Editor: Lãnh Huy3t
Beta: PhượngMinhNguyệt
Thấy mở miệng mà chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu để nhìn nàng, Tử Tình
thản nhiên dời mắt , thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt làm cho người ta cảm
giác kinh ngạc lúc trước chỉ là ảo giác.Thu hồi cây cung tay lại, nàng
xoay người tới bên cạnh con rắn độc kia, tay dùng nhánh cây xách nó lên
còn tay kia cầm hai con chim trĩ lúc trước bắn được xong liền quay đầu
lại qua bên người Bạch Dực, hoàn toàn nhìn tới .
Mày kiếm hơi cau, ánh mắt thâm thúy theo sát bóng dáng nho rời kia, cho đến khi nàng biến mất trong rừng mới liễm hạ ánh mắt như có chút suy nghĩ.Khóe mắt
nhìn lướt qua con rắn bị ngã nhào ở bên, nhớ tới màn vừa rồi, lại hồi
tưởng lại những gì mà mình nghe được về nàng, trong mắt suy nghĩ càng
thêm sâu xa.
Ra khỏi cánh rừng, Tử Tình liền về hướng ngôi
nhà tranh của mình.Đến ngôi nhà tranh , nàng đem hai con chim trĩ đặt
sang bên, lấy con dao ra rạch lấy mật của con rắn độc kia, lại cầm ra
chiếc bình đựng mật rắn lần trước, đâm thủng cái mật rắn rồi vào trong
đó, sau đó mới bắt đầu bận rộn...
Hai con chim trĩ, con dùng
để hầm canh, con dùng để làm gà ăn mày, sau khi chôn gà ăn mày xuống
đất, nàng qua bên rửa tay, nâng ống tay áo lên lau mồ hôi.Nếu là trước
kia, nàng căn bản phải làm những việc này, nhưng từ khi vào Thanh Sơn,
nàng đều phải tự mình động thủ làm, hơn nữa lại có gia gia ở bên chỉ
dạy, nên tại đại bộ phận mọi việc nàng đều biết làm. Thở ra hơi, cầm lấy cây kiếm mộc đến cách đó xa bắt đầu luyện tập Thanh Phong kiếm pháp.
Vẫn theo nàng đến đây, Bạch Dục trốn từ nơi bí mật gần đó quan sát thấy
nàng múa kiếm với vẻ mặt chăm chú nhưng lại có rót vào chút Huyền Khí
nào, động tác kia lại quá mức mới lạ giống như là người mới học, còn
liên tiếp phạm lỗi.Nhìn tới lúc này, trong đôi mắt thâm thúy khỏi lên
tia nghi hoặc.
Trong toàn bộ Thanh Sơn, cũng chỉ có Lăng
Phong sơn nơi này mới thu nhận ít đệ tử nhất, chỉ có vài người, vì Lăng
Thành tính cách cổ quái, dễ dàng thu nhận đồ đệ.Nghe những đệ tử của đều có ngộ tính thượng thừa, độc nhất chỉ có Tử Tình này luyện tập mấy
tháng nhưng thực lực lại có tăng tiến nửa phần. vốn nghĩ là do lời đồn
sai lầm, bất quá ở trong này thầm quan sát lâu như vậy, nàng cũng luyện
tập lâu rồi nhưng lại chỉ luyện mãi chiêu, rồi còn sai lầm chồng chất,
là chút thiên phú luyện võ cũng có.
Khóe mắt liếc thấy phía
trước cách đó xa có bóng dáng sắc hồng đến bên này, tập trung nhìn vào
ra là Bạch Dật.Ánh mắt lóe lên, lấy thực lực của Bạch Dật, nếu lại tới
gần chút nữa tất nhiên có thể nhận thấy được tồn tại của mình, nghĩ vậy
bóng dáng màu đen nháy mắt liền lẩn khuất dần trong rừng, rồi nhanh
chóng biến mất.
Nhìn thấy nhánh đại thụ kia hơi động, Tử Tình liễm hạ mi mắt lên tia hào quang, tiếp tục nhanh chậm luyện tập.Thực
lực của nàng nay thua kém khá xa, căn bản là có khả năng nhận thấy được
tồn tại của , nhưng mà từ khi xuất ở trong rừng dùng phi tiêu bắn chết
con rắn độc kia nàng liền đoán rằng, tất nhiên hoài nghi nàng.Quả nhiên, nằm ngoài sở liệu của nàng.
"Tử Tình, sư huynh ta đến xem
muội đây." Người còn chưa tới gần, thanh của Bạch Dật truyền tới, giọng
điệu nhàng mang theo ý cười, giống như là gặp được nàng là chuyện rất là vui vẻ.
Nghe thanh đó, nàng khỏi thầm thở dài tiếng, làm sao mà mới tên lại tới thêm tên nữa? Kiếm pháp của nàng cần phải luyện nữa
sao? Bất đắc dĩ ngừng động tác tay, nhìn lại thấy vẫn mặc thân hồng y,
gương mặt nghiệt mang theo ý cười mị hoặc lòng người, đôi mắt hoa đào
hẹp dài hơi mị lại, tùy theo bước của , ống tay áo màu đỏ cũng phất phơ
trong gió.
