Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 79: Lạc thần đan, thoát thai hoán cốt




(*) thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt.

Edit: kaylee – ddlqd.

Hai tên đại nam nhân đứng ở trung tâm quảng trường mắt to trừng mắt nhỏ.

Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn hai người: “Các ngươi đây là chơi đấu mắt như chọi gà à?”

Yêu Nghiệt lập tức ghé mắt, khóe môi nâng lên một chút ý cười khuynh thành: “Lão đại, ta chuẩn bị bắt đầu đi?”

“Ừ.” Nạp Lan Yên nắm tay của Lãnh Thiếu Diệp, nói với Yêu Nghiệt, “Yêu Nghiệt, ngươi thí nghiệm đi, ta và Thiếu Diệp ở chỗ này nhìn là được.”

Hàn khí quanh thân Tam gia lập tức biến mất, một cái chớp mắt liền ấm như gió xuân, nắm chặt tay của Nạp Lan Yên, ngũ quan (*) lạnh lung cứng rắn đều có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.

(*) ngũ quan: thường chỉ các khí quan trên mặt; năm khí quan gồm tai, mắt, mồm, mũi và thân mình.

Ở trong mắt Yêu Nghiệt, cũng là khiêu khích không thể nghi ngờ.

Nhưng thấy Nạp Lan Yên kiên trì, Yêu Nghiệt vẫn là không cam lòng không muốn mà phải đáp ứng: “Được rồi, ta cho người chuẩn bị ghế ngồi.”

Ngắn ngủn vài phút sau, hai ghế có đệm mềm mặt trên chạm khắc tinh xảo được đặt trên đài cao, trên bàn nhỏ có đặt một bình trà và vài đĩa hoa quả.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lãnh Thiếu Diệp liền bóc vỏ một quả nho, tay cầm thịt quả trong suốt sáng bóng đút cho Hồ Ly nhà mình, mày kiếm nhướng lên: “Ngọt không?”

Khóe miệng của Nạp Lan Yên nhếch lên: “Rất ngọt.”

Lãnh Thiếu Diệp vừa lột vỏ, vừa ghét bỏ: “Khẳng định không ngọt bằng loại ở hậu viện nhà ta, vợ, khi nào thì về nhà?”

Yêu Nghiệt còn chưa đi lên đài cao nghe vậy khóe miệng liền hung hăng co rút, quay đầu trừng mắt với Lãnh Thiếu Diệp một cái, có thể đừng vừa tới liền muốn cướp lão đại nhà hắn hay không? Lúc này bọn họ mới vừa đoàn tụ vài ngày đó hắn biết không? Bọn họ đã bao nhiêu lâu không gặp hắn biết không?

Quả nhiên, nhìn ngang nhìn dọc vẫn cảm thấy hắn không vừa mắt, đặc biệt không vừa mắt!

Đi đến ngồi xuống bên cạnh ba vị trưởng lão, Yêu Nghiệt quay đầu nói với tam trưởng lão: “Tam trưởng lão, lát nữa khi có người đến đàm phán với ngươi, trăm ngàn lần đừng khách khí, cứ việc ép giá.”

Muốn đàm phán được giá tiền để khoe thành tích ở trước mặt lão đại? Cửa nào cũng đều không có!

Tam trưởng lão tính tình ngay thẳng lập tức túm tóc: “Điện hạ, luyện Lạc Thần đan không phải Nạp Lan Yên các hạ (*) sao?”

(*) các hạ = ngài: lời nói kính trọng dùng trong ngoại giao.

Từ sau khi nhìn thấy Lạc Thần đan, xưng hô của ba vị trưởng lão đối với Nạp Lan Yên đều biến thành các hạ, thể hiện sự tôn trọng.

“Đàm phán không phải.” Yêu Nghiệt cười lạnh một tiếng, “Tóm lại tam trưởng lão ngươi cứ việc ép giá là được.”

Gặp thái độ như thế của Điện hạ, tam trưởng lão lập tức tính toán trong lòng gật đầu: “Yên tâm, sẽ không làm cho ta thua thiệt!”

Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng, cười tủm tỉm đứng dậy đi đến giữa đài cao, tay vừa nhấc, tất cả đều lập tức im lặng.

“Mọi người tập hợp ở chỗ này, nói vậy là đã nghe nói tin tức về Lạc Thần đan, đúng vậy, Địa Tinh tộc ta có một vị khách nhân là Luyện Đan Sư tôn quý.”

