Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 97: Bách Lý gia tộc!




Bách Lý Phượng Vũ nghe nói như thế, hai mắt lập tức liền sáng, líu ríu vây quanh Nạp Lan Yên giống như con chim khổng tước nhỏ: “Bằng hữu thật sự mang lễ vật cho ta sao? Vừa rồi kỳ thật là ta nói đùa đấy!”

Nạp Lan Yên nhìn bộ dáng vô cùng đáng yêu của tiểu gia hỏa này, bật cười, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quả trứng Linh thú màu đỏ như lửa lớn bằng bàn tay: “Xích Hỏa Điêu, thế nào, có thích hay không?”

Đây là ở trên đường trở về, nàng đặc biệt lôi kéo Tam gia đi tìm vì Tiểu Phượng Vũ.

Tiểu Phượng Vũ ôm Linh thú đản kia lập tức cong lên ánh mắt, cao hứng đến mức trực tiếp cười khanh khách ở tại chỗ: “Thích, rất thích! Ta thích nhất tiểu điêu nhi (con chồn nhỏ)! Điêu nhi của tam ca ta thấy ta liền chạy trốn, lần này bổn tiểu thư cũng có điêu nhi của chính mình rồi!”

“Bằng hữu, bằng hữu, ta quả nhiên thích nhất bằng hữu!” Tiểu Phượng Vũ nhào vào trong lòng Nạp Lan Yên, rầm rì tiếp tục bắt đầu nghiệp lớn đào góc tường của nàng, “Bằng hữu, buổi trưa không cho ngươi rời đi, ta để cho đại ca tự mình xuống bếp nấu cơm cho ngươi ăn!”

“Xì.”

Một tiếng cười khẽ từ cửa truyền đến, Nạp Lan Yên và Tiểu Phượng Vũ đồng thời quay đầu, chỉ thấy phía ngoài là một vị nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào màu đen nghiêng người dựa vào cửa, hai tay vòng ở trước ngực dù mặt mũi tràn đầy hứng thú nhìn các nàng, đuôi lông mày ngả ngớn, khóe miệng có ý cười trêu tức: “Vừa tới chợt nghe có người muốn sai khiến ta xuống bếp đấy? Hả?”

“Đại ca!”

Đáy mắt của tiểu Phượng Vũ lóe ra hưng phấn, một tay ôm Linh thú đản, một tay lôi kéo Nạp Lan Yên vẫy tay với nam tử ngoài cửa: “Đại ca, đây là bằng hữu ta thích nhất đã nói với người đó!”

Tuấn mỹ nam tử bất đắc dĩ sủng nịch cười, rảo bước tiến vào tiền thính, đi đến trước mặt Nạp Lan Yên cười nói: “Từ nhỏ tiểu nha đầu này đã thích nghịch ngợm. Ta là đại ca của nàng Bách Lý Tiêu, hoan nghênh Chiến vương phi đến làm khách.”

Nạp Lan Yên lắc lắc đầu, xin lỗi cười: “Là ta làm phiền mới đúng.”

Trước khi tới nàng chỉ muốn nhìn Tiểu Phượng Vũ một chút, lại nhất thời quên mất muốn đến Bách Lý gia tộc mà nói, trước tiên phải đưa bái thiếp?

Bách Lý Phượng Vũ vừa nghe lời này liền không vui, ôm cánh tay của Nạp Lan Yên: “Quấy rầy cái gì nha, nhà của ta chính là nhà của bằng hữu, không có gì khác biệt!”

Bách Lý Tiêu nhìn mà ngạc nhiên, mặc dù đã sớm nghe nói tiểu tổ tông nhà hắn ở trước mặt Chiến vương phi giống như là hoàn toàn thay đổi thành người khác, nhưng tận mắt thấy Phượng Vũ luôn luôn kiêu ngạo vung tiểu roi da lại mềm mại nhu thuận làm nũng, không khỏi cười khẽ: “Tiểu tổ tong này cũng chỉ ở trước mặt Chiến vương phi ngươi, mới nghe lời như vậy.”

Bách Lý Phượng Vũ giơ giơ cằm lên: “Bổn tiểu thư rõ ràng vẫn luôn thực nghe lời!”

