Editor : Lãnh Huy3t
Beat : dienvi2011
Mặc Thành Hiên là người tu luyện, nhĩ lực tốt hơn so với người thường, cho
dù thanh âm bên ngoài kia hạ rất thấp hắn cũng có thể nghe được rất rõ
ràng. Khi những lời này truyền vào trong tai, hắn quay người lại, ánh
mắt sắc bén nhìn nữ tử tránh bên người hắn, trong hắc động có phẫn nộ
cùng vô tình. Cho dù bộ dạng nàng ta kiều diễm ôn nhu như thế nào cũng
không có một tia thương tiếc.
"Ngươi là loại người nào?" Trầm thấp thanh âm có thượng vị giả uy nghi, không mang theo một tia cảm xúc nghe qua có chút lãnh huyết vô tình.
Nữ tử chỉnh chỉnh xiêm y trên người, thanh âm mang theo khiếp sợ nhỏ giọng nói: "Công tử, ta, ta họ Lâm tên Uyển Thiến ." Nàng nhẹ giọng nói xong, thật cẩn thận nâng
mắt hướng hắn nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn
hắn.
Ánh mắt Mặc Thành Hiên dừng trên người nàng, tuy rằng
khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước nhưng hắn vẫn cảm thấy thống khổ hối
hận không thôi. Hắn từng đáp ứng với Nhu Nhi cả đời này tuyệt không chạm vào nữ tử nào ngoài nàng nhưng ngày hôm nay bởi vì say rượu lại làm ra
chuyện như vậy. Hắn thẹn với Nhu Nhi, thẹn với tình cảm giữa hai bọn họ!
Mặc Thành Hiên hắn cả đời chưa bao giờ nghĩ đến việc nạp thiếp, bây giờ lại đối với nữ tử này làm ra chuyện như vậy, nếu cứ nghênh ngang mà rời đi
thì không chỉ hắn bị mất thanh danh mà Bích Lạc sơn trang càng bị mọi
người chỉ trích. Tuy rằng đêm qua mơ mơ màng màng nhưng trong sạch của
nữ tử này thực sự bị huỷ trong tay hắn. Nhu Nhi gặp chuyện không may mới ba tháng hắn liền làm ra chuyện như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy
thật khó chịu.
Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên hối
hận,Lâm Uyển Thiến cắn cắn môi, mở miệng nói: "Công tử, ngài không cần
vì chuyện tối hôm qua mà tự trách bản thân. Uyển Thiến được công tử cứu
giúp mới có thể tránh được ma chưởng của hai người kia, Uyển Thiến không cha không mẹ, cơ khổ vô y, không có năng lực báo đáp đại ân của công
tử. Đêm qua lấy thân báo đáp là Uyển Thiến tự nguyện, Uyển Thiến sẽ
không yêu cầu công tử nhất định phải phụ trách!”
Thanh âm của nàng vừa dứt, hai tay nhanh chóng sửa lại xiêm y trên người, nhẹ giọng
nói: " Uyển Thiến lập tức rời đi, sẽ không đi theo công tử nữa, xin công tử yên tâm đi!" Nàng nói xong, di chuyển cước bộ đi về phía trước của,
mở cửa phòng ra, lại hướng hắn thi lễ một cái rồi mới bước chân ra
ngoài. Không có người nhìn đến, chỉ trong nháy mắt lúc nàng xoay người
kia, nàng liễm hạ mi, trong mắt hiện ra một tia u quang không rõ.
Mặc Thành Hiên lẳng lặng nhìn nàng rời đi, cũng không mở miệng giữ nàng
lại, tuy rằng trong sạch của nàng bị huỷ ở trong tay hắn nhưng muốn hắn
đem nàng mang về Bích Lạc sơn trang, mang về nhà của hắn cùng Nhu Nhi,
hắn thật sự không làm được! không làm được...
"Ai nha, không tốt! Có người bị ngất rồi!"
Đột nhiên, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng kinh hô, Mặc Thành Hiên yên lặng
ngồi ở trong phòng, nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng trí nhớ chỉ là một mảnh mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ một ít. Ánh mắt nhìn về phía đống hỗn độn trên giường, vết lạc hồng đã khô cạn nhiễm đỏ sàng đan màu trắng
kia dường như muốn nói với hắn cho dù tối hôm qua trí nhớ một mảnh mơ hồ nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được. Cho dù hắn
không muốn thừa nhận tới cỡ nào, đó cũng là sự thật đã từng xảy ra!
"Mặc trang chủ, không tốt rồi. Vị tiểu thư vừa nãy ở trong phòng của ngài đã bị ngất trước cổng dưới lầu!" Điếm tiểu nhị vội vàng nói, thở hổn hển
nhìn Mặc Thành Hiên ngồi trong phòng.
Nghe nói như thế, Mặc
Thành Hiên ninh mi, đứng lên rồi đi ra ngoài.Xuống dưới lầu nhìn thấy nữ tử kiều diễm đã được nâng dậy ghé vào trên bàn. Ánh mắt dừng lại ở trên người nàng một hồi liền cất bước đi ra ngoài, thanh âm trầm thấp mà uy
nghiêm theo trong miệng hắn nói ra: " Để cho người ta đưa nàng đến Bích
Lạc sơn trang đi."