Luyện Đan Sư, không chỉ có thể hoành hành (hống hách lộng hành) ở lãnh địa của nhân loại.

Một Bát phẩm Luyện Đan Sư, đi khắp đại giang nam bắc, bất luận tới chỗ nào đều là tồn tại hoàn toàn được tôn sùng.

Vô số Địa Tinh tộc ngừng thở, tầm mắt dừng ở trên người nữ tử nhân loại đang ngồi trước mặt, một bộ hồng y (quần áo màu đỏ), khuynh thành tuyệt diễm, chỉ nói riêng về dung mạo, cũng không kém Vương tộc mỹ mạo nổi danh của bọn họ một chút nào.

Vẻ mặt của đại trưởng lão có chút kích động lấy ra một viên đan dược trắng muốt đặt ở lòng bàn tay, đan thân hiện lên một cỗ khí lạnh, giọng nói hơi có chút run run: “Đây là Lạc Thần đan, đan dược thần kì ghi lại trong sách của Địa Tinh tộc ta, là thứ duy nhất có thể giúp chúng ta thoát khỏi độc chú của Địa Tinh tộc ta!”

Lạc Thần đan.

Tuy chỉ là Bát phẩm đan dược, lại bởi vì đan phương thất truyền (phương pháp luyện đan đã mất), đã gần ngàn năm cũng chưa từng xuất hiện qua ở đại lục.

Địa Tinh tộc sớm buông tha cho việc tìm kiếm Lạc Thần đan, nhưng vào lúc này, sau khi Vương tử Điện hạ thức tỉnh lại cầm nó đến đây!

Ba vị trưởng lão không cách nào hình dung cảm thụ của mình ở thời khắc này, giống như vừa nghe được tin tức Điện hạ thức tỉnh? Hay là nhìn thấy một mặt cường thế vương giả của Điện hạ? Tóm lại, ngắn ngủn trong vòng vài ngày này, tâm tình của ba vị trưởng lão giống như là ngồi trên một chiếc xe xông thẳng qua núi tới chân trời, một tầng, một tầng, một tầng phóng đến thiên đường.

Chuyện tốt liên tục, chuyện tốt liên tục nha!

Nhìn viên thuốc trong tay đại trưởng lão, tất cả Địa Tinh tộc ánh mắt đều vô cùng cực nóng, Lạc Thần đan, thật là Lạc Thần đan trong truyền thuyết sao?

Nạp Lan Yên nhướng mi, đối với trạng thái lúc này của Địa Tinh tộc có chút nghi hoặc, Lạc Thần đan luyện chế khó khăn so với Thất phẩm Cố Linh đan đều kém một mảng lớn, như thế nào biểu hiện của bọn họ lại kích động như vậy?

Tiểu Bảo chui đầu ra, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, theo ta được biết, Lạc Thần đan đã gần ngàn năm không có xuất hiện qua.”

Đến nay Tiểu Bảo đã sống hơn hai trăm năm, tuy rằng trí lực còn đang phát dục, nhưng một ít chuyện nên biết đến gì đó vẫn có nghe Thú tộc lớn tuổi trong dãy núi đề cập qua.

“Thì ra là thế.” Nạp Lan Yên hiểu rõ gật đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua miệng chén, đại sư tôn nhà nàng cho đan phương, quả nhiên mỗi lần đều không phải là nhỏ.

“Đó là đương nhiên!” Giọng nói của đại sư tôn từ trong đầu truyền đến, “Tiểu Yên ngốc, luyện thật giỏi thuật luyện đan của ngươi, đừng có lại làm cho Bổn tọa mất mặt!”

Mỗi lần luyện đan đều ngoài dự đoán có thể nổ bay chính mình mười lần tám lần, cũng chỉ có đồ đệ ngu xuẩn là nàng thôi!

Nạp Lan Yên ưỡn thẳng ngực, lời nói nghĩa chính cam đoan tuyên bố: “Nhất định luyện tập thật tốt!”

Tâm tình của đại sư tôn giống như không tệ, cũng không có lại nói lời ác độc: “Ừ, trẻ con tạm thời dễ dạy.”

“Hiện tại mời mười vị Địa Tinh cao cấp đến thí nghiệm đan dược, ai dám đến?” Trên đài cao đại trưởng lão hưng trí ngẩng cao, tầm mắt quét một vòng ở trên người Địa Tinh cao cấp xung quanh, “Ai dám đến? Nhanh lên đây!”

Ba vị trưởng lão không thể chờ đợi muốn nhìn thấy hiệu quả của đan dược.

