Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 257: 257: Những Vị Khách Không Mời






Cùng lúc đó, trên một ngọn đồi cao cách đó không xa...
Trần Lâm lặng nhìn đàn trâu đen ngồm như một trận lũ điên cuồng lao về phía trước không nhịn được nhếch mép mỉm cười.
Tình ra Ngô Bình không đến nỗi ngu, nếu lão không nhanh chân né tránh đàn trâu kia mà chọn cách chơi khô máu với chúng, thì đại quân viễn chinh gần 40.000 người kia dù có làm thịt được đàn trâu nhưng chắc chắn cũng tổn thất nặng nề.
Biết tránh nặng tìm nhẹ, vị Ngô trưởng quan này cũng không đến nỗi tệ.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là do đàn trâu kia làm một đám “gân gà” hay nói đúng hơn làm hầu hết các động vật ăn cỏ đều là một đám gân gà.
Đa phần các hung thú ăn cỏ đều có cấp độ không cao, tuy nhiên chúng lại sở hữu nhục thân vô cùng ưu tú, khả năng sinh sản nhanh, lại có tính bầy đàn cao.
Thế nên, việc kéo đại quân đi săn những hung thú ăn cỏ kia chắc chắn sẽ rược lấy trái đắng.
Đáng nói hơn là vì có cấp độ không cao, thế nên ngoài lấy thịt ra thì chúng không đem đến bao nhiêu điểm kinh nghiệm.
Đúng là vô cùng gân gà, để giết chúng là vô cùng tốn sức nhưng thành quả thu được lại không đáng là bao.
Ngoài ra nhưng hung thú ăn cỏ này cũng rất ít khi rời khỏi lãnh địa, quanh đi quẩn lại chỉ chạy qua đồng cỏ này ăn rồi lại chạy đến đồng của khác.
Thế nên Vũng Hải mới lười quản đến chúng, để các thợ săn lo là được rồi.
Tuy nhiên, không chỉ nhân loại mà chính bản thân huyết tộc lười quản đám hung thú ăn cỏ này.
Ngay tại vùng hoang nguyên, huyết tộc cũng để cho không ít hung thú ăn cỏ sống tại đồng cỏ sát cạnh huyết lâm.
Dĩ nhiên, đám hung thú ăn cỏ kia cũng rất khôn, chúng nhận thấy cánh rừng lá đỏ như biển máu kia rất nguy hiểm nên không con nào dám bén mảng đến gần, nhưng chúng cũng nhận thấy không hung thú ăn thịt nào dám đến gần huyết lâm, thế nên chúng vô cùng khốn nạn quyết định dự lưng vào huyết tộc để sinh sống.
Dần dần đồng cỏ cạnh biên giới huyết tộc vô tình biến thành nơi trú ngụ của không ít hung thú ăn cỏ, cuộc sống vô cùng tốt không lo không nghĩ như chốn thiên đường.
Chỉ là lâu lân vẫn có một vài cả thể bỏ mạng.
Hiển nhiên, tác giả không ái khác chính là người của Đại Ca thành đến đó săn thú và một số ít hung thú ăn thịt đói quá liều mạng đến đó săn trộm...! dần dần trở thành nơi cũng cấp thịt định kỳ con không ít đối tương.
Tuy nhiên với số lượng khá đông đúc, những hung thủ ăn cỏ kia cũng không mấy quan tâm chuyện một vài bằng hữu của mình đột nhiên bỏ mạng, thậm chí chúng còn mừng thầm, chết bớt cho đỡ chật chỗ.

