Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 509: 509: Trận Chiến Đầu Tiên Với Đại Quân Nhân Loại





Khu lô cốt quân sự phương nam, tuyến phòng thủ đầu tiên mà chính quyền Vũng Hải dựng nên nhằm phòng thủ trước sự bành trướng của Huyết tộc tại vùng đất phía nam này.

Dĩ nhiên gọi là phòng thủ cho sang mồm vậy thôi, thực tế trên vùng đồng cổ rộng lớn gần như không có chút địa thế gì gọi là hiểm yếu này nhân loại rất khó phòng thủ.

Khác biệt với Huyết tộc chủng tộc được xem là phòng thủ mạnh nhất trong cái game này khi gần như có thể bất chấp địa hình ở đâu thủ được nhờ huyết lâm, nhân loại dù cũng là một chủng tộc thiên về phòng thủ nhưng lại dựa khá nhiều vào địa hình hiểm yếu.

Thế nên khu lô cốt này chỉ có thể xem như tuyến đầu nhằm đề phòng Huyết tộc phát động tấn công Vũng Hải mà thôi, nhiệm vụ chính của nó chỉ là kéo dài thời gian để Vũng Hải có thời gian chuẩn bị.

Ấy vậy mà cái nhiệm vụ không khác gì con chó giữ nhà này vẫn khiến Huyết tộc chướng mắt…
Bên trong khu lô cốt, trời đã về khuya nhưng ban lãnh đạo ở đây vẫn có một đêm không ngủ.

Sau một buổi thương lượng hết sức trống vắng, kết quả nhận được chỉ có một từ cút, Huyết tộc yêu cầu đại quân Vũng Hải nội trong một ngày phải cuốn gói rời đi biến mất khỏi tầm mắt của họ nếu không sáng hôm sau sẽ phát động tấn công, đôi bên chính thức tuyên chiến.

Thế nên theo các chuyên viên phân tích với địa thế dễ công khó thủ của vùng đồng cỏ, đối phương đã muốn chiến khu lô cốt quyết định dọn đi mới là một lựa chọn sáng suốt nhất.

Tuy nhiên chuyện này nói thì dễ hơn làm, không tính đến việc yêu cầu kia là vô cùng quá đáng khiến người ta căm phẫn thì Vũng Hải cũng không thể dễ dàng bỏ chạy như thế.

Chưa đánh đã chạy mặt mũi của nhân tộc còn đâu.

- Bên Vũng Hải có phản hồi gì không?
Ngôi ngay trên ghế chủ vị, Ngô Bình mặt mày đâm chiêu nhíu mày hỏi.

Nghe Ngô Bình hỏi đến, một quân nhân vội vàng đứng lên báo cáo:
- Thưa Ngô đại nhân, đã báo về Vũng Hải từ sớm…
- Chỉ là không hiểu do đâu bên kia lại không thấy phản hồi gì.

- Cái gì… không có phản hồi???
- Haizzz… chắc bên kia cũng không tìm được đối sách…
- Đúng là sai một ly đi một dậm biết thế ngày xưa đã giết luôn nha đầu kia…
Đi vào thế bí, một quân nhân râu rậm mặt mũi hung ác không nhịn được tức giận vỗ bàn nói.


Nghe thấy thế Ngô Bình cũng không biết nói gì hơn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Đúng là đời không ai biết được chữ ngờ, không ai có thể ngờ được Lôi Uyển Nhi một tiểu nữ nhân tay không tấc sắt sống được đến ngày nay chỉ nhờ cái họ Lôi lại có thể trở mình, còn trở một cái hóa thành kẻ mà bất kỳ ai cũng phải kiêng kỵ.

Nếu biết trước như thế, Ngô Bình đã chấp nhận đóng vai ác ra tay giết chết Lôi Uyển Nhi trừ hậu hoạn.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Ngồi một bên người đen nhất trong câu chuyện này vẫn là Gia Bảo nghĩ kèo ngon ăn không ngờ lại thúi quắc, đến mãi lúc sau Gia Bảo mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện này.