Nếu đúng như đồn đãi thì hiệu quả của đan dược không sai, như vậy khoảng cách tới ngày Địa Tinh tộc đi ra vùng lãnh địa này, cũng không xa nữa!

“Ta!”

“Ta đến!”

. . . . . .

Chỉ trong giây lát, hơn mười đạo bóng dáng lăng không bay lên đài cao.

Đại trưởng lão đếm đếm, tổng cộng đi lên mười bảy tên Địa Tinh cao cấp, trong đó có vóc dáng thấp bé nhưng dung mạo lại vô cùng tinh xảo, cũng có thân hình cao lớn dung mạo lại xấu xí đến cực điểm, tóm lại, đi lên là Địa Tinh cao cấp tiến hóa không hoàn toàn.

Đại trưởng lão cũng không để ý số người nhiều hơn, số người càng nhiều, chẳng phải là càng có thể nhìn ra xác xuất thành công?

Lập tức vung tay lên, mười bảy viên Lạc Thần đan bắn tới chúng trong lòng bàn tay của Địa Tinh cao cấp.

Mười bảy vị Địa Tinh cũng không có do dự, trực tiếp bỏ đan dược hàn khí bức người vào trong miệng, khoanh chân ngồi ở trên đài cao, cùng đợi hiệu quả của đan dược đến.

Tất cả Địa Tinh tộc, bao gồm ba đại trưởng lão và Yêu Nghiệt, đều là mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm mười bảy Địa Tinh trên đài cao, sợ bỏ qua một chút ít biến hóa nào đó.

Không khí có chút khẩn trương, có chút ngưng trệ, có chút trang nghiêm.

Nạp Lan Yên cũng không nhịn được cầm tay của Lãnh Thiếu Diệp, ghé mắt liền đụng vào hai tròng mắt thâm sâu như bầu trời đêm, lấp lánh vô số ánh sao, giống nhau dịu dàng đếm không hết, một chút khẩn trương dâng lên trong lòng lặng yên biến mất, môi đỏ mọng hơi hơi giơ lên, khẽ mở khẽ đóng không tiếng động nói: “Tam gia.”

Bàn tay to của Lãnh Thiếu Diệp đặt ở trên đầu nàng xoa nhẹ một phen, khẩn trương cái gì, không phải có gia ở chỗ này rồi à?

Nạp Lan Yên cười, nắm thật chặt bàn tay kia, tầm mắt vừa chuyển, dừng ở trên đài cao.

Thời gian từ từ trôi qua.

Một khắc, nửa canh giờ, một canh giờ (*)......

(*) khắc, canh giờ: đơn vị đo thời gian ngày xưa; 1 khắc = 15 phút; 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ.

Thẳng đến hai canh giờ đi qua, mặt trời thiêu đốt treo ở thật cao trên không trung đủ để hòa tan băng tuyết, trên đài cao vẫn không có một chút động tĩnh như cũ.

Có Địa Tinh đã hơi có chút không kiên nhẫn, có người đã dần dần mất đi tin tưởng, thậm chí có người nhắm mắt lại ngủ ngật.

Nhưng vẫn có đại bộ phận Địa Tinh, không muốn buông tha cho hy vọng này, vẫn như trước gắt gao nhìn chằm chằm đài cao.

Ba canh giờ chậm rãi trôi qua.

Ngay tại lúc một bộ phận lớn đều có chút muốn buông tha cho, trên đài cao đột nhiên truyền đến động tĩnh!

“A ~ ~”

“A a ~ ~”

Từng tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến tê tâm liệt phế lập tức cắt qua hư không, xông thẳng tới chân trời, tất cả Địa Tinh sợ tới mức lập tức bừng tỉnh, mắt nháy cũng không nháy tinh thần buộc chặt nhìn chằm chằm đài cao!

Nạp Lan Yên cũng từ trên ghế đứng lên, hai tay không tự chủ được nắm chặt thành đấm.

Thẳng đến khi tứ chi (2 tay, 2 chân) của Địa Tinh tộc thấp bé đứng thứ nhất ở bên phải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu tăng trưởng, thẳng đến khi làn da của một Địa Tinh tộc thân hình cao lớn trên mặt xấu xí đứng ở giữa bắt đầu dần dần bóc ra, tất cả Địa Tinh tộc đều bưng kín miệng không để cho chính mình phát ra âm thanh nào.

Bọn họ đều biết rõ ràng, chính mình đang chứng kiến giai đoạn đầu của một kỳ tích.

