Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 166




Khi đó, mặc dù Tiêu Mặc bi ai, nhưng vẫn là thẳng tắp sống lưng, dùng nụ cười lạnh nhạt để áp chế đau đớn trong lòng. Trong lòng Lý Trưởng cũng biết như vậy là kết cục tốt nhất, nhưng thế nào hắn cũng không cách nào làm ra hành động tự tay bóp chết sinh mạng mình yêu thích.

Bất luận là người nào, lúc mất đi mình đồ vật mình yêu quý cũng sẽ rất khổ sở, chớ nói chi tất cả những thứ này đều là do chính tay hắn tự bóp nát bấy.

Nhìn một sinh mạng cứ như vậymà biến mất, nhất định là rất khổ sở đi. Nhưng mà, tại sao tất cả cảm giác có tội cùng bi ai, đều muốn một đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy tới gánh chịu? Điện hạ, người vẫn chỉ là đứa bé nha!

Có lẽ là từ đó trở đi, Tiêu Mặc trở nên càng ngày càng cao thâm khó lường, giống như nổi điên điên cuồng học tập Văn Thao Vũ Lược (văn chương + bính pháp+ võ công), lại không yêu thích bất cứ thứ gì nữa. Hắn biết, chỉ cần không còn có quý trọng cùng yêu thích, cũng sẽ không có đau khổ lúc mất đi.

Lý Trưởng yên lặng nhìn một đứa bé cứ như vậy ép buộc mình vô dục vô cầu (không ham muốn, cưỡng cầu), cuối cùng từ từ thành quen, đối với tất cả đều là lạnh nhạt như thế này. Tất cả mọi người đều khen ngợi Vương tử tài hoa chín chắn nhìn xa trông rộng, có ai biết lúc hắn làm ra đủ loại quyết định trong nội tâm không cách nào tránh khỏi gợn sóng cùng đau đớn? Hắn, sớm thành thói quen gánh chịu tất cả bi ai cùng đau đớn. . . . . .

"Tiêu công tử, ngươi đừng quá khổ sở, Hạ Lan không có việc gì. Ta giúp ngươi băng bó kỹ nha?"

Lưu Ly cắn chặt môi, cố gắng hết sức khuyên mình quên đi cảnh tượng Tiêu Mặc hôn Hạ Lan Phiêu. Nàng biết, mặc dù Tiêu Mặc mỉm cười với nàng, từng dịu dàng nói qua những lời nói làm cho bất kỳ cô gái cũng sẽ tim đập đỏ mặt, nhưng lúc hắn nhìn nàng, ánh mắt cũng là lạnh. Hắn giống như là hàn băng mùa đông dưới ánh mặt trời, mặc cho ai cũng không cách nào làm tan chảy. Mà hắn, lại ôm thật chặt nàng ấy như vậy. . . . . .

"Tiêu công tử, ngươi không sao chứ? Ta... ta đi tìm đại phu!"

Lưu Ly cố nén loại cảm giác đau lòng đến mức sắp tan nát, đỏ mắt xoay người, chạy ra ngoài cửa. Nhưng mà, Tiêu Mặc chỉ là lẳng lặng nhìn thiếu nữ trong ngực hắn, không có liếc nhìn nàng một cái. Hắn rõ ràng hơn ai hết, ngoài Hạ Lan Khinh Vũ đã rời khỏi nhà ở bên ngoài, ai cũng không thể cứu Hạ Lan Phiêu, mà nàng, đã hấp hối sắp chết.

Gặp lại sau, Hạ Lan Phiêu. . . . . . Cũng có thể, là vĩnh biệt. . . . . .

Tiêu Mặc dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu, khắc ghi khuôn mặt của nàng, hình như muốn trước khi nàng chết bồi thường tất cả dịu dàng nàng nên có được. Hắn nắm cổ tay Hạ Lan Phiêu, cảm thụ mạch đập của thiếu nữ từ từ dừng lại. Mà đúng lúc này, hắn lại đột nhiên nghe được một âm thanh lạ.

"Phiêu Nhi?" Một nữ tử không thể tin nhìn Hạ Lan Phiêu: "Làm sao ngươi biết. . . . . ."

. . . . . .

Khi Hạ Lan Khinh Vũ cẩn thận cho Hạ Lan Phiêu ăn vào thuốc giải, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hạ Lan Khinh Vũ nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán, áy náy nói: "Đều là ta không tốt. . . . . . Nếu sớm biết là Phiêu Nhi trúng độc, ta chính là bị đánh đến chết cũng muốn liều mạng đi ra ngoài! Nhưng lúc phụ thân giao thuốc này bình cho ta đã nói nếu như Phiêu Nhi tới tìm ta liền giao cho nàng, ta căn bản không biết gì đây là vật gì. . . . . . Đều là ta sai lầm."

Khác với Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Khinh Vũ là một nữ tử vô cùng dịu dàng.