Bách Lý Tiêu điểm cái mũi nhỏ của nàng: “Vâng vâng vâng, tiểu tổ tông ngươi rất nghe lời.”

Lúc này, bên ngoài tiền thính truyền đến một hồi tiếng bước chân.

Cầm đầu là một vị hắc bào lão giả khí thế phi phàm, hai mắt như đuốc, uy vũ sinh phong.

Theo sau lão giả là một trung niên nam nhân và hai nam tử tuổi trẻ, đều là mày kiếm mắt sáng, thần minh sảng tuấn, phong thái cao nhã.

“Ha ha, đã sớm nghe Vũ nhi nói Chiến vương phi đến, hôm nay vừa thấy, quả nhiên bất phàm!” Mở miệng đúng là hắc bào lão giả bước nhanh mà vào, một đôi mắt hổ như đuốc dừng ở trên người Nạp Lan Yên, trong tiếng cười sang sảng khí thế mười phần.

“Bách Lý gia gia khen trật rồi.” Nạp Lan Yên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, trong ánh mắt mang theo vài phần áy náy, “Mạo muội tới chơi, chuẩn bị lễ mọn, xin Bách Lý gia gia hãy nhận lấy.”

Lão giả này đúng là tộc trưởng Bách Lý gia tộc Bách Lý Hồng Đức, một vị cao thủ Đại Linh Sư đỉnh phong, khoảng cách đếnn Tiên Thiên chỉ kém một bước bình cảnh, đồng thời cũng là một thiết huyết hán tử giết giặc trên chiến trường!

Bách Lý Hồng Đức vừa tiếp xúc với bình ngọc, chợt cảm thấy một cổ lực lượng phủ xuống đầu, như thể hồ quán đỉnh (ví như Phật Pháp tối cao) làm cho hắn giật mình, hai con ngươi co rụt lại, nhìn về phía Nạp Lan Yên: “Đây là...... Vô Cực đan?”

Ba chữ Vô Cực đan vừa ra, cho dù Bách Lý Tiêu thần sắc luôn bình tĩnh cũng lâm vào ngẩn ra.

Nạp Lan Yên gật gật đầu, nói: “Đúng là Vô Cực đan, hy vọng có thể có ích với bình cảnh của Bách Lý gia gia.”

Bách Lý Hồng Đức nắm bình ngọc trong tay, sắc mặt dần dần nghiêm túc: “Chiến vương phi, tình này lão phu nhận.”

Một viên Vô Cực đan đủ để cho hắn phá tan bình cảnh hiện nay, lập tức đột phá Tiên Thiên!

“Bách Lý gia gia đây cũng quá khách khí rồi.” Khóe môi của Nạp Lan Yên gợi lên một độ cong đẹp mắt, thuận tiện nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con phì mập của Tiểu Phượng Vũ, “Bỏ qua quan hệ của ngài và gia gia ta không nói, lấy chuyện ta xem Tiểu Phượng Vũ là muội muội cũng đủ gần rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Phượng Vũ cũng dương cằm, giơ lên Linh thú đản lửa đỏ trong tay, “Gia gia người xem, bằng hữu còn tặng ta Xích Hỏa Điêu Linh thú đản đấy!”

Xích Hỏa Điêu, trưởng thành là loại hỏa hệ Thánh thú (loại thú có lửa ý), sau khi hoàn toàn trưởng thành lực công kích tuyệt đối vượt qua bề ngoài, là một loại Linh thú cực kì trân quý.

Hơn nữa đây còn là Linh thú đản chưa ấp, lại là có thể gặp nhưng không thể cầu.

“Ha ha ha, ngược lại là lão gia tử ta khách khí rồi!” Bách Lý Hồng Đức vui sướng cười, vỗ hai cái xuống bả vai của Nạp Lan Yên, “Yên nha đầu, về sau cũng coi nơi này là nhà mình đi, đi đi đi, gia gia mang bọn ngươi đi xem trân tàng (vật cất giấu quý giá) của ta!”

Mà những người đứng ở trong đại sảnh khác vừa nghe đến hai chữ trân tàng sắc mặt liền thay đổi, bao gồm cả Tiểu Phượng Vũ, đều là khó khăn giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một tươi cười khô cằn: “Gia gia à, bằng hữu vừa tới nhà, để cho con mang nàng nhìn chung quanh một cái đi.”

