Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 488: 488: Viên Bi Ngu





Sở hữu một trang bị cực khủng có thế nói là chuyên khắc chế phân thân thuật của Bạch Lang Vương khi có thể một đánh hai, tuy nhiên Hắc Dạ Lang Vương không hề có ý khinh địch không cho Bạch Lang Vương cơ hội trở mình lập tức phát động thế công mạnh nhất muốn giết chết con sói trắng này trừ hậu hoạn...
Xa luân một lần nữa quay tròn phát như những tiếng keng...!keng...!như tử thần đòi mạng phá không lao đến Bạch Lang Vương...
Cùng lúc đó Hắc Đại Lang Vương cũng không đứng chơi lập tức phát động biến thân thuật hoá trở lại thành dạng thú rồi theo sau xa luân của mình lao đến.
Trước sau giáp công, Bạch Lang Vương gầm lên một tiếng vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn phải cắn răng cố nghiên người nhảy qua một bên tránh né xa luân đang lao đến...
Hung vật không ngừng quay tròn kia không phải thứ mà xác thịt có thể chống đỡ được, huống chi Bạch Lang Vương cũng không phải thiên sinh phòng ngự gì, bị xa luân kia chém trúng vị vương giả Bạch Lang tộc này dù có trâu bò cách mấy thì không chết cũng trọng thương.
Tuy nhiên tránh né được xa luân nhưng cũng đồng nghĩa với việc Bạch Lang Vương chấp nhận rơi vào miệng sói đúng nghĩa đen.
Hiển nhiên Hắc Dạ Lang Vương không chỉ người đen như mực mà long dạ cũng âm hiển vô cùng, xa luân không chỉ sắc bén bá đạo còn sặc mùi tiền kia chỉ là khởi đầu…
Bạch Lang Vương không né tránh xa luân thì kiểu gì cũng bị nó làm bị thương, nhưng nếu Bạch Lang Vương chọn cách né tránh thì ngay sau đó đón chào vị vương giả Bạch Lang tộc này chính là một con sói đen to lớn đang lao đến.
Né đường nào cũng rơi vào thế khó…
Gàooo…
Ngay lập tức một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên...
Thừa cơ Bạch Lang Vương né tránh xa luân...
Hắc Dạ Lang Vương lập tức phát huy thế mạnh đánh lén của một sát thủ mà từ đầu đến cuối nàng chưa thể phát huy, cơ thể đen tuyền bằng tốc độ cực nhanh nhảy lên cơ thể thuần một màu trắng của Bạch Lang Vương trông khá giống gà đạp mái rồi cắn mạnh vào cổ…
Cảm giác đau đớn cùng hơi thở tử vòng kiến Bạch Lang Vương gầm lên một tiếng cố vùng vẫy muốn hất bay Hắc Dạ Lang Vương xuống đất.
Tuy nhiên loài sói đã cắn trúng con mồi thì sẽ không chịu nhã...
Bất chấp Bạch Lang Vương điên cuồng giãy giụa, Hắc Dạ lang vương vẫn cố bám vào người đối thủ hàm răng sắc bén siết chặt, máu tươi từ cổ phun ra như suối nhuộm đỏ cả lớp lông trắng tinh của Bạch Lang Vương lẫn bộ lông đen của Hắc Dạ Lang Vương.
Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí càng làm Hắc Dạ Lang Vương và đàn Hắc Lang thêm điên cuồng.
Ngược lại Bạch Lang Vương cũng điên cuồng không kém nhưng mà là điên cuồng giãy chết.
Đáng tiếc dù có giãy giụa thế nào Bạch Lang Vương cũng không thoát được hàm răng sắc nhọn của Hắc Dạ Lang Vương, một bên cổ gần như bị cắn nát máu thịt bê bết lộ cả xương trắng bên trong...
Trước giây phút sinh tử cơn đau cùng hơi thở thoi thóp khiến Bạch Lang Vương phát điên...

Hung tín bộc phát khiến ánh mắt của Bạch Lang Vương trở nên đỏ ngầu bất chấp thương thế quay người muốn cắn vào người Hắc Dạ Lang Vương…
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của chính Bạch Lang Vương...
Hắc Dạ lang vương không chọn cách chơi liều mà quyết định tránh né lập tức buôn Bạch Lang Vương ra rồi nhảy người ra sau tránh thoát...
Thấy thế Bạch Lang Vương đang trong trạng thái tràn ngập nộ hỏa lập tức muốn đuổi theo.
Tuy nhiên Hắc Dạ Lang Vương lại chỉ nhếch mép cười lạnh.
