“Cảm ơn các vị đại gia đến Tiêu Tương quán, Tô tỷ ta ở nơi này thỉnh an các vị đại gia, chúc các vị đại gia than thể mạnh khỏe, sinh ý nâng cao một bước!” (sinh ý: việc làm ăn)
Theo tiếng nhạc vang lên, Hạ Lan Phiêu nhìn thấy một nữ nhân trung niên đi lên đài, âm thanh kiều mỵ nói lời cát tưởng ( đại loại là lời chúc may mắn…). làm cho người dưới đài cười đến híp cả mắt. Tô tỷ rất biết xã giao, hết chào hỏi người này lại hỏi thăm người kia, làm không khí trở nên vô cùng nóng bỏng.
Sauk hi nàng ân cần hỏi thăm từng người xong, bái một cái thật sâu về phía dưới đài, lại cười nói: “Mọi người đều biết, hôm nay là ngày Tiêu Tương quán bán đấu giá quan kỹ, mỗi năm một lần, quá thời hạn không đợi. Những nữ nhân này đều là tiểu thư quan gia đã được giáo dục biết văn biết thơ, cũng không thể so với các cô nương bình thường khác! Cho nên, hôm nay Tô tỷ ta không để ý cách nhìn của mọi người, cho các ngươi trông thấy, cũng để cho các cô nương mang đến kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), dùng năng lực của mình làm cho mọi người kinh hỉ, cũng tranh thủ sự sủng ái của tướng công tương lai! Hôm nay bán đấu giá vẫn quy củ cũ, người trả giá cao sẽ được. Tô tỷ ta cũng không nói nhiều nữa, mời các vị đại gia xem các cô nương biểu diễn!”
Tô tỷ nói xong, mỉm cười lui ra, mà các quan kỹ cũng bắt đầu xuất hiện. Tuổi của các nàng không lớn, có xinh đẹp như hoa, có dung mạo bình thường, nhưng ai cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, khác hẳn với các nữ tử thanh lâu khác.
Hạ Lan Phiêu nhạy cảm chú ý tới, trên người các nàng đều có những vết thương hoặc nông hoặc sâu, nhất định là đã qua sự ‘dạy dỗ’ tỉ mỉ của Tô tỷ. Tài đánh đàn, thư họa của các nàng đều không tệ, vừa nhìn là biết đã trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp. Thì ra họ cũng là những tiểu thư của các đại gia tộc, học chút tài nghệ giết thời gian, nhưng nay lại trở thành lợi thế bán mình, làm sao có thể không bi thương?
“Tốt, tốt! Ta ra một trăm lượng muốn Thanh Thanh tiểu thư.”
“Ta ra hai trăm lượng muốn Nguyệt Nha tiểu thư.”
Các nam nhân đều là động vật rất kỳ quái. Bọn họ thích nữ nhân đàng hoàng quyến rũ, lại cũng thích nữ tử thanh lâu băng thanh ngọc khiết (trong sạch). Cho nên, đối với mấy ‘băng sơn mỹ nhân’ (người đẹp lạnh lùng) này, bọn họ thèm nhỏ rãi, rối tít đấu giá, cũng làm cho Tô tỷ cười đến híp cả mắt.
Nhìn khuôn mặt trẻ đờ đẫn tràn đầy tuyệt vọng của các nàng, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy bi ai. Nhưng mà, trên người nàng chỉ có một trăm lượng bạc, dìng để mua ‘tỷ tỷ’, cho nên chuyện gì nàng cũng không làm được. Nàng nhìn từng cô nương bị khách nhân mua, ôm vào trong ngực, mà các nàng đều ngây ngốc mặc người định đoạt, không có phản kháng. Có lẽ, vì biết coi như có phản kháng, cũng sẽ không có tác dụng. Giống như vậy, ta cũng thế….
“Tô tỷ, đây chính là tất cả mặt hàng của ngươi? Đã sớm nghe nói Thiên Thiên cô nương là cô nương xuất sắc nhất, thế nào lại không thấy Thiên Thiên cô nương?”
“Cô nương áp trục đương nhiên phải ra sân cuối cùng rồi! Các đại gia hãy kiên nhẫn, sẽ nhìn thấy thôi.” (cô nương áp trục: đại ý là người xuất sắc nhất, quan trọng nhất….)
“Ha ha, Tô tỷ nói rất hay! Đây gọi là ‘lạt mềm buộc chặt’ (*), đúng không?”
(*) lạt mềm buộc chặt: giả vờ tha để bắt.
“Vị gia này thật có học vấn!”
“Nghe nói Thiên Thiên cô nương là hậu nhân (đời sau) của danh môn, Tô tỷ ngươi để chúng ta tò mò lâu như vậy rồi, cũng nên nói ra. Rốt cuộc nàng là nữ nhi nhà nào?”