Khuôn mặt nàng trắng nõn, mặt trái xoan, miệng anh đào, da trắng nõn nà, dù mặc một thân vải thô áo cũng không giấu được vóc dáng vô cùng quyến rũ của nàng. Mắt thấy Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng vô sự, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, thản nhiên cười một tiếng, một đôi đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sáng lung linh, làm cho người ta nhìn đến mất hồn. Nàng dịu dàng cầm khắn lụa lau chùi mồ hôi cho Hạ Lan Phiêu, cẩn thận đắp kín chăn mền cho nàng. Vân Kính nhắm hai mắt, trong miệng không không ngừng niệm Phật hiệu, mà Hạ Lan Khinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với Tiêu Mặc, nụ cười vô cùng xinh đẹp: "Mặc ca ca, lại gặp mặt."

. . . . . .

"Đúng vậy." Tiêu Mặc cũng mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

"Mặc dù cha và các huynh trưởng đều chết hết, nhưng ta biết không phải là lỗi của ngươi. Mặc ca ca, xin quên ân oán của đời trước, nên đối đãi Phiêu Nhi thật tốt. Nếu như không phải là Phật tổ an bài, ta sẽ không nói trước mà trở lại, mà Phiêu Nhi sẽ. . . . . . Thật là cảm kích trời cao."

Hạ Lan Khinh Vũ yêu thương vuốt gò má từ từ khôi phục huyết sắc của Hạ Lan Phiêu, hai mắt mông lung, có phiền muộn, cũng có mừng rỡ. Tiêu Mặc như có điều suy nghĩ nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Thật sao? Hình như ta nhớ tình cảm của Khinh Vũ và Phiêu Nhi không có tốt như vậy nha."

"Trước kia. . . . . . Đều là lúc còn trẻ không hiểu chuyện thôi. Nửa năm này, ta gặp rất nhiều chuyện, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, rốt cuộc hiểu rõ trước kia mình ngây thơ cùng buồn cười bao nhiêu. . . . . . Mặc ca ca, tốt nhất là ngươi ở lại chăm sóc Phiêu Nhi, ta đi nấu cơm cho mọi người."

Hạ Lan Khinh Vũ nói xong, khẽ gật đầu với Tiêu Mặc, sau đó đứng dậy rời đi. Vân Kính nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của Khinh Vũ, giống như là giải thích, lại giống như là tự lẩm bẩm: "Vị thí chủ này là mấy ngày trước đi tới tệ tự, vì tăng lữ của tệ tự mà giặt quần áo nấu cơm, vì thầy thuốc lớn tuổi mà lên núi hái thuốc, thật sự là khó có được."

"Vậy sao?"

Tiêu Mặc cười nhạt, không có để nữ nhân xinh đẹp này ở trong lòng, mà là ngồi ở xuống bên giường cạnh Hạ Lan Phiêu, nắm tay của nàng. Hắn chỉ biết, hắn hi vọng sau khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại người thứ nhất, cũng là duy nhất nhìn thấy sẽ là hắn.

Tất cả đều đã chậm. Quá muộn. Tiêu Mặc lẳng lặng suy nghĩ.

Hạ Lan Phiêu, ngươi không phải nên ở lúc ta bi thương mà dịu dàng với ta, không nên khiến người chưa bao giờ hiểu quý trọng vật gì là ta đây thưởng thức cảm giác bỏ lỡ, lại càng không nên để cho ta vui vẻ vì tưởng mất đi lại có được. Ngươi cũng đã biết, tâm tình ta hay thay đổi như vậy chỉ là vì ngươi —— vì một nữ nhân.

Mặc dù đã sớm quyết định sẽ không vì bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, nhưng hình như ngay cả ta cũng không thể khống chế được tâm tình của mình. . . . . . Ta đã sớm nói qua, không cần cố gắng trêu chọc ta, bởi vì kết cục này ngươi gánh không nổi.

Đã thử qua cảm giác đau khổ khi bỏ lỡ, ta không thể nào lại để cho ngươi một lần nữa rời ta đi. Bất luận ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng được, ta đều sẽ không buông tay nữa. Coi như người trong lòng ngươi là Tiêu Nhiên kia, thậm chí là tiểu tử Hạc Minh kia, tất cả đều không có quan hệ với ta. Ta chỉ cần lấy được ngươi, nhìn ngươi ngoan ngoãn sống ở bên cạnh ta, nhìn hỉ nộ ái ố (*) của ngươi đều là bởi vì một mình ta là tốt rồi.

(*) hỉ nộ ái ố: các cảm xúc của con người: buồn, vui, yêu…

Chẳng lẽ, đây chính là ‘Tình yêu’ mà các nữ nhân muốn có nhất? Hay chỉ là dục vọng độc chiếm của ta?

Còn nhớ rõ trận đánh cuộc giữa chúng ta sao? Ngươi để cho ta cảm thụ tình yêu, mà ta sẽ thả ngươi rời đi. . . . . . A. . . . . .