Ăn phải một chém của Tiểu Thanh, lục thủy đầy tính ăn mòn theo miệng vết thương chảy vào bên trong da thịt gần như hòa tan tất cả bốc lên từng mảng khói xanh, Thái Thạch Cự Trư nhận phải đau đớn chưa từng có như lóc thịt lóc da vừa giận vừa sợ không ngừng rống lên inh ỏi…
Không chỉ thế theo thương thế trên lưng thực lực của Thái Thạch Cự Trư bắt đầu giảm sút, tàn phá chiến giáp trên thân như nhận được tín hiệu vậy mà bắt đầu điên cuồng nứt vỡ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rạn nứt hóa thành từng điểm sáng nhỏ dần dần biến mất.
Tiêu hao phẩm mang tên “tàn phá chiến giáp” tuyệt không phải chỉ có cái tên, thứ giáp rách nát này càng dùng sẽ càng nát thậm chí chủ thể không may nhận phải thương tổn nghiêm trọng tốc độ nát sẽ càng nhanh hơn.
.
Ngược lại Tiểu Thanh cũng tiêu hao không nhỏ, chiến giáp thanh sắc lục vân trong suốt như thủy tinh trên thân nàng bắt đầu hiện lên từng rết rạn nứt như rễ cây…
Tuy nhiên do chưa thụ thương chỉ là tiêu hao thế nên tốc độ rạn nứt của tàn phá chiến giáp trên thân Tiểu Thanh vẫn chậm hơn tàn phá chiến giáp trên thân Thái Thạch Cự Trư không ít, nếu không có dị biến phát sinh mà một đường đôi co Tiểu Thanh rõ ràng là bên chiếm tiên cơ hơn.
…
.
- Gàooo…
- Huyết tộc phải không… đừng nghĩ ăn được lão trư ta…
Nhận ra tình hình bất lợi của bản thân, Thái Thạch Cự Trư bắt đầu có ý định rút lui giả vờ bạo rống một tiếng như để xốc lại tinh thần rồi một lần nữa phát động kỹ năng tạo ra từng đạo hoàng kim lấp lánh đánh về phía Tiểu Thanh.
Đương nhiên một kích này dù mang theo khí thế như bài sơn đảo hải kim quang lấp lánh nghiền ép đánh tới không thua gì một kích trước đó, nhưng thực chất mục đích của Thái Thạch Cư Trư lại là để mở đường bỏ chạy trở về cánh rừng ngập nước thân yêu của mình.
Về phần đàn lợn rừng tiểu đệ Thái Thạch Cự Trư nó cũng chỉ đành mặc kệ...
Có lẽ hệ thống đem đến cho vạn tộc trí tuệ dù là hung thú cuồng bạo hay tiểu động vật đơn thuần đều bắt đầu có tư duy nhất định, đây là điểm tốt không thể bàn cãi giúp súc động vật trở nên thông minh hơn nhưng thông minh hơn thật ra cũng bào hàm mưu mô và sự hèn yếu.
Mạng của bản thân mới là quan trọng nhất, trước kẻ thù có thể lấy đi thứ quan trọng nhất của bản thân sinh ra tâm lý bỏ lại tất cả mà chạy là điều không thể tránh khỏi.
.
- Hừ…
- Tới tốt... để ta xem ngươi chịu được bao lâu...
Ngược lại thấy Thái Thạch Cự Trư hung tính bạo phát một lần nữa phát động bạo liệt kỹ năng đánh tới, Tiểu Thanh không chỉ không sợ còn nhếch mép cười lạnh nói.
Cùng lúc đó tàn phá chiến giáp trên thân Tiểu Thanh đột nhiên ánh lên từng đạo quang huy lục sắc quỷ dị, tốc độ rạn nứt vốn không nhanh theo quang huy đại phóng kia bắt đầu trở nên điên cuồng mà rạn nứt ngày một nghiêm trọng…
Tuy nhiên theo từng đạo quang huy lục sắc tỏa ra khí thế của Tiểu Thanh lại ngày một tăng cao tựa như một con thượng cổ ma thú giật mình tỉnh giấc sau giấc ngủ dài, quang huy đại phóng khí thể bạo tăng từng khớp xương trên thân hình cao lớn của Tiểu Thanh kêu lên từng tiếng răng rắc.