Tình ra chuyện này cũng bình thường, thời thế thay đổi tranh quyền đoạt lợi, Lôi Thành vì muốn giành lấy quyền hành tuyệt đối trong tay mà ra tay với dòng họ giết chết lão cha của Lôi Uyển Nhi.

Thù giết cha không đội chung trời, đáng tiếc lúc đó Lôi Uyển Nhi chỉ là một tiểu nữ nhân may mắn được Lôi Chấn niệm chút tình cảm bảo hộ sống qua ngày, bản thân Lôi Thành và gần như phe cánh Vũng Hải lúc đó cũng không chấp với nàng ta.

Chỉ là không ai có thể ngờ được Lôi Uyển Nhi lại đầu quân cho Huyết tộc rồi trở mình cực mạnh trở thành chỉ huy quân đội Huyết tộc tại đây, với địa vị như thế Lôi Uyển Nhi đã nhịn nhiều năm làm sao có thể không trả thù.

Tuy nhiên, khá là vi diệu khi tình ra chuyện này cũng do Lôi Chấn, nếu không có lão bảo vệ Lôi Uyển Nhi chỉ sợ đã sớm xanh cỏ trong tay Lôi Thành rồi nào có cơ hội gặp được tên Huyết tổ kia.

Nhưng nếu nghĩ rộng hơn một chút sẽ thấy vấn đề không phải ở Lôi Uyển Nhi mà là ở Lôi Thành, nếu Lôi Thành không vì lợi ích mà giết sạch huynh đệ anh em thì cũng sẽ không có ai trả thù, ngược lại với sự tàng độc như thế dù Lôi Thành có giết một Lôi Uyển Nhi thì cũng sẽ có một Lôi Uyển Nhi khác thay thế.

Luật hoa quả không chừa một ai, đây là quả báo mà Lôi Thành đáng phải nhận.

Chỉ là trước khi Lôi Thành nhận quả báo thuộc hạ của lão phải ăn không ít shit rồi.


Cứ như thế một đêm nặng nề trôi qua, quyết định cuối cùng của các đại lão sau một đêm thức trắng vẫn là… chạy.

Đây là chuyện của người ta, tất cả những kẻ có mặt tại đây đều là thân lính quèn việc gì phải ăn shit rồi còn mất mạng vì kẻ khác.

Đáng tiếc ngay từ đầu, Ngô Bình đã lầm một điều mà còn là một điều vô cùng trí mạng.


Lôi Uyển Nhi cho đại quân một ngày để cút đi, nhưng là tính luôn cái ngày mà nàng nói ra tức là ngây ngày hôm đó và sáng hôm sau đại quân phải dọn đi, chứ không phải cho một ngày là cho ngày hôm sau.

Thế nên như những gì Lôi Uyển Nhi đã nói thứ sẽ đón chào đại quân Vũng Hải sáng hôm đó sẽ không phải cà phê sáng.

Ngay khi ánh mặt trời vừa ló dạng soi sáng đại địa, những tia nắng đầu tiên chiếu sáng thành phố sương mù Thanh Thủy.

Từ sâu bên trong thành phố hàng trăm con thiết giáp ngưu hình thể to lớn không thua gì những chiếc xe tải siêu to khổng lồ của nhân loại đã hùng hổ lao ra nhắm thẳng khu lô cốt của đại quân Vũng Hải chạy đến…
Những tia sáng ban mai chiếu lên lớp giáp xác đen kịt của đàn thiết giáp ngưu ánh lên những đạo ô quang lạnh lẽo, mỗi bước chân to lớn nặng nề đều khiến mặt đất bình yên run lên nhè nhẹ như một sự cảnh báo hung thần của Huyết tộc đã đến.

Ngược lại bên phía khu lô cốt, những quân nhân chịu trách nhiệm cảnh giới cũng phát hiện ra đàn trâu đen to lớn của Huyết tộc đang chạy đến, mục tiêu không gì khác chính là khu lô cốt.

Ngay lập tức những quân nhân này nhanh chóng phát tính hiệu báo động…
Tiếng còi báo vang lên inh ỏi cả khu lô cốt, những quân nhân còn đang trong mộng đẹp bị đánh thức giật mình ngã lăng ra đất, cả khu lô cốt trở nên hổn loạn vô cùng.