“Các người thật muốn biết?” Tô tỷ cười thần bí.
“Đương nhiên.”
“Như vậy ta sẽ nói, chỉ mong các vị đại gia không bị dọa sợ.”
“Tô tỷ, ngươi cứ nói đi, có chuyện gì chúng ta chưa từng thấy qua đâu.”
“Được, vậy ta sẽ nói, trước kia, Thiên Thiên cô nương họ…. Hạ Lan!”
Cái gì?
Nghe được lời nói đắc ý của Tô tỷ, Hạ Lan Phiêu kinh ngạc đến mức quên mất ăn hạt dưa, mọi người cũng bàn luận xôn xao. Mặc dù bọn họ đã sớm biết, sau khi Hạ Lan gia bị định tội, đại tiểu thư của Hạ Lan gia trở thành quan kỹ, nhưng làm sao bọn họ cũng không nghĩ tới vị tiểu thư tôn quý kia lại đang ở Tiêu Tương quán, thế nhưng ngày hôm nay lại muốn bán mình làm thiếp.
Có thể ôm nữ nhi của Thừa tướng trước vào trong ngực, thật sự không uổng phí cuộc đời này! Mặc kệ phải tốn bao nhiêu bạc cũng phải mua được nàng!
Các nam nhân nghe được có khả năng sẽ có được Hạ Lan tiểu thư tôn quý, cũng kích động đỏ tròng mắt. Tô tỷ đắc ý nhìn các nam nhân vì lời nói của mình mà nhao nhao muốn thử, âm thầm kêu thị nữ của mình đi gọi Thiên Thiên tới, vì thế đại hội đấu giá đã vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn. Nhưng mà, thị nữ đi thật lâu cũng chưa có trở lại, làm cho nàng có chút gấp gáp. Nàng không biến sắc đi lên lầu, đang muốn theo thói quen dạy dỗ Thiên Thiên vẫn luôn cho mình còn là đại tiểu thư, lại bị một người bịt miệng. Mà khi nàng tái mặt xuống lầu, mọi người đã không giữ được bình tĩnh rồi.
“Thiên Thiên tiểu thư ở nơi nào? Chúng ta muốn thấy Thiên Thiên tiểu thư.”
“Đúng! Mau gọi Thiên Thiên tiểu thư ra ngoài, nếu không, chúng ta liền đập phá nơi này!”
“Các vị đại gia an tâm một chút, Thiên Thiên đang trang điểm lại, rất nhanh sẽ tới.”
Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm thấy, nụ cười trên mặt Tô tỷ có chút miễn cưỡng, có chút khổ sở. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bốn phía đột nhiên tối lại, một hồi tiếng trống cũng đột nhiên vang lên.
Trong đêm tối yên tĩnh, không có đàn sáo mờ ảo, không có đàn tranh thanh lệ, chỉ có tiếng trống nguyên thủy nhất thuần túy nhất. Theo tiếng trống, một hồng y nữ tử đeo khăn che mặt thướt tha đi vào sân, da thịt trần trụi, nóng bỏng nhảy múa làm cho người ta thật không dám tin vào mắt mình.
Đây chính là tỷ tỷ của ta – Hạ Lan Khinh Vũ sao?
Nàng thật là cao, dáng người thật tốt! Không ngờ tỷ tỷ cũng sẽ nhảy múa. Mặc dù vì có lụa mỏng che mà không thấy rõ mặt mũi, nhưng ta có thể tưởng tượng được dung mạo tuyệt mỹ đằng sau ấy. Nhất định là… nàng xinh đẹp hơn ta rất nhiều.
Tiếng trống ngày càng kịch liệt.
Theo sự biến hóa của tiếng trống, người múa càng uốn éo eo linh hoạt, càng lộ ra sự mềm mại không xương. Sau đó, tiếng trống đột nhiên dừng lại, cô gái cũng đột nhiên cởi áo khoác màu đỏ xuống ném vào đám người, lộ ra áo mỏng màu tím và quần dài phiêu dật cùng màu, theo tiếng trống thật nhanh xoay tròn, váy bồng bềnh, giống như phi tiên.
Theo một loạt động tác cởi quần áo, ném quần áo của cô gái, người phía dưới liên tục kêu lên, Hạ Lan Phiêu nhìn cũng trợn mắt há hốc mồm. Nàng không biết rằng, ở thế giới này nữ nhân cũng có thể to gan cởi đồ như vậy. Theo bản năng nàng nhìn về phía Tiêu Mặc, lại phát hiện Tiêu Mặc không chớp mắt nhìn chằm chằm người trên đài, nhíu mày, hiển nhiên là xem ngây người. Mà lòng của nàng, không hiểu sao lại đau xót.