Trước ăn mắt kinh sợ của toàn trường, cơ thể vốn đã rất cao lớn dọa người của Tiểu Thanh ấy vậy mà lại lớn thêm một vòng xấp xỉ 4m là ít, trên làn da trắng hồng không tì vết ẩn ẩn hiện lên từng đường vân lục sắc quỷ dị như vảy rắn…
.
Nói thì chậm nhưng thực tế lại rất nhanh…
Ngay khi Tiểu Thanh vừa hóa thân xong, thân hình to lớn của Thái Thạch Cự Trư đã đánh tới một cỗ bóng đen khổng lồ theo đó nuốt lấy thân hình nhân loại tay cầm lưỡi hái tựa như lục mao tử thần dưới chân.
Tuy nhiên trước đại chiêu "ủi tan tất cả" của Thái Thạch Cự Trư gần như đã đánh tới ngay trước mặt, Tiểu Thanh lại chỉ cười lạnh tuyệt không lãng phí cái giá mà tàn phá chiến giáp đã bỏ ra để tăng phúc cho bản thân, chỉ thấy nàng giậm chân một cái một lần nữa bạo phát ra kinh khủng lực đạo phá nát mặt đất dưới chân lấy tốc độ gần như siêu thanh không thấy hình bóng nhảy lên đầu Thái Thạch Cự Trư tránh thoáng công kích.
Đương nhiên Tiểu Thanh không nhanh hơn nàng vốn không phải thiên sinh tốc độ, tăng phúc từ tàn phá chiến giáp bỏ ra hoàn toàn tăng vào sức mạnh của nàng, dưới sự chất biến về sức mạnh Tiểu Thanh dễ dàng bạo phát ra lực lượng vượt cả tên lửa một cái bật nhảy đã chạm đến tốc độ âm thanh nhảy lên cơ thể khổng lồ của Thái Thạch Cự Trư.
Không chỉ thế do thứ được cường hóa là sức mạnh nên Tiểu Thanh hiển nhiên là mạnh hơn trước, một cái bật nhảy dễ dàng tránh thoáng một kích nghiên ép của Thái Thạch Cự Trư cùng lúc đó thuần nước đẩy thuyền Tiểu Thanh tiếp tục vung lên Bích Ngọc Ma Câu nhắm vào con lợn rừng to lớn bên dưới đáp trả.
Tuy nhiên lần này nơi mà Tiểu Thanh nhắm đến là cổ và lực đạo mạnh hơn trước gấp mười lần tuyệt đối là một sát chiêu.
.
Về phần Thái Thạch Cự Trư đáng thương…
Tuy nhiên cảm nhận được khí lạnh phà vào gáy, Thái Thạch Cự Trư mơ hồ ý thức được đối thủ chỉ sợ cũng đã dùng đến sát chiêu vừa sợ vừa giận nhưng không dám quay đầu mà chỉ gầm lên một tiếng càng thêm bạo phát kim quang, không chỉ thế tàn phá chiến giáp vốn đã và đang rách nát đến độ không thể nát hơn nữa cũng không còn lưu thủ gì tỏa ra từng đạo hoàng quang màu nâu đồng cực mạnh tăng phúc cho Thái Thạch Cự Trư một đường tiếp tục đánh tới mong tránh thoát một chém hung lệ phía sau mà bỏ chạy.
Dưới sự tác động của từng đạo kim quang đến từ hai chiến răng nanh và tàn phá chiến giáp trên thân, tốc độ càn quét của Thái Thạch Cự Trư theo đó bạo tăng như một cỗ điên cuồng chiến xa mạnh mẽ lao đi càn nát mọi thứ trước mặt.
Tuy nhiên hơi có phần khôi hài là kỹ năng cuồng bạo kia lại không dùng để tấn công mà là để chạy.