Bên trong một giai phòng, Ngô Bình cũng chỉ vừa mới chợp mắt đã bị tiếng còi báo động kia làm cho giật mình đứng bật dậy kinh nghị nói:
- Cái gì Huyết tộc phát động tấn công…
- Không phải nói… cmn…
Tuy nhiên rất nhanh Ngô Bình đã nhận ra vấn đề cấp tốc chạy ra bên ngoài.

Lôi Uyển Nhi đúng là độc hay nói đúng hơn là ngay từ đầu nàng ta muốn kiếm chuyện, một câu nể tình từng là nhân loại nghe rất hay nhưng thực chất không hề hay như nàng nói.

Lúc song phương gặp mặt trời đã về trưa, khoảng thời gian đến tối chỉ chưa đến 6 tiếng, nhiêu đó thời gian đại quân hoàn toàn không kịp để rời đi, huống chi dù có kịp thì lúc đó cũng đã tối.

Nhân loại hành quân trong đêm khác nào tự sát.

Có thể nói ngay từ đầu Lôi Uyển Nhi đã muốn đánh không hề cho đại quân cơ hội rời đi gì cả.

Đáng tiếc Ngô Bình và các cao tầng khu lô cốt lại không nhận ra.


Dù sao có thể êm đẹp rút lui không phải hao binh tổn tướng ai lại muốn đánh, nếu Lôi Uyển Nhi không phát động tấn công thì đại quân không phải cũng sẽ tự đông rút lui thôi sao.

Chính vì thế từ đầu Ngô Bình đã nghĩ Lôi Uyển Nhi dùng bài củ hù dọa, chỉ là Lôi Uyển Nhi lại hoàn toàn ngược với lẽ thường, nàng muốn đánh.

Tiền pháo hậu binh…
Ngay khi đàn thiết giáp ngưu vừa chạy được một đoạn, những quả cầu lửa rực sáng thiêu đốt thiên không đã lao vút lên thiên không rẽ một đừng cong chết chóc rồi trút xuống khu lô cốt mở đầu trận chiến.

Đùng… đùng… đùng…
Liên tục những quả cầu lửa lao đến trúc xuống khu lô cốt mở đường cho đàn thiết giáp ngưu, cả khu lô cốt lập tức biến thành biển lửa trước hỏa lực của một chủng tộc gần không có nổi một khẩu đại pháo kia.

Đáng tiếc dù không có hỏa pháo hoạt động bằng đạn nhưng Huyết tộc lại có những khẩu đại pháo chạy bằng cơm.

Từ bên trong thành phố Thanh Thủy ngay sao đàn thiếp giáp ngưu, gần 50 con địa nham tích cơ thể không khác gì nham thạch chầm chậm bước ra.

Trong sự hộ vệ của gần trăm Bạch Giác binh toàn thân giáp sắt phủ kín người vô cùng nặng nề, đàn địa nham tích bắt đầu tích nhiệt lồng ngực theo đó sáng như đạo nham tương rồi phun ra một quả cầu lửa về phía khu lô cốt.

Năm mươi con địa nham tích tương ứng với 50 quả cầu lửa lao đến, khu lô cốt tưởng như rất kiên cố lập tức bị oanh tạc không ra hình dáng, gần chục quân nhân xui xẻo trực tiếp bị quả cầu lửa kia thiêu cháy.

- Cmn… các huynh đệ lập tức bắn trả cho ta…
- Để đám dị tộc kia biết ai mới là chủ của chiến trường…
Bị oanh tạc không ngừng, quân nhân chỉ huy đội pháo bịnh giận đến đầu bóc khói không ngừng gầm lên.

Ngay lập tức gần trăm khẩu đại khẩu đại pháo được dựng lên quay nòng nhắm về thành phố Thanh Thủy liên lực nả pháo đáp trả, hàng trăm viên đạn pháo lao vút lên thiên không bắn về thành phố nhất là những nơi đàn địa nham tích đang tập trung, chiến thuận lấp đại pháo áp chế đại pháo để xem ai hỏa lực mạnh hơn.