Lão gia tử mất hứng: “Chỉ là một cái đại viện tử thôi, làm sao có thể xem tốt hơn trân tang của ta?”

Một đám ranh con, nghe thấy hắn nói trân tàng đã muốn chạy, chạy cái gì mà chạy, một người cũng đừng mong chạy thoát!

“Hôm nay tất cả các ngươi đều đi cho ta, ai cũng không được phép trốn giữa chừng, nếu không lão tử bắt được một tên đánh một tên!” Lão đầu nhi phẫn nộ lần lượt chỉ qua từng người, cuối cùng khi chỉ đến Bách Lý Tiêu thì dừng một chút, nói, “Ngươi không cần đi theo, hôm nay cơm trưa liền giao cho ngươi, làm không thể ăn buổi tối phải đi trân tàng thất của lão tử bế môn tư quá (đóng cửa sám hối)!”

Khóe miệng của Bách Lý Tiêu nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong có chút vui sướng khi người khác gặp họa: “Gia gia yên tâm, trù nghệ (tài nấu nướng) của con người còn không biết? Cam đoan tiểu Yên muội muội ăn thật vui vẻ.”

Ăn thật vui vẻ......

Nghe bốn chữ này, Nạp Lan Yên nhớ tới buổi sáng hôm nay vừa hứa hẹn qua với Tam gia nhà mình.

Ngoài đi ăn tiệm, không ăn cơm người khác làm.

“Chủ nhân, người coi như hắn là trù sư (đầu bếp) của Bách Lý gia tộc là được.”

Từ trước đến nay Tiểu Bảo luôn cùng chủ nhân nhà mình thần giao cách cảm phun lưỡi rắn, truyền âm nói.

Nạp Lan Yên lắc lắc đầu, bắn đầu của Tiểu Bảo: “Đi, xin chỉ thị của Tam gia, nói bữa trưa ta ăn ở Bách Lý gia tộc.”

Tiểu Bảo gật gật đầu nhỏ một cái, nhanh như chớp liền biến mất không thấy.

“Đi thôi đi thôi!” Bách Lý Hồng Đức vẫy tay một cái, mặc dù mọi người đều không tình nguyện, cũng vẫn đi theo ông, ở trong nhà uy vọng của lão gia tử là tuyệt đối.

Dọc theo đường đi Bách Lý Hồng Đức đều thao thao bất tuyệt (nói không ngừng) giới thiệu trân tàng của ông với Nạp Lan Yên, nói đến chỗ kích động, còn ở trên không trung vung một nắm đấm, làm cho tôn tử tôn nữ phía sau ông nhìn xem mà đầu đầy hắc tuyến.

Nạp Lan Yên vừa nghe liền biết vì sao bọn Tiểu Phượng Vũ lại lộ ra biểu tình như vậy.

Trân tàng quý giá nhất cả đời lão gia tử, không phải là bảo bối hiếm lạ, mà là những thứ ông đoạt được khi theo tiên đế chinh chiến sa trường.

Trong phòng đó, là hồi ức mỗi một trận thắng bại của lão gia tử.

Nhìn tình hình này, phỏng chừng là vì từ nhỏ đến lớn bọn Tiểu Phượng Vũ đã nghe lão gia tử kể vô số lần đi?

Nạp Lan Yên lại nghe rất hứng thú, tử trong lời nói của lão gia tử, nàng thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng nhiệt huyết tiên đế mang theo tộc trưởng mấy đại gia tộc từ một tiểu quốc (nước nhỏ) một đường chinh chiến trở thành một đại đế quốc hạng trung khi đó!

“Nam nhân tốt đương nhiên phải giết địch trên chiến trường!” Lão gia tử vung một nắm đấm vào không trung, còn không quên quay đầu trừng mắt với đám tôn tử tôn nữ của mình một cái, “Hiện tại chúng ta tạm thời đình chiến không đánh, nhưng các ngươi một đám gân cốt cũng không đủ để cho lão gia tử ta khởi động tay chân! Chiến tranh luôn nói đến là đến, đường đường là nam nhi Liệt Diễm ta phải sẵn sang cầm vũ khí xông ra sa trường! Có nghe hay không?!”