Tiếng kêu thống khổ giằng co suốt gần hai khắc mới dần dần dịu đi, mà ngay tại lúc hai khắc dài lâu mà lại ngắn ngủi này qua đi, mười chín tên Địa Tinh cao cấp trên đài cao đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nam tử người người tuấn dật suất khí, nữ tử người người nóng bỏng mê người, dáng người dung mạo, hoàn toàn không thua trưởng lão và Vương tộc.

Thoát thai hoán cốt, thoát thai hoán cốt nha!

Ba đại trưởng lão bước chân hỗn độn xông lên trước, để tay lên trên mạch đập của bọn họ lần lượt kiểm tra, cuối cùng ngẩng đầu liếc nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương!

Chẳng những dung mạo thoát thai hoán cốt, ngay cả kinh mạch cũng được mở rộng không chỉ gấp đôi.

Này......

Hiệu quả của Lạc Thần đan này, đúng là so với trong cổ tịch ghi lại còn muốn lợi hại!

Nạp Lan Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu vỗ vỗ vai của Tam gia, cười tủm tỉm nói: “Tam gia, kế tiếp liền giao cho chàng đó.”

“Ừ.” Lãnh Thiếu Diệp nhếch miệng, kề sát vào mặt của Nạp Lan Yên cắn một ngụm, xoay người đi tới đài cao, hiện tại đúng là lúc đầu óc của bọn họ hưng phấn nhất, lúc này không nói chuyện đàm phán, còn chờ khi nào?

Vì thế, lúc Yêu Nghiệt vừa mới lao xuống đến ôm chặt lấy Nạp Lan Yên, Lãnh Thiếu Diệp đã nói hai ba câu dễ dàng quấy nhiễu ba trưởng lão đang kích động đến mức sắp hôn mê, thành công đạt thành hiệp nghị dùng mỗi tháng năm mươi (50) viên Lạc Thần đan trao đổi với năm trăm (500) kiện tinh pháo vũ khí của đối phương.

Lúc Yêu Nghiệt nhớ tới còn có chuyện đàm phán này, mọi chuyện đã thành kết cục đã định.

Yêu Nghiệt nghe ba trưởng lão hoa chân múa tay vui sướng theo sát hắn nói, suýt chút nữa bị tức đến hộc máu, năm mươi viên đan dược đổi năm trăm kiện tinh pháo vũ khí, còn yêu cầu Địa Tinh tộc đúng hạn dựa vào số lượng cung cấp tất cả nguyên liệu và thiết bị luyện đan......

Nạp Lan Yên ‘xì’ một tiếng cười vui vẻ, giơ ngón tay cái về phía Tam gia nhà mình: “Trâu bò!” (lee: hự hự, chị Yên đang khen anh Diệp quá mạnh mẽ, làm quá tốt, quá đẹp trai ~~~ lược n từ :D)

Tam gia nhướng mày: “Nam nhân của nàng ra tay, có cái gì muốn mà làm không được?”

Yêu Nghiệt vừa mới đến gần đã nghe một câu như thế, cắn cắn môi, mắt bạc chứa nước trực tiếp lên án nói với Nạp Lan Yên: “Lão đại, nam nhân này quả thực quá đen tối, quá đen tối! Như thế nào ngươi có thể nhìn hắn khi dễ ta?”

Nạp Lan Yên vui vẻ, lộ ra tám cái răng cười đến xán lạn: “Yêu Nghiệt, như thế nào ngươi lại học Nhị Khuyết làm nũng hả?”

Khóe mắt của Yêu Nghiệt khẽ co rút: “Ai học tên ngu ngốc thiếu dây kia?”

Lãnh Thiếu Diệp trực tiếp giơ lên nắm tay mười ngón đan xen của mình và Hồ Ly về phía Yêu Nghiệt, xem đi, tiểu tử, hắn và Hồ Ly mới là người một nhà.

Yêu Nghiệt giật giật thái dương, vừa mở miệng, lời nói còn chưa phun ra, xa xa chân trời chợt truyền đến một tiếng nổ vang thật lớn, ‘phanh’ một tiếng nổ tung!

Mọi người cả kinh, Nạp Lan Yên lại nhìn phương hướng chân trời hơi sững sờ: “Yêu Nghiệt, đó là......”

Con ngươi của Yêu Nghiệt chợt co rụt lại: “Không tốt, là Luyện Ngục!”

Luyện Ngục...... Là Nhị Khuyết!