.
Đáng tiếc không chỉ Thái Thạch Cự Trư mà Tiểu Thanh cũng đang dùng đến lực lượng của tàn phá chiến giáp…
Dù Thái Thạch Cự Trư bạo phát tốc độ muốn nhanh mẽ lao đi vẫn không tránh được một chém cực mạnh kia của Tiểu Thanh, rất may phúc cuối cùng chút tăng phúc đến từ kỹ năng răng nanh kim quang kia xem ra có hiệu quả giúp Thái Thạch Cự Trư đáng thương thành công tranh thoáng một kích trí mạng.
Bích Ngọc Ma Câu dưới một kích cường lực của Tiểu Thanh vậy mà trượt ra khỏi cổ của Thái Thạch Cự Trư cứu nguy cho đại lợn rừng này một bàn thua trông thấy chỉ là sắc bén lưỡi hái vẫn thuận thế rọc một đường dài trên lưng của nó, lần này lực đạo đã khác sâu đến tận xương từng dòng từng dòng máu đỏ tươi theo miệng vết thương phun trào như suối.
Máu đỏ gần nhuộm kín phần lưng đen của Thái Thạch Cự Trư khiến nó đau đớn vô cùng bất giác rống lên một tiếng, tuy nhiên dù là thế nó vẫn không dám dừng lại cắn răng tiếp tục phát lực bỏ chạy, rất nhanh bằng tốc độ cực nhanh như bị chó đuổi thần hình to lớn của Thái Thạch Cự Trư thoáng chốc đã chạy xa hơn chục mét còn không có ý định dừng lại.
…
.
- Con heo khốn kiếp…
- Có gan đừng chạy…
Đến lúc này Tiểu Thanh sao có thể không nhận ra ý định bỏ chạy của Thái Thạch Cự Trư phẫn nộ mà gần lên, thân mình cao lớn mà mảnh mai một lần nữa bạo phát quang mang thoáng chốc đã hóa thành một đầu đại xà đuổi theo.
Trong trận chiến này không chỉ Thái Thạch Cự Trư mà Tiểu Thanh cũng trả giá không nhỏ, dù thân không bị thương như chằng chịt vết rạn nứt trên tàn phán chiến giáp cũng là vết thương phải rất lâu mới có thể hồi phục.
Trả giá lớn như thể lại không thể lấy mạng đối thủ bù vào quả là lỗ lớn không thể chấp nhận được, Tiểu Thanh triệt để bạo phát hóa thành thân rắn quyết truy đuổi không bỏ.
Bên dưới thấy đại ca vậy mà chạy, đàn lợn rừng triệt để mộng khẽ liếc nhìn nhau một cái rồi hét thảm một tiếng co giò bỏ chạy chỉ hận không thể có thêm bốn cái chân, đáng tiếc dù có thêm bốn cái chân thì đàn lợn rừng vẫn không nhanh bằng loạn tiễn của Huyết tộc, từng tiếng kêu gào thảm thiết theo đó không ngừng vang lên.
May thay một lần nữa phải nó là rất may cho đàn lợn rừng khi mưa tên kia không có khả năng phát nổ nếu không đàn lợn rừng chỉ sợ một còn cũng không có cơ hội chạy thoáng, chỉ là hiện tại cơ hội đó thật ra cũng không nhiều…
.
Ngược lại về phần Thái Thạch Cự Trư…
Nghe được từng tiếng kêu gào thảm thiết của tiểu đệ không ngừng vang lên sau lưng, Thái Thạch Cự Trư lệ nóng chảy đầy mặt tiếc hận vô cùng song chân vẫn đều đều phát lực càng chạy càng xa hòa toàn không có ý định dừng lại.
Phải mãi đến khi cảm nhận được đã chạy đủ xa khỏi phạm vi cảnh rừng lá đỏ khốn kiếp kia, Thái Thạch Cự Trư mới dám quay đầu lại liếc nhìn đại xà đang phùng mang trợn má phía sau cười lạnh một cái mở mồm phun ra một câu thoại kinh điển của tiểu nhân vật phản diện:
- Huyết tộc… thù này lão trư ta nhớ…
- Một ngày nào đó ta nhất định sẽ trả mối thù này… dẫm các ngươi dưới chân đào cây của các ngươi lên ăn…
…
.
