nhưng mà xúc cảm lại càng nhạy cảm hơn.

Nàng cảm thụ được tay của Tiêu Mặc đang không ngừng dao động, môi của Tiêu Mặc đang không ngừng hoạt động, Tiêu Mặc đang không ngừng phác họa hình vẽ trí mạng, làm tội phạm tà ác nhất trên đời. Nàng bị hắn một mực đè ở phía dưới thân, đã bị sóng lớn mãnh liệt không tên điên cuồng chiếm đoạt bắt làm tù binh. Nàng không biết, rốt cuộc nàng nên trung thành với thân thể của mình hay là nên tuân theo lý trí còn sót lại của mình. Cho tới bây giờ quyền lựa chọn đã không còn ở trên tay nàng nữa.

"Hạ Lan, Hạ Lan. . . . . ."

Tiêu Mặc lật thân thể của Hạ Lan Phiêu lại, từ cổ của nàng một đường dịu dàng hôn đến ngực của nàng, đối với cầu xin tha thứ của nàng lại mắt điếc tai ngơ (không thèm để ý đó). Tay của Hạ Lan Phiêu theo bản năng xiết chặt hai vai khoẻ mạnh có lực của Tiêu Mặc, ‘ô ô’ khóc khẽ. Mà tay của Tiêu Mặc, lại đi tới cấm địa nơi hạ thân của Hạ Lan Phiêu!

Không được, không được, tuyệt đối không thể tiếp tục!

Nhưng mà, ngón tay linh động tàn sát bừa bãi, đơn giản mang đến khoái cảm, lại làm cho người ý loạn thần mê như vậy. Là muốn đẩy ra, hay là suy nghĩ muốn, muốn nhiều hơn. . . . . . Liệu có ai biết được đây?

Mặt của Hạ Lan Phiêu đã sung huyết đỏ bừng, vết hôn trên người chính là rõ ràng, làm cho người ta tràn ngập ham muốn như vậy. Tiêu Mặc ngây ngẩn nhìn vẻ mặt lúc này của Hạ Lan Phiêu. Một hồi lâu sau, hắn giống như là rốt cuộc đã đạt tới ranh giới cuối cùng của mình không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hắn đột ngột cúi người vùi sâu vào ngực của Hạ Lan Phiêu, bắt lấy tay của Hạ Lan Phiêu đưa xuống dưới hạ thân của hắn.

Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tay đột nhiên chạm vào một thứ gì đó nóng rực, trong nháy mắt mắc cỡ đỏ bừng mặt, giống như điện giật muốn nhanh chóng tránh ra, nhưng Tiêu Mặc nắm chặt tay của nàng không để cho nàng nhúc nhích.

"Ta không được, đúng không?" Tiêu Mặc khẽ mỉm cười, khẽ cắn vành tai của Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan, chưa bao giờ có người nào nhiều lần chọc giận ta như ngươi vậy. Ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta.”

Trong đầu Hạ Lan Phiêu đã trống rỗng rồi. Nàng chỉ cảm thấy hạ thân bị thứ nóng rực kia chỉa vào, mà trong lúc nàng sợ sệt sự đau đớn to lớn cũng trong nháy mắt đánh tới. Nàng không nhịn được thét một tiếng kinh hãi, dùng hết hơi sức đẩy cả người Tiêu Mặc ra, không ngừng khóc rống: "Thật là đau, buông ta ra!"

"Nhịn một chút sẽ không đau nữa."

"Ta mặc kệ, ngươi tránh ra! Tránh ra mau!"

"Được."

Có lẽ là cảm nhận được sự đau đớn của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc ngừng lại. Hắn nhẹ nhàng hôn môi của Hạ Lan Phiêu, vuốt ve gò má có chứa nước mắt của nàng, dịu dàng khiến tâm tình khẩn trương của Hạ Lan Phiêu rốt cuộc có chút thuyên giảm.

Nhưng mà, nàng mới vừa thở nhẹ ra một hơi, lại cảm thấy thứ vật cứng trong thân thể nàng đột nhiên động, nàng cũng chịu một loại đau đớn như bị xé nứt. Nàng vừa muốn kêu lên, Tiêu Mặc đã hôn lên môi của nàng, hòa tan tiếng kêu của nàng trong nụ hôn.

Thật là đau. . . . . . Ta không làm!

Hạ Lan Phiêu đau đớn cắn một ngụm ở trên môi của Tiêu Mặc, thân thể theo bản năng căng thẳng, trong miệng cũng tràn đầy mùi máu tanh. Tiêu Mặc ngưng động tác, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy có một loại chất lỏng ấm áp từ trong cơ thể mình từ từ chảy ra, mà hiện tại nàng chỉ muốn khóc.

"Ô ô ô. . . . . ."

"Hạ Lan, đừng khóc."

"Ô ô, ngươi gạt người. . . . . . Rõ ràng đã nói không động, ngươi gạt người!" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy rất uất ức, khóc càng lớn tiếng.

"Được, là ta gạt người. . . . . . Ngươi có thể buông lỏng một chút hay không? Ta rất đau. . . . . ." Tiêu Mặc nghiêm túc nói.

. . . . . .

Tiêu Mặc ngươi có cha sinh không có mẹ nuôi! Ngươi đau? Là ta đau có được hay không? Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy?

"Tiêu Mặc, ta và ngươi liều mạng!"

"Được. . . . . . Dù sao ta cũng ‘không được’ nha. . . . . ."