Giang Đô là chỗ tiếp giáp của Đại Chu và Tề quốc. Nhưng mỗi khi nàng không chịu được mà thiếp đi, lúc tỉnh lại đều đang nằm trong ngực của Tiêu Mặc, làm người ta không rét mà run.
Ta đây là thế nào? Tiêu Mặc... không phải hắn đã ôm ta ngủ mấy đêm sao? Tại sao không biết ta kiên trì tỉnh táo như thế nào, không biết ta đẩy hắn ra như thế nào, sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh dậy cũng sẽ nằm trong ngực hắn?
Tên đại sắc lang này! Ta còn không biết hắn thừa dịp ta lúc ngủ chiếm tiện nghi của ta thế nào! Bản thân không được còn chưa nói, trước mặt thái giám giả bộ như nam nhân có ý nghĩa gì sao? Ngươi cũng chỉ có thể khắp nơi như thái giám thôi! Hạ Lan Phiêu oán hận thầm nghĩ. .
"Không gọi phu nhân vậy kêu ngươi là cái gì?"
Trong xe ngựa, mặt của Tiêu Mặc từ từ lại gần, mà thái giám Lý Trường biết điều nhắm hai mắt lại. Đoạn đường này, tiết mục tương tự đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng cũng là Hạ Lan Phiêu tức giận không nói lời nào mà kết thúc. Quả nhiên, Hạ Lan Phiêu cũng không ham chiến, chỉ quay mặt qua chỗ khác, lí nhí như con muỗi nói: "Tùy ngươi thôi."
Tiêu Mặc, ngươi hình như đã quên ngươi đã hưu ta rồi. Muốn nhớ lại phải không, hay là khinh thường mà nhớ lại? Thôi, chỉ là một cách gọi thôi, ta cần gì phải để ý? Chỉ cần độc của ta giải trừ xong, lấy thêm cả Thủy Lưu Ly, hừ hừ. . . . . .
"Sao vậy? Hình như ngươi đang không quá cao hứng." Tay của Tiêu Mặc rất tự nhiên khoác lên bả vai của Hạ Lan Phiêu.
"Tiêu công tử quên giữa chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi à. Ta đã không còn là vợ của ngươi, ngươi kêu ta một tieesng “phu nhân” là giễu cợt ta sao?" Hạ Lan Phiêu nghiến răng nhìn chằm chằm móng vuốt trên bả vai mình, theo bản năng nói.
. . . . . .
Tiêu Mặc trầm mặc. Hạ Lan Phiêu cũng không nghĩ mình lại cứ như vậy nói ra suy nghĩ trong nội tâm, ảo não cắn môi. Không khí trong xe ngựa rất là lúng túng, giống như bầu trời yên lặng trước khi cơn bão tố đến vậy. Hạ Lan Phiêu còn đang cho là Tiêu Mặc nổi giận, hắn chỉ là cười nhạt: "Ngươi nói đúng. Sau này, ta gọi ngươi Hạ Lan là được. Hạ Lan, nhớ ước định của chúng ta, thời giờ của ngươi cũng không nhiều."
"Biết rồi!"
Muốn ngươi yêu ta..., trừ phi nước biển chảy ngược. . . . . . Ta mới mặc kệ ước định gì gì đó, chỉ cần giải được độc liền chạy trốn! Dù sao trên cái thế giới này cũng không có thứ gì khiến ta lưu luyến. . . . . . Hạ Lan Phiêu rầu rĩ thầm nghĩ.
Xe ngựa dừng lại trước một gian hoa lệ của tửu lâu. Tiêu Mặc bước xuống xe trước, thuần thục ôm Hạ Lan Phiêu xuống xe, lúc ánh mắt mọi người còn lộ kinh diễm thì đã cùng nàng bước vào tửu lâu. Tiêu Mặc mặc trường bào màu đen nạm vàng, tóc đen buộc lên bởi vòng buộc tóc bằng vàng, cử chỉ ưu nhã vừa phải, nhìn thế nào cũng ra một công tử danh môn quý tộc; Hạ Lan Phiêu mặc quần áo màu hồng nhạt, xinh xắn lanh lợi, đi theo sau lưng Tiêu Mặc, da trắng như tuyết, xinh đẹp đáng yêu, lại làm cho người ta không rõ quan hệ của nàng và Quý công tử đó rốt cuộc là huynh muội hay là vợ chồng. Trước quầy, Tiêu Mặc lấy ba cái chìa khóa phòng, vẻ mặt có chút không vui.
"Chỉ có hai phòng hảo hạng, phòng còn lại là nhà ngang (hazelnut: nơi ở của người hầu), thật nhức đầu. Nếu không ta chịu chút uất ức, ở cùng ngươi cũng được." Tiêu Mặc mỉm cười.
"Không cần, mời công tử cùng đại thúc ở cùng nhau, ta một phòng."
"Như vậy sao được!" Lý Trường luống cuống: "Nô. . . . . . Ta không dám để cho. . . . . ."
"Nếu Hạ Lan nguyện ý, vậy cứ như vậy đi." Tiêu Mặc gật đầu: "Hiện tại trước tiên đi nghỉ ngơi, một lúc sau xuống sảnh ăn cơm cùng nhau. Ngày mai, chúng ta phải đi tìm Hạ Lan Khinh Vũ."
"Ngươi. . . . . . biết tung tích của nàng sao? Nàng ở đâu?"
"Thanh lâu duy nhất ở Giang Đô thu nạp quan kỹ chỉ có Tiêu Tương quán, tỷ tỷ của ngươi tất nhiên ở đó." Tiêu Mặc nhàn nhạt nói.
". . . . . . Được, lát nữa gặp lại."
Hạ Lan Phiêu cáo biệt với Tiêu Mặc, Lý Trường, theo hướng dẫn của tiểu nhị đi tới phòng của nàng, mắt thấy không khỏi choáng váng. Lúc này nàng mới căm hận chính mình, chỉ vì một lúc sĩ diện mà chọn nhà ngang, để bây giờ thật là khóc không ra nước mắt.
Có lầm không vậy! Tại sao tửu lâu sang trọng như vậy lại có gian phòng cũ nát thế này! Đầy đất bụi, bàn ghế thì gãy tay cụt chân, góc tường còn có mạng nhện. . . . . . Đây cuối cùng là phòng hay là quỷ ốc? Sao lại bắt nạt người khác như vậy?
"Tiểu thư, thật xin lỗi." Tiểu nhị áy náy nhìn Hạ Lan Phiêu: "Bởi vì năm ngày sau Vân Kính đại sư sẽ xuất quan, tiếp kiến người hữu duyên, cho nên khách tới Giang Đô chợt tăng, phòng cũng đầy, chỉ có thể ủy khuất ngài ở nơi này."
Vân Kính đại sư? Thật là đến tận tay mà chẳng mất thời gian!
"Không sao, ta tự mình quét là được rồi." Hạ Lan Phiêu trong lòng khẽ động.