- Không cần ngày nào đó…
- Ngươi có ngon thì đứng lại đây chiến với ta một trận…
Phía sau Tiểu Thanh một mặt phẫn nộ gầm lên.
Tất cả là do nàng đã khinh địch không nghĩ con heo này lại chơi dơ đến vậy bỏ lại tộc đàn mà chạy, nếu không con lợn rừng lớn này cũng đã không có cơ hội sủa dơ như thế này.
Hỏi có tức giận hay không? Câu trả lời chắc chắn là có...
Đáng tiếc dù to lớn trâu bò nhưng tốc độ nhất là tốc độ chạy trốn chết của Thái Thạch Cự Trư xem ra hơn Tiểu Thanh một bậc, nó đã chạy còn chạy trước Tiểu Thanh rõ ràng không có cơ hội truy đuổi chỉ có thể tức giận khích tướng.
Đương nhiên Tiểu Thanh có khích thế nào thì Thái Thạch Cự Trư cũng chắc chắn sẽ không dính chiêu, sau khi làm đúng lời thoại sủa dơ một câu nó hoàn toàn không chờ lấy một giây tiếp tục co chân bỏ chạy vào sâu trong khu rừng ngập nước.
Đây là thiên hạ của nó chỉ cần chảy vào rừng ngập nước Thái Thạch Cự Trư có lòng tin tất thắng, đương nhiên tất thắng ở đây là chạy thắng.
.
- Gàooo…
Bất chợt ngay lúc Thái Thạch Cự Trư thấy được cánh cửa thiên đường nghĩ mình đã chạy thoát tránh được kiếp số thì một tiếng gầm khủng bố chấn động cả không gian đột nhiên vang lên.
Dưới tiếng gầm kia không gian dường như cũng bị đình trệ vạn vật trở nên chậm chạp vô cùng…
Cùng lúc đó từ sâu trong khu rừng ngập nước nơi Thái Thạch Cự Trư nghĩ là thiên đường, một bóng đen to lớn bất ngờ lao ra lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên lưng nó rồi há lấy cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn cắn vào chiếc cổ đang rướm máu của Thái Thạch Cự Trư tựa như muốn tiễn nó lên thiên đường thật.
.
Éc… éc… éc…
Cơn đau mạng tính trí mạng bất ngờ truyền vào trong đại não khiến Thái Thạch Cự Trư thoát khỏi trạng thái đình trệ do tiếng gầm kỳ bí kia lập tức ý thức được bản thân sắp rơi vào tử vong há mồm kêu thảm không ngừng, cơ thể to lớn khổng lồ điên cường vùng vẫy muốn hất bay sinh vật đang bám trên lưng kia.
Đáng tiếc trên lưng Thái Thạch Cư Trư lại là thợ săn quá lão luyện, bất kể nó có vùng vẫy thế nào vẫn không thoát được sự đeo bám của đối thủ thậm chí càng khiến cho nhát cắn trí mạng kia càng ghim sâu vào cổ mình.
Cứ như thế hai đại cự thú điên cuồng vùng vẫy, từng đạo máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm đỏ cả một góc đầm lầy...
Dần dần theo từng dòng máu tươi đổ xuống, Thái Thạch Cự Trư càng lúc càng suy yếu đến cả tàn phá chiến giáp trên thân cũng triệt để biến mất không thấy bóng dáng, không ai không thứ gì có thể cứu nó lúc này.
Mãi đến khi Tiểu Thanh đuổi đến, Thái Thạch Cự Trư vương giả của tộc đàn lợn rừng đã triệt để tức khí bỏ mình ngã xuống đầm lầy chết chóc chỉ để lại bóng dáng đang ngạo nghễ đứng trên lưng nó thưởng thức con mồi dưới chân.
.