Ngay lập tức trông thấy nụ cười lạnh kia đồng tử Bạch Lang vương run lên nhè nhẹ, nó đã quên một thứ vô cùng trí mạng, vũ khí hình tròn kia có thể quay lại.
Cùng lúc đó đúng như lo sợ của Bạch Lang Vương xa luân lượn một trên không trung rồi quay về quỹ đạo ban đầu của mình trực tiếp nhắm vào Bạch Lang Vương lao đến...
Cảm nhận được tiếng xé gió vang lên bên tai, hơi thở tử vong ập đến, Bạch Lang Vương lòng như lửa đốt cố nguyên người tránh né tránh...
Đáng tiếc vết thương khủng bố bên cổ khiến Bạch Lang Vương chậm một nhịp bị xa luân sắc bén lướt quan để lại một vết thương khủng bố chạy dài trên người, xương cốt gần như bị chém đứt lộ cả nội tạng cùng máu thịt bầy nhầy bên trong, cơ thể khổng lồ đã gần như bị nhuộm đỏ bởi máu của chính mình theo đã ngã ầm xuống đất.
Hơi thở sinh mệnh dần dần trồi đi, Bạch Lang Vương nằm thoi thóp dưới đất cả người run lên nhè nhẹ.
Tuy nhiên ánh mắt vẫn tràn ngập tinh quang thể hiện đẳng cấp của một con sói đầu đàn lặng nhìn Hắc Dạ Lang Vương.
- Xin ngươi...!tha...!tha cho tộc nhân của ta…
Mãi một lúc đây Bạch Lang Vương mới thì thầm một câu, ngay sau đó ánh mắt của vị lang vương này mới mờ dần rồi gục mặt xuống nền đất đá lạnh lẽo.
Bạch Lang Vương vị lang vương của Bạch Lang tộc chính thức bỏ mạng, tộc đàn Bạch Lang của nó cũng theo đó biến mất trên thảo nguyên này.
- Những kẻ cần tha ta sẽ tha nhưng những kẻ không thể tha…
- Rất tiếc ta không thể…
Liếc nhìn thị thể đầy máu tươi của Bạch Lang vương nằm dưới mặt đất, Hắc Dạ Lang Vương chỉ khẽ lắc đầu với cái xác kia mời miệng nói nhưng có lẽ cũng là tự nói với chính mình.
Hắc Dạ lang vương muốn thôn tính tộc đàn Bạch Lang này, nói đơn giản chính là bắt sói gia tăng lang số...
Thế nên Hắc Dạ Lang Vương hiển nhiên sẽ tha mạng cho đàn sói trắng này biến chúng trở thành tộc nhân của mình, giá tăng số lượng và cả chất lượng cho Hắc Lang tộc, nhưng không phải con sói trắng nào cũng sẽ như thế.
Gần như toàn bộ sói cái đều sẽ được giữ lại thu về tộc đàn trở thành một phần của Hắc Lang tộc mặc dù lông có màu trắng.


Ngược lại phần lớn sói đực đều sẽ bị giết chỉ một số ít rất ít được chấp nhận trở thành tộc nhân của Hắc Lang tộc.
Tuy nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ, đó là con cái của Bạch Lang Vương bất kể là đực hay cái đều sẽ bị giết sạch không có cơ hội sống.

Bạch Lang Vương xin tha thực tế chính là mong Hắc Dạ Lang Vương sẽ tha cho con cái của mình...
Đáng tiếc đó là điều không thể, bọn chúng bất kể là mới sinh hay còn trong bụng mẹ đều phải chết.
Tuy có chút tàn ác nhưng chiến tranh là thế, đổi lại là bất kỳ tộc nào cũng sẽ làm như Hắc Lang tộc mà thôi.
Dĩ nhiên là ngoại trừ Huyết tộc đại tộc được sự lãnh đạo tuyệt vời của Huyết tổ đại nhân anh minh thần võ, ít nhất dưới tấm lòng bác ái kia của Huyết tổ đại nhân thì “cái” sẽ được giữ lại còn “đực” mới giết.
Đáng tiếc Hắc Lang tộc tuy là chủng tộc phụ thuộc Huyết tộc nhưng lại không chơi trò đó, bản thân Huyết tổ đại nhân cũng chê nhẹ cái bọn sói trắng này nên không thèm.
Huống chi lúc này Huyết tổ đại nhân con đang bận… đào đất…
Bên dưới chân núi, mặc kệ trên sườn núi vẫn đang đánh nhau từng bừng khói lửa, một bóng người lại đang vui vẻ ngồi đó… móc đất.