Chỉ là nghĩ đến đồng cỏ trước mặt tiền của huyết tộc bị đám trâu bò chiếm đóng, Trần Lâm không khỏi bật cười lắc đầu chỉ có thể âm thầm liên hệ với một số lồi hung thủ ăn thịt nhờ chúng “quản lý” số lượng đám gia sức mà huyết tộc vô tình nuôi kia.
Có lẽ chỉ có huyết tộc mới dám chơi trò chăn nuôi với đám thú ăn cỏ này mà thôi...
Ngược lại, đến mười cái Vũng Hải cũng không dám để mấy chục tộc đàn hung thủ gặm cỏ ngay tại biên giới của mình như huyết tộc.
Dù sao đám thú ăn cỏ kia tuy hiền thì có hiền thật, nhưng lại là một đám “cua đinh” ngang tàng chả ngán bố con thằng nào.
Đến đại quân cũng phải nhường đừng cho chúng đi cũng đủ hiểu.
May thay đám thú ăn cỏ kia dù ngang tàng nhưng cũng biết khôn vô cùng kiêng kỵ huyết lâm nên Trần Lâm mới để chúng tá túc, nếu không là lên bàn nhậu lâu rồi.
Bên dưới, đàn trâu đen chủng tộc ngang tàng nhất trong đám thú ăn cỏ, lúc này như một cơn thủy triều đen, hùng hổ tiến đến rồi cũng hùng hổ bỏ đi, để lại một bình địa đúng nghĩa phía sau...
Ngô Bình cũng khẽ thở ra một hơi mỉm cười nhìn đàn trâu đang ngày một xa dần phía chân trời.
Các quân nhân cũng khẽ mỉm cười may mắn khi đã kịp thời tránh né đám ôn thần kia.
- Đội trinh sát có báo cáo gì không?
Nhìn đàn trâu phía xa Liễu Mộng Điệp khẽ lên tiếng hỏi.
Nghe thấy mệnh lệnh của Liễu Mộng Điệp, tên quân nhân chịu tránh nhiệm thông tin lập tức chạy đến bộ đàm hỏi tình hình.
Hiển nhiên đối tượng chính là tổ đội Trần Lâm.
Rất nhanh quân nhân kia đã nhận được thông tin phản hồi khẽ mỉm cười rồi tiến lên báo cáo.
- Liễu phu nhân, phía trước không vấn đề gì.
- Chúng ta có thể tiếp tục lên đường.
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không mấy quan tâm nữa quay người leo lên xe.
Ngồi Bình cũng gật gật đầu khẽ mỉm cười nói.

- Được rồi, phía trước không vấn đền gì.
- Chúng ta tiếp tục xuất phát.
Nói xong Ngô Bình cũng quay người vệ lại trên xe tiếp tục cuộc viễn chinh.
Hai chị em Lôi Hồng và Lôi Vũ cũng khẽ nhìn nhau rồi theo sau Ngô Bình.
Cứ thế dưới mệnh lệnh của Ngô Bình đại quân Vũng Hải tiếp tục lênh đường.
Chỉ là đường đi lúc này đã khó đi hơn trước rất nhiều.
Đàn trâu đi ngang qua tuy không đem đến thương vong gì nhưng chúng lại gần như cày nát mặt đất dưới chân, con đường nhựa củ kỷ của nhân loại để lại cũng chịu chung số phận gần như hoá thành bình địa vô cùng khó đi.
May thay đây là mạt thế không sợ công an giao thông, cũng không sợ ôn nhiễm môi trường, đoàn xe cứ thế càn lên mặt đất mà đi để lại một cột khói dày đặc phía sau.
Dĩ nhiên, run lắc thì không thể nào tránh được...
Ngồi bên trong xe, đến cả Liễu Mộng Điệp cũng không nhịn được nhíu nhày nhìn con xe đang run lắc không khác gì cưỡi ngựa, thì công tử gia như Lôi Vũ càng khó chịu hơn gắp bội phần.
Lúc này Lôi Vũ vô cùng hối hận khi đã nghe lời lão cha mình cùng tên La Thiên khốn nạn kia chấp nhận “đi lính” lần này.
- Biết thể đã ở Vũng Hải ngủ cho lành.
Lôi Vũ có chút hậm hực nói.
Tuy nhiên khi nghe Lôi Vũ nói thế, Ngô Bình không khỏi tức giận nhíu màu quát.
- Câm miệng...
- Đại quân xuất chinh, thân là chỉ huy mà ngươi lại có ý định rút lui thì còn ra thể thống gì?
- Ta không muốn nghe những lời nói nhảm nhí tương tự, nếu không đừng trách ta.