Hơi đen cho Huyết tộc dù chạy bằng cơm và không tốn đạn nhưng tốc độ bắn của những con địa nham tích lại không bằng đạn pháo nhân loại dần dần bị áp chế.

Rất may thằn lằn có chân nên có thể chạy còn chạy rất tốt, thế nên muốn bắn trúng những con địa nham tích này là khá khó, chỉ là lo chạy thế này thì không bắn được.

Đội hỏa phải bốn chân của Huyết tộc xem như thua phe nhân loại một trận.

Rất may cho anh em địa nham tích những khẩu pháo sống của Huyết tộc, tuy chúng yếu hơn hỏa pháo của nhân loại nhưng được cái chúng có được sự trợ giúp của người thân.

Sau giây phút bị đạn pháo của nhân loại oanh tác, những Bạch Giác chiến sĩ cũng bắt đầu thể hiện vai trò thủ hộ của mình.


Bạch Giác chiến sĩ cùng với tinh linh thiếu nữ, Huyết Lang vệ và Huyết Oa chính là bốn binh chủng phổ thông của Huyết tộc, trong đó mỗi binh chủng lại có vai trò riêng và với Bạch Giác chiến sĩ toàn thân giáp sắt đen kịt, một tay cầm rìu một tay cầm khiên chính là phòng thủ.

Trước một viên hỏa pháo đang lao đến, một Bạch Giác chiến sĩ có hình lớn nhất lập tức nhảy lên thiên không rồi chém một rìu đáp trả, trước sức mạnh của nàng viên đạn pháo không ngờ lại bị đánh bay ra xa.

- Các tỷ muội lập tức dàn trận thủ hộ, tuyết đối không thể làm mất mặt Huyết tộc.

Mạnh mẽ tiếp đất, vị Bạch Giác chiến sĩ kia lập tức đưa lên chiến rìu hét lớn.

Dưới mệnh lệnh của nàng, những Bạch Giác chiến sĩ chấp tốc dàn trận thủ hộ cho những con địa nham tích để chúng an tâm “phun” đạn.

Trước những viên đạn pháo đang lao đến, gần mười Bạch Giác chiến sĩ liên hợp đồng loạt đưa chiến khiên to lớn của mình ra đón đỡ thủ hộ cho con địa nham tích phía sau.

Dĩ nhiên vẫn có những Bạch Giác chiến sĩ cấp độ cao học theo đàn chi lao lên chém pháo, lần đầu chạm trán với pháo thủ tầm xa xem như không tệ.

Ngược lại không phụ lòng những Bạch Giác chiến sĩ đã thủ hộ, nhưng con địa nham tích không ngừng phun ra những quả cầu lửa như một lời đáp trả đội pháo binh của khu lôi cốt.

Bị những quả cầu lửa oanh tác không ngừng…
Chỉ huy đội pháo binh đôi mắt như muốn nứt ra nhìn về phía giàn phòng thủ của Huyết tộc tức giận chửi ầm lên.

Dù đội hỏa pháo của Huyết tộc không mạnh nhưng trước hỏa lực như thế khu lô cốt vẫn chịu thiệt hại nghiêm trọng, có không ít quân nhân và cả những khẩu đại pháo bị hỏa lực dày đặt bắn trúng thiêu cháy thành ngọn đuốc sống.

Rất may cho đại quân nhân loại, nhưng con địa nham tích thật sự rặn khá là lâu mới ra được một cục hỏa pháo, chiến trường của nhưng pháo thủ xem như tạm cân bằng.

Mãi cho đến khi một mũi tên đen tuyền xé gió lao đi rồi cắm phập một cái trước mặt viên chỉ huy đội pháo binh.

- Cmn…
Trong thấy mũi lên kia, viên chỉ huy độ pháo binh biết rõ nó là gì không nhịn được chửi thề một câu.

Ngay sau đó Đùng… một tiếng…
Mũi tên tưởng chừng như vô hại kia đột nhiên phát nổ chấn bay viên chỉ huy pháo binh ra xa.

Trên thiên không hàng trăm con chim to lớn theo đó bắt đầu lượn vòng trên đầu đại quân, những mũi tên không khác gì tên lửa đồng loạt trút xuống khu lô cốt.