"Sư huynh, sao huynh lại tới đây?" Nàng mở miệng hỏi, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên nhìn .
"Đương nhiên là đến xem muội a! Như thế nào? Nhìn thấy sư huynh ta nên mất
hứng?" Bạch Dật hai tay vòng trước , nhướng mày nhìn nàng.
"Sư huynh quấy rầy ta luyện kiếm." Nàng trả lời theo tình hình thực tế, ngón tay trắng vuốt qua chuôi kiếm gỗ.
Bạch Dật cong môi cười : "Đừng ta đả kích muội, nhìn muội luyện như vậy dù
có luyện thêm mười năm nữa cũng có tiến bộ gì." xong, thanh dừng lại
chút, mắt hoa đào hơi mị lại, tiến sát vào thân thể của nàng : "Ai, ta
nghe , muội là đệ tử ngốc nhất ngọn núi Lăng Phong này, thế nào? Có muốn sư huynh cùng muội luyện kiếm? Cứ như vậy, ta cũng có thể chỉ điểm cho
muội thêm chút."
"Sư huynh, huynh tới tìm ta là để cái này?"
Tử Tình nâng mắt nhìn , thấy khoảng cách hai người gần như vậy, liền
nhàng di động từng bước sang bên.
"Đương nhiên phải!" đứng
thẳng người, thực chính đáng xong, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh nhìn ,
liền cười : "Là do ta nhàm chán quá, nên muốn qua xem muội làm gì?"
xong, đột nhiên ngửi được hương vị gì, liền ra sức hít lấy trong khí,
hỏi: "Có mùi gì vậy?"
Thấy giống con chó , bên cố ngửi lấy
mùi hương trong khí, bên đến gần nồi canh gà cách đó xa, trong đôi mắt
bình tĩnh khỏi xẹt qua tia bất đắc dĩ. May là nàng đem con gà ăn mày kia chôn xuống đất nên thể ngửi thấy được, bằng đêm nay nàng còn cái gì để
đưa cho gia gia ăn?
"Sư huynh, ta vừa vào trong rừng bắt chim trĩ, bây giờ hầm canh.Nếu huynh muốn ăn, vậy buổi tối huynh lại đây,
canh này nếu hầm lâu chút làm rục thịt, hương vị ngon hơn nhiều"
" Thật sự?" Vừa nghe nàng như vậy, Bạch Dật quay đầu cười với nàng: "Muội tuổi còn như vậy sao lại biết làm mấy thứ này? Còn có thể hầm canh? Lợi hại nha! Chúng ta đây lời định rồi, buổi tối ta nhất định lại đây ăn
canh của muội, muội phải nhớ chừa cho ta chút." xong, lại dùng sức ngửi
thêm vài cái trong khí, thế này mới cảm thấy mỹ mãn thở dài:
"Hương vị thực thơm!"
Thấy bộ dáng quái dị của , khóe miệng Tử Tình khẽ rút, cái bộ dáng như con
chó kia vô cùng hợp chút nào với hình tượng mỹ nam nghiệt của . Nếu gọi
buổi tối lại đây ăn canh, vậy cũng nên báo cho gia gia lại đây sớm chút, miễn cho đến lúc đó hai người lại đụng mặt nhau, dù sao chỉ cần giữ lại chút để cho nếm thử hương vị là được rồi.
Bạch Dật nhấc lên
vạt hồng y, toàn thân tìm nơi ngồi xuống, thần sắc thảnh thơi nhìn nàng : "Thời gian này có gặp Bạch Dục sư huynh a?" Đừng tưởng rằng vừa rồi ta
nhanh chân chạy trốn mà phát , cái bóng dáng màu đen kia nhìn thấy từ xa xa.Chỉ là có chút kỳ quái, chạy tới chỗ này làm gì? Còn vụng trộm núp
sau nhánh đại thụ? phải là cũng có ý với nha đầu Tử Tình này ?
Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu cái, chính cũng khỏi kinh ngạc trong
lòng, cũng? Chẳng lẽ là trong bất tri bất giác, nỗi hiếu kỳ ban đầu của
đối với Tử Tình biến chất? Nghĩ vậy, đôi mắt hoa đào hơi mị lại, nhìn
nàng thân tố y đứng ở cách đó xa.
Nay, nàng tuổi còn muốn thể nén nổi tuyệt thế phong hoa như thế, vậy lúc trưởng thành nhất định là
gian nhân khuynh quốc khuynh thành. Mỹ nhân mà, ai cũng đều thích, nhưng nếu còn là nha đầu thú vị như vậy càng tốt nữa.
Ân! Quyết
định chủ ý, phải canh giữ nha đầu này cho tốt, chờ nàng trưởng thành lấy về nhà! Ý niệm này vừa được định ra trong đầu, tâm tình cũng nhịn được
bay vọt lên, gương mặt nghiệt cũng vô thức nổi lên ý cười chờ mong.