Bị Ngô Bình quát mắng, Lôi Vũ thoáng hoảng sợ như chuột gặp phải mèo câm như hến không dám nói thêm câu nào.
Thấy thế Ngô Bình lại càng thêm tức giận, rất muốn cho Lôi Vũ một cái bạt tai.
Thân là con trai của Lôi Thành mà lại bị lão doạ sợ khiến cho không dám nói câu nào, không biết nên vui hay nên buồn...
Ngô Bình cũng là cha rất hiểu nổ khổ tâm của Lôi Thành, cũng rất thông cảm cho vị đại nhân vừa là cấp trên vừa là bằng hữu này.
- Đây có lẽ là quả báo của lão Thành.
Ngô Bình không khỏi thở dài một hơi thầm than.
Hơn ai hết Ngô Bình biết rõ những chuyện không mấy tốt đẹp mà Lôi Thành đã từng làm, thế nên lão càng lý giải được quả báo của Lôi Thành do đâu mà có, xem ra luật hoa quả không chừa một ai.
Nghĩ đến đây Ngô Bình không khỏi lắc đầu thở dài rồi nhìn con đường phía trước cười khổ nói.
- Tình hình này xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể đi được nửa đường là cùng.
Ai bị quả báo thì không biết, nhưng chắc chắn hiện tại Ngô Bình chính là người chịu khổ nhất.
Khoảng cách từ Vũng Hải đến thi đàn miếu hành hoàng là 1-2 ngày đi xe, thế nên nếu không gặp phải hung thủ cản đường thì hoàn toàn có thế cấm đầu chạy như chó đuổi đến được miếu thành hoàng trong vòng một ngày và Ngô Bình hiển nhiên cũng có dự định đó.
Chỉ là một đàn trâu điên đi qua, không chỉ cày nát mặt đất mà còn đạp đỗ luôn dự định đó của Ngô Bình.
Với tình hình đường xá thế này, đại quân chỉ có thể tạm dừng chân nghĩ ngời rồi đợi đến sáng mai đi tiếp, như thế thời gian hành quân sẽ dài hơn dự định ban đầu của Ngô Bình.
Dĩ nhiên, Ngô Bình có thể lựa chọn hành quân trong đêm...
Dù sao họ cũng đi xe đâu có đi bộ hành quân liên tục đây mà lo, tuy có chút mệt mỏi nhưng không phải vấn đề...
Chỉ là đến cả Trần Lâm cũng không dám làm chuyện đó huống chi là Ngô Bình.
Đêm tối không chỉ có cái lạnh cắt da cắt thịt, còn là thời gian hoạt động của không ít tộc đàn hung thú ăn thịt, xui xẻo đụng phải chúng chính là tự sát.
Thế nên thông thường các thợ săn sẽ tìm nơi lẫn trốn chờ đến sáng mới tiếp tục hành trình.
Còn đại quân viễn chinh của Vũng Hải cũng tương tự, sẽ kiếm một mảnh đất phong thủy tốt mà nhập thổ..

à nhằm phòng thủ, dựng nên một tuyến phòng thủ tạm thời phòng ngừa hung thú lạc đàn rồi đợi đến sáng mới tiếp tục hành trành.

Dĩ nhiên phòng thủ thì phòng thủ, không ai mong muốn sẽ dùng đến tuyết phòng thủ kia đối đầu với một hung thú nào đó.
Đáng tiếc đời không như là mơ...
Khi Ngô Bình còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì bộ đàm nội bộ giữa những xe bọc thép với nhau đột nhiên kêu lên.
Hiển nhiên bên kia đang có người muốn báo cáo và kẻ đó không ai khác là nhóm người Trần Lâm.
Khẽ nuốt nước bọt, Ngô Bình đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng nói.
- Mở máy đi...!để mọi người cùng nghe.
Hiển nhiên, tình báo vô cùng chính xác về đàn trâu đã khiến uy tính của tổ đội “những bông hoa nhỏ” kia tăng lên đáng kẻ, Ngô Bình không chút suy nghĩ muốn trực tiếp nghe đầu dây bên kia báo cáo chuyện gì.
Mặc dù bản thân Ngô Bình cũng ý thức được 96,69% là điều không lành.
Nghe thấy mệnh lệnh của Ngô Bình, quân nhân chịu trách nhiệm liên lạc cũng khẽ gật đầu lập tức kết nói.
Đầu dây bên kia tiếp tục vang lên một âm thanh nữ nhân có phần trôn trẻo, nhưng lại không mấy kiên nhẫn dừng như không muốn nói nhiều với họ vang lên.
- Alo...!alo...!chim sẽ tiếp tục gọi đại bàng...
- Phát hiện khoảng 20 cá thể sói đen đang âm thầm bám theo đại quân.
- Tối nay rất có thể chúng ta sẽ có khách.
Nói xong bên kia lập tức dập máy không nói thêm câu nào vô cùng mất lịch sự.
Tuy nhiên lúc này Ngô Bình lại không chút để ý, bởi lẽ trong thâm tâm của lão chỉ còn lại hai từ “sói đen”.
Khác với đàn trâu kia làm một hung thú ăn có, dù khá mạnh những không chủ động tấn công ai cả chỉ cần tránh né đường đi của chúng là xong.
Thì hung thủ ăn thịt lại khác, chúng hoàn toàn coi nhân loại là con mồi, thế nên sẵn sàng chủ động tấn công nhân loại.
Vậy mà đại quân lại bị một hung thú ăn thịt, còn là hung thú sở hữu bầy đàn cực kỳ đông đúc chú ý...
Đêm nay chỉ sợ là tới công chuyện thật rồi.