Một con trai, hai tôn tử, một tôn nữ, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, cùng kêu lên vang dội: “Vâng!”

“Ừ, dám để cho lão tử biết các ngươi lười biếng, xem ta có hay không đánh các ngươi!” Tuy rằng ngoài miệng lão gia tử nói như vậy, nhưng khóe miệng nhếch lên kia vẫn là thực kiêu ngạo đối với đám người bọn họ, “Yên nha đầu, đừng vụng trộm vui mừng, ngươi cũng tuyệt không thể buông lỏng!”

“Vâng!” Nạp Lan Yên thu lại ý cười, tay phải nắm chặt đặt ở vị trí trái tim, làm thành quân lễ (nghi thức quân đội) tiêu tiêu chuẩn chuẩn của Liệt Diễm.

“Ha ha ha có nhóm binh sĩ các ngươi đây, tại sao Liệt Diễm ta phải sợ những đồ bỏ đi bên ngoài kia!” Lão gia tử nhìn một đám tiểu tử bên người đều có khuông có dạng, trong lòng kia kêu một tiếng thống khoái, “Mấy đế quốc bậc trung người người như hổ rình mồi, còn có đế quốc bậc cao hiện tại cũng không thái bình, lát nữa lão tử còn phải về quân doanh một chuyến, nhìn xem nhóm tiểu tử kia có hay không buông lỏng!”

Hai tôn tử vừa mới vào quân đội, liền lập tức trực thuộc dưới trướng Chiến Vương, hai người liếc nhau, nhịn không được oán thầm một câu.

Bọn họ chỗ dám buông lỏng đây!

Lúc trước lực uy hiếp ở trong quân doanh của Chiến vương đã đủ khủng bố, sau khi cưới thê, tuy nói lúc ngẫu nhiên xuất thần thì quanh thân sẽ nổi lên hơi thở nhu hòa, nhưng phương pháp huấn luyện tầng tầng lớp lớp kia làm cho một đám nam nhân mỗi ngày sau khi trở lại doanh thì một đám đều khốc đa khảm nương (kêu cha gọi mẹ) được không nào!

Rốt cuộc đi đến trân tàng thất của lão gia tử, sau khi cửa phòng mở ra, đó là hơi thở thiết huyết mênh mông cuồn cuộn đập vào mặt, làm cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy trang nghiêm.

Trong sảnh rộng lớn, trưng bày từng hàng lưu tinh ngăn tủ (tủ làm bằng ngọc lưu ly, thủy tinh), đồ vật trưng bày trong tủ không có cái nào không phải là nhiễm huyết cuồng phóng (vô cùng nhuốm máu).

Lão gia tử đi đến ngăn tủ thứ nhất, mở ra lưu tinh, nhẹ nhàng cầm lấy lá cờ đỏ tươi một mặt bị thiêu đốt hơn nửa ở bên trong, ông chỉ vào mặt trên còn sót lại một nửa đồ đằng (biểu thượng) của Liệt Diễm, giọng nói có chút nghẹn ngào nói với Nạp Lan Yên: “Một năm kia, Liệt Diễm chúng ta vẫn chỉ là tiểu quốc một phương, binh lính của đế quốc bậc trung Kỳ quốc đột nhiên binh xông tới biên cảnh, một đường tấn công, đốt nhà giết người bắt làm nô lệ, khi chiếm (khi dễ + xâm chiếm) nữ tử.”

“Gia gia của ngươi, ta, còn có Cung lão gia hỏa, trước đây tiên đế tự mình dẫn dắt, cho dù khó khăn, cũng ở trận chiến đầu tiên đã một đường giết cẩu quốc kia chạy tới thành trì biên cảnh, giết đến bọn họ ở ngoài thành không dám bước vào thành trì nửa thước!”

“Nửa mặt lá cờ này, chính là trận chiến đầu tiên kia lưu lại.”

Lão gia tử lại đi đến lưu tinh tủ thứ hai, từ bên trong lấy ra một cây trường thương: “Đây là ở trận chiến tranh thứ hai, lão tử chính là dùng nó, ở ngoài thành trì một thương chém chết Tướng quân của Kỳ quốc kia, một thương, nát đầu hắn!”