Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 156




Giang Đô về đêm, gió thổi hiu hiu, phảng phất giống như ban ngày.

Tuấn nam mỹ nữ, hoa đăng gặp gỡ, thật là xứng đôi đấy…. Mà rốt cuộc là tại sao ta lại mặt dày mày dạn muốn theo bọn họ đi ra ngoài? Là lo lắng Lưu Ly bị thua thiệt sao? Nhìn tình huống này, hình như nàng rất nguyện ý ‘thua thiệt’ đấy…. Nếu như người trong cuộc đều ngươi tình ta nguyện, ta lại lo lắng vớ vẩn gì đây? Ha ha…….

Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mười ngón đan xen của Tiêu Mặc và Lưu Ly, tâm liền giống như bị một con dao xẹt qua, lúc đầu không đau đớn, nhưng dần dần đau đớn sẽ lan ra. Nàng cắn chặt môi, không tự chủ quay đầu đi, không nhìn sự dịu dàng hiếm thấy của Tiêu Mặc, cũng không nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Lưu Ly. Bởi vì tâm của nàng, sẽ không hiểu sao mà đau đớn……..

Tại sao phải như vậy? Là bởi vì ngươi yêu hắn ư, Hạ Lan Phiêu? Ta…. Thật ghét cảm giác như thế! Rất ghét… rất ghét.

Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy mắt đau xót, đột nhiên chạy đi. Nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là chạy không có mục đích, trốn tránh tình cảnh làm nàng không vui trước mắt. Lưu Ly sững sờ, theo bản năng muốn đuổi theo, mà Tiêu Mặc đã buông tay ra, bình tĩnh nói: “Ngươi trở về quán rượu trước đi, ta đuổi theo là được rồi.”

“Hạ Lan nàng thế nào? Thật không có quan hệ sao?” Lưu Ly có chút lo lắng hỏi.

“Không sao.”

Tiêu Mặc nói xong, lạnh lùng đi qua Lưu Ly, xẹt qua áo của nàng, nhưng không hề nhìn nàng. Dịu dàng, săn sóc vừa rồi hình như chỉ là một lớp mặt nạ cợt nhả, sau khi bỏ đi chỉ còn lại trống rỗng. Lưu Ly ngơ ngác nhìn nam tử tuấn mỹ khác hoàn toàn vừa rồi, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, buồn rầu nói: “Thật phiền phức…. Chẳng lẽ nam nhân trên thế giới này đều hay thay đổi sao? Mà ta, hình như đã thích hắn rồi….”

________________ Tuyến phân cách tiểu hồ ly _______________

Thật là đau….

Tâm trí Hạ Lan Phiêu đang chu du đi đâu, bất chợt bị một người nào đó đụng trúng. Nàng chỉ cảm thấy chân trượt một cái, thân thể liền ngã về sau, nhưng không có chạm đất. Một đôi tay có lực ôm ngang hông nàng, một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Hạ Lan, lại gặp mặt.”

Hoa Mộ Dung? Tại sao hắn lại ở đây? Nhưng mà bộ dạng anh hùng cứu mỹ nhân thật quá đẹp trai! A, tại sao lại có người kêu thảm thiết đây? Người phía trước kia là Hạc Minh sao?

“Khốn khiếp! Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta sẽ nói cha ta giết chết cả nhà ngươi.”

“Đụng người, phải nói xin lỗi.” Hạc Minh cười hì hì cầm quạt gõ vào cánh tay của kẻ vừa mới đụng vào Hạ Lan Phiêu: “Tiểu hài tử (trẻ nhỏ) phải hiểu lễ phép, hiểu chưa?”

“Ta…. Ta liều mạng với ngươi!”

Nam tử gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía Hạc Minh, lại phát hiện tay của mình run rẩy kịch liệt theo một loại đường cong kỳ quái, mềm nhũn không có chút hơi sức. Hạc Minh thương hại nhìn hắn, tốt bụng giải thích: “Ngươi không nghe lời, cho nên ta phế tay của ngươi. Còn nữa, về sau đi đường phải biết nhìn ~ ~ ”

“Đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm nữ nhân của đại hiệp, xin đại hiệp bớt giận!”

“Ha ha ~ ~ ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy mà tha thứ cho ngươi sao?”

Có lẽ là cuối cùng đã cảm thấy được thực lực của bản thân và Hạc Minh cách nhau quá lớn, nam nhân kia thế nhưng lại quỳ xuống trước Hạc Minh, di3n~đ@n/l3.quý.d0n dập đầu không ngừng. Mà Hạc Minh, chỉ là khí đạm thần nhàn mà cười, trong cặp mắt xếch xinh đẹp bắt đầu lan tràn sát ý.

Vẻ mặt rất thú vị!

Ta, thích nhất xem vẻ mặt hèn mọn lại không cam lòng của những người sắp chết, bởi vì nó làm ta hưng phấn ~ trước mặt kẻ yếu, ta chính là thần nắm giữ mạng sống của họ trong tay. Ta nên trừng phạt kẻ tạp chủng suýt nữa đụng ngã Hạ Lan Phiêu như thế nào đây?

Người vây xem ngày càng nhiều. Các nam nhân cũng có chút sợ hãi nhìn trạng thái hưng phấn của Hạc Minh, mà nữ nhân cũng bị vẻ đẹp của hắn hấp dẫn. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, chỉ cảm thấy nhiều ánh mắt lập tức quét về phía nàng, đè ép nàng hít thở không thông. Mặt của nàng khẽ co quắp, nhìn Hoa Mộ Dung thử dò xét: “Nữ nhân của Hạc Minh…. Sẽ không phải là nói ta chứ?”

“Chính là nói ngươi!” Hoa Mộ Dung cũng thở dài bất đắc dĩ: “Hay là đi ngăn cản Hạc Minh đi, người này mà nóng nảy rất có thể giết người trước mắt thiên hạ đấy, thật là khiến người ta không có biện pháp nào.”

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta có thể ngăn cản hắn sao?”

“…. Thử một chút thôi.”

“…….”

“Hạc Minh.” Hạ Lan Phiêu nghiêng đầu thử dò xét.

Hạc Minh đắm chìm trong sát khí, không để ý đến nàng.

“Hạc Minh đại nhân?”

Hành hạ nam nhân này thế nào mới tốt đây? Cánh tay của hắn đã bị ta phế, hay là phế luôn hai chân của hắn đi! Hạc Minh vui thích thầm nghĩ.

“Hạc Minh ~ ~ tiểu Hạc Hạc ~ tiểu Minh Minh ~ ~ ”

Nghe tiếng gọi và nhìn vẻ mặt của Hạ Lan Phiêu, Hoa Mộ Dung lảo đảo suýt ngã, mà cuối cùng Hạc Minh cũng hồi phục tinh thần. Hắn mỉm cười nhìn thiếu nữ đang kéo ống tay áo của hắn, hứng thú nói: “Tiểu…. Tiểu Hạc Hạc?”

……………..