Bóng người rảnh ruồi kia không ai khác chính là Lâm trọc Trần Lâm.
Trông thấy tộc đàn Bạch Lang binh bại như núi đổ chỉ biết chạy như chó, thế cuộc gần như đã được định đoạt, phim cũng không còn gì hay để xem nữa...
Trần Lâm rảnh quá không việc gì làm đành ôm cánh “tay què” chạy đến chân núi nơi quả cầu sắt hạ cánh thu lại “ông nội bi” này về.
Nói gì thì nói tuy là chủng tộc phụ thuộc Huyết tộc, nhưng người dưng khác họ biết đâu mà lần...
Trần Lâm tuy có chút thoải mái với bọn đệ thấy thích là cái gì cũng có thể cho, nhưng vẫn chưa điên đến mức việc gì cũng có thể lộ cho đàn sói đen này thấy được, nhất là trang bị cam thế mạnh tuyệt đối của Huyết tộc thì lại càng không.
Trong đó đen thay bi sắt chính là mặt hàng hộ liễu nhất.
Khác với Tà Nguyệt đao hay các trang bị khác nhìn kiều gì cũng khó lòng phân phân biệt được với trang bị của hệ thống, thế nên có đôi chút uy lực cũng không ai để ý nhiều.
Nhưng một viên bi sắt nhìn phèn đến độ không thể phèn hơn hoàn toàn không thể nào liên hệ được với hệ thống lại có thể tạo ra uy lực cực lớn chắc chắn sẽ khiến không ít người… à không là sói để ý đến, hoài nghị trong đó chắc chắn sẽ có…
Thế nên để tránh những vẫn đề phiền phức không đáng có, Trần Lâm đành phải tự thân vận động lặn lội đến đây lấy lại viên bi sắt trang bị cam vô cùng độc lạ của mình.
Tuy nhiên do hơi… quá tay, lực đạo cũng như trọng lượng của viên bi sắt cũng không nhỏ khiến vụ nổ kia có chút lớn tạo thành một cái hố to tướng dưới chân ngọn núi...

Trần Lâm phải mất rất nhiều thời gian mới tìm ra được vật thể tròn tròn chỉ bằng một quá bóng tennis thuần một màu đen sắt thép kia.
- Bi huynh ngươi thật sự là làm khó ta quá mà…
Nhìn viên bi đen nằm an tĩnh giữa miệng hố, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.
Thử hỏi có ai khổ như Huyết tổ đại nhân không, không chỉ bị vũ khí của mình làm cho què một tay mà giờ còn phải lết thân tàn đi kiếm nó về.
Đúng là đm cuộc đời…
Cứ thế người sướng nhất cái con game này vừa lắc đầu thầm than về số phận hẩm hiu của mình vừa vươn cánh tay con lại ra nhặt ông nội bi kia lên.
Tuy nhiên khi cảnh tay vừa chạm vào viên bi sắc muốn nhấc nó lên, mặt Trần Lâm lập tức trầm xuống, cả người cũng thoáng dừng lại tại chỗ như bị định thân.
Ngược lại viên bi sắc vẫn an tĩnh nằm dưới đất…
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là nặng… rất nặng...
Ngay khu vừa cầm vào viên bi sắt muốn nhấc nó lên, Trần Lâm lập tức cảm nhận được trọng lượng khủng bố như dính chặc vào mặt của viên bi đen kia khiến một người chơi vừa lên cấp 28 cũng không thể nào nhấc viên bi sắt nhìn như ve chai kia lên được.
Mặc dù Trần Lâm dùng tay thường do cánh tay huyết giáp hiện đang bó bột, nhưng trọng lượng này cũng quá khủng bố đi…
Không chấp nhận thua một viên bi đen còn không được bóng đẹp cho lắm...
Trần Lâm tức giận gồng cơ đít thít cơ mông lấy hết sức bình sinh dồn vào cánh tay trái cố nhấc viên bi ngu kia lên cho bằng được.
Cả ngươi Trần Lâm do quá tải theo đó run lên nhà nhẹ, cánh tay cầm lấy viên vi sắt cũng run lên bần bật gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Rất may dưới sức lực chín trâu mười bò của Trần Lâm, viên bi sắt kia cũng được nhấc lên một đoạn.
Đáng tiếc chỉ lên chưa được tầm nửa met, Trần Lâm đã chịu không nổi buôn vật thể bé bé tròn tròn nhưng nặng khủng kiếp kia ra.
Đùng… một tiếng…
Viên bi sắt dưới tác dụng của trọng lực một lần nữa rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng nổ nhỏ.