Nhìn hắn cất bước đi ra ngoài, tiểu nhị
không khỏi cảm thấy khó hiểu nhìn theo bóng dáng hắn, thì thào tự nói: " Kỳ quái, Mặc trang chủ này không phải phải quay về Bích Lạc sơn trang
sao? Tại sao tự mình không thuận tiện đem vị tiểu thư này mang về?"
"Nói nhiều như vậy làm cái gì? đi! Tìm người gọi một cỗ xe ngựa, đem người
đưa trở về cho hắn." Chưởng quầy nói xong liếc mắt nhìn nữ nhân kia một
cái, cũng tránh ra.
Mà ở trên đỉnh Lăng Phong sơn, Tử Tình
một mình một người ngồi ở chỗ đỉnh núi cao cao kia, ánh mắt nhìn rừng
cây xanh mượt phía trước kia, suy nghĩ không khỏi phiêu xa.
Nàng đã ở Thanh Sơn hơn ba tháng, phụ thân không tìm thấy nàng, hẳn là sẽ
rất lo lắng đi! Nhưng nàng đang ở bên trong Thanh Sơn này, lại không hề
ra khỏi Thanh Sơn, nàng nên làm thế nào để báo cho phụ thân nàng còn
sống? Làm thế nào để báo cho phụ thân nàng ở trong này?
"Nha
đầu, suy nghĩ cái gì đâu?" Lão giả vô thanh vô tức đi tới bên cạnh nàng
ngồi xuống, vươn vai nhìn mộ trừng cây phía dưới kia, y bào màu đen ở
trong gió hơi hơi bay lên. Lão nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tử Tình bên
cạnh một cái, vừa vặn nhìn thấy bi thương cùng lo lắng nàng còn chưa kịp thu hồi: "Như thế nào? Mấy tiểu tử kia lại bắt nạt con."
Tử
Tình lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có." Vì sư phụ đã cảnh cáo cho
nên thời gian này họ cũng không tìm nàng phiền toái, bất quá nàng nghe
được tin Bạch Dật mỗi ngày đều cưỡi bạch văn hổ vương đi lại trong Thanh Sơn, hình như tìm bóng dáng của nàng.
"Không có? Bộ dáng của con rõ ràng là có việc, nói đi! Có chuyện gì thì nói cho gia gia, gia
gia giúp con ra mặt." Lão giả nói xong, giơ tay vỗ vỗ đầu của nàng.
Nghe vậy, Tử Tình quay mặt lại về phía hắn, đôi mắt bình tĩnh nhìn nhìn,
dừng một chút rồi mở miệng nói: "Gia gia, người có thể giúp con một việc không?" Ba tháng, nàng lo lắng phụ thân thương tâm, nàng thật sự muốn
xuống núi trở về gặp hắn nhưng nàng biết hiện tại muốn xuống núi là
không có khả năng, nhưng ít ra có thể gửi chút tin tức, nói cho hắn biết nàng vẫn còn sống tốt.
"Cái gì? Chuyện con nói, nếu gia gia
có thể giúp đỡ, tự nhiên là sẽ hỗ trợ." Lão giả cười nói, đôi mắt híp
thành đường chỉ dừng trên người nàng, có chút tò mò vì nàng lại mở miệng nhờ lão hỗ trợ. Phải biết rằng, từ khi lão nhận thức nàng tới nay, bất
cứ chuyện gì nàng đều tự mình làm mà không hề nhờ người khác ra tay, vậy thì làm sao có thể mở miệng nhờ lão hỗ trợ cái gì đây?
"Gia
gia, ba tháng trước, trên đường về nhà ngoại công con và mẫu thân gặp
truy sát. Mẫu thân vì cứu con mới bị hắc y nhân giết chết, mà con lúc ấy tránh ở trong bụi cỏ nhìn thấy bọn họ một đám lại một đám chết đi trước mặt con, đến cuối cùng con hôn mê bất tỉnh, không biết là ai đem con
đưa tới nơi này, trở thành đồ đệ của sư phụ."
Tử Tình nói
xong, dừng một chút, liếc mắt nhìn lão giả một cái lại tiếp tục: "Con đã ở trong Thanh Sơn này được ba tháng, lúc đầu khi mới tới nơi này cuộc
sống không quen còn thường xuyên bị bọn họ ức hiếp. Hiện tại đã tốt hơn
nhiều nhưng hôm nay ngồi trên đỉnh núi này, nhìn cây cối cùng bầu trời
đằng kia lại nhớ tới phụ thân, nếu hắn không tìm thấy con, tất nhiên sẽ
rất lo lắng."
"Con muốn ta giúp con đem tin tức?" Lão giả
kinh ngạc nhìn nàng, gãi gãi đầu cười nói: "Nếu là chuyện khác gia gia
ta nhất định có thể giúp được, bất quá chuyện này thì thật sự là không
dễ làm đâu!"