- Cmn xem như lão tử sợ ngươi…
Nhìn viên bi sắt an tĩnh nằm dưới mặt đất, Trần Lâm không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói rất muốn lao đến căn chết viên bi ngu khốn kíp kia.
Tuy nhiên thử căn đi xem thằng nào ngu biết liền…
Rất may Trần Lâm chưa ngu đến mức đó nên chỉ bất lực thở dài một cái không thèm chấp nhất với viên bi ngu kia làm gì nữa, tuy nhiên cái chân vẫn tức giận đưa lên một cước đá vào nó cho bỏ ghét.
Đáng tiếc một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên sau đó đã cho độc giả biết thằng nào mới là thằng ngu.
Thật tế khi nhận thấy được sự cường hóa không ngừng của thể chất sau mỗi lần tiến cấp, Trần Lâm từng mơ sẽ có ngày trị được viên bi ngu khó ưa kia.

Tuy nhiên sự thật phũ phàng lại như một cái tát thằng vào mặt Trần Lâm.
Không biết bằng lý do vô nghĩa vô nhân đạo gì mà qua mỗi lần sử dụng viên bi kia lại trở nên nặng hơn, trọng lượng của nó lúc này đã nặng hơn rất nhiều so với lúc Trần Lâm gặp nó lần đầu, lúc đó nó thật là nhẹ nhàng dễ thương biết bao…
Nhưng bây giờ Trần Lâm không dùng đến huyết giáp gần như không thể nhấc nó lên một cách dễ dàng cho được...
Thế nên trong mơ hồ Trần Lâm không nhịn được thầm nghĩ viên bi này có phải đang cố tình chơi mình hay không.
Lần nào cũng vậy, sau khi dùng xong viên bi ngu kia đều trở nên nặng hơn, nhưng ác ở chỗ trọng lượng của nó luôn tiệm cận giới hạn của Trần Lâm, không quá nặng đến mức không nhúc nhích được khiến Trần Lâm bỏ cuộc không chơi bắn bi nữa, nhưng cũng không hề nhè để Trần Lâm tự ý điều khiển, đúng kiểu chảnh chó của bọn nào đó…
Như thế không phải là muốn chơi Huyết tổ đại nhân thì còn là gì.
Rất may cho Trần Lâm “ông nội bi” có một yếu điểm, đó là nó vẫn là một vật phẩm nên có thể thụ vào không gian giới chỉ…
- Moá...!sao lần nào mày cũng làm khó tao hả bi… đm mày bi…
Ngồi xuống đất tức giận nhìn viên bi dưới đất như thằng ngu, Trần Lâm vô cùng hậm hực chửi nó một trận khiến nó không thể nào cãi lại cho được rồi mới đưa cánh tay ra cầm lấy viên bi sắt.
Tuy nhiên lần này Trần Lâm không nhấc nó lên mà thu nó vào không gian giới chỉ.
Ngay lập tức bạch quang lóe lên viên bi sắt bá đạo tuyệt luân khó ưa vô cùng cứ thế bị thu vào không gian giới chỉ trả lại một mặt đất bình yên và nhẹ nhàng.
- Huyết tổ đại nhân ngài đang làm gì đó…
Bất chợt từ trên sườn núi vang lên một tiếng cười nói, một thân hắc ảnh chầm chậm xuống núi đến gần Trần Lâm.
Hắc ảnh kia không ai khác chính là Hắc Dạ lang vương.
Tuy nhiên sau khi đánh bại Bạch Lang Vương, vị nữ lang vương này lại không tham chiến với tộc đàn của mình mà chạy xuống chân núi rất có thể là để tìm Trần Lâm…
Hành đông kia đúng thật là “có lòng”…
Thấy thế Trần Lâm cũng có lòng mỉm cười đáp lễ nói:
- Ta đào cái hố đi ỉa mà thôi… lang vương không cần phải để ý…
Nói xong Trần Lâm vô cùng vui vẻ phủi phủi đít rồi cất bước đi lên đỉnh núi.
Ngược lại Hắc Dạ Lang Vương cũng mỉm cười như không có việc gì, tuy nhiên ánh mắt vẫn liếc nhìn cái hố lớn do bi sắt tạo ra…
Hiển nhiên Hắc Dạ lang vương không rảnh bỏ mặc tộc nhân mà chạy xuống đây chơi, nàng xuống đây là để xem thứ mà vị Huyết tổ kia đã dùng để oanh tạc ngọn núi này là gì.
Đáng tiếc nàng đã chậm một bước….