Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 59: Có thù oán gì?




“Xảy ra chuyện gì?”

Nạp Lan Bằng nghe được động tĩnh xông vào rừng trúc lập tức ngốc ở tại chỗ, trợn tròn đôi mắt trâu hình chuông, không dám tin nhìn Nạp Lan Lâm Hải bị Nạp Lan Yên kéo tóc như một con chó chết vậy: “Ta dựa vào (bà mẹ nó)...... Nạp Lan Yên ngươi điên rồi?”

“Ta điên rồi?” Nạp Lan Yên liếc ánh mắt rét lạnh như kiếm, sát khí lạnh thấu xương, “Nạp Lan Bằng, ngươi có thể hỏi một chút xem nhị ca của ngươi đã làm ra cái loại chuyện tốt gì!”

Tuy rằng Nạp Lan Bằng suy nghĩ đơn giản một chút, nhưng cũng không ngốc, liên tưởng tới việc mấy ngày nay nhị ca không bình thường, sắc mặt ‘xoát’ cái liền biến đổi, vội vội vàng vàng xẹt qua Nạp Lan Yên vọt vào phòng trúc!

Lão gia tử, trăm ngàn lần không cần như hắn nghĩ vậy!

Ánh mắt Nạp Lan Yên u ám, coi như có một kẻ có lương tri!

Túm tóc của Nạp Lan Lâm Hải bước ra khỏi rừng trúc, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy một đám thị vệ như hổ rình mồi canh giữ ở đầu đường, lại nguyên một đám sắc mặt tái nhợt không dám tiến lên một bước.

Nạp Lan Yên từng bước đi về phía trước, thị vệ nơm nớp lo sợ lui từng bước về phía sau.

“Tránh ra.”

Nạp Lan Yên hé mở đôi môi đỏ mọng, hai chữ ngắn gọn lạnh như hàn băng lợi kiếm.

“Ngũ... Ngũ tiểu thư, nhị gia hắn......” Một tên thị vệ trong đó kiên trì đi ra, bất luận nói như thế nào người bị kéo đi tới cũng là chủ tử của bọn họ, mẹ nó, ai có thể hiểu những khổ bức (đau khổ + áp bức) nhiều ngày này của bọn thị vệ họ đây?

“Ta lặp lại lần nữa, đều mau tránh ra cho ta!”

Nạp Lan Yên một phen túm tóc Nạp Lan Lâm Hải, “Các ngươi còn muốn tiến lên bây giờ ta liền lập tức bẻ gãy đầu của hắn!”

Bọn thị vệ lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, thật sâu nhìn thoáng qua ánh mắt tan rã của Nạp Lan Lâm Hải, yên lặng thối lui qua một bên, không phải bọn họ không ra tay, mà là chuyện nhà này bọn họ ra tay như thế nào đều khó thoát khỏi cái chết đi!

Nạp Lan Yên kéo Nạp Lan Lâm Hải một đường đi đến biệt viện của nhà hắn, ‘ầm vang’ một cước đá bay cửa gỗ, đúng lúc này, đột nhiên một đạo kình phong cương mãnh (cứng rắn + mãnh liệt) đánh úp lại trước mặt nàng!

Đáy mắt Nạp Lan Yên bỗng dưng tóe ra hàn mang lãnh liệt, năm ngón tay ở trên hư không cầm chuôi kiếm, tay trái nhanh chóng kháp ra một cái kiếm quyết, cúi người một kiếm đánh xuống: “Cút cho ta!”

Oanh!

Trên không trung quần áo lửa đỏ xẹt qua một độ cong cuồng ngạo, kiếm khí nghiêm nghị bá đạo lập tức đánh bay mười mấy tên thị vệ về phía sau, hàn khí bức người kiếm phong thẳng tắp đâm về phía lão giả trên mặt vẫn đang kinh hãi!

Chỉ thấy kia lão giả vội vàng nâng tay ngăn chặn: “Ngũ tiểu thư, đừng đừng đừng...... A!”

‘Phốc xuy’ một tiếng, máu tươi văng khắp nơi!

Thị vệ té trên mặt đất còn chưa có hiểu rõ tình huống, liền thấy trước mặt đập đến một cánh tay huyết nhục mơ hồ (máu thịt lẫn lộn), nhìn lão giả kia ôm chỗ cụt ở cánh tay cuộn mình trên mặt đất kêu rên thống khổ, bọn thị vệ đồng loạt rùng mình.

Tầm mắt không tự chủ được nhìn phía hồng y thiếu nữ nắm trường kiếm nhiễm máu kéo Nạp Lan Lâm Hải như con chó chết đi nhanh vào biệt viện, bóng dáng thẳng tắp lạnh lùng, dưới huyết tinh phụ trợ, giống như một pho tượng sát thần thị huyết!

Bọn thị vệ lại đồng loạt rùng mình, quỳ rạp trên mặt đất không dám động một chút nào.

Nạp Lan gia......

Phải đổi trời rồi.

“Nạp Lan Yên ngươi muốn tạo phản sao!”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hoàng Nguyệt Dung một thân bệnh trạng chống quải trượng đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt xen lẫn vô tận lửa giận cùng phẫn nộ: “Đó là Nhị thúc ngươi, Nhị thúc của ngươi!”

Nạp Lan Yên lạnh lùng kéo khóe miệng, tiện tay ném Nạp Lan Lâm Hải trên mặt đất, trong con ngươi hồ nổi lên cuồng phong mưa rào khiếp người: “Ngươi nói bãi bùn nhão này?”

Hoàng Nguyệt Dung chống quải trượng khó khăn đi về phía Nạp Lan Lâm Hải, ánh mắt oán độc lại một khắc cũng không rời Nạp Lan Yên, chỉ nghe nàng từng chữ từng chữ đều mang theo vô tận hận ý muốn rút gân lột da Nạp Lan Yên: “Nạp, Lan, Yên!”

“Ngươi không phải hỏi ta nữ nhi của ngươi chết như thế nào sao?”

Nạp Lan Yên tùy ý vòng hai tay ở trước ngực, nhìn Hoàng Nguyệt Dung đã muốn bổ nhào vào trên người Nạp Lan Lâm Hải, khóe miệng gợi lên một độ cong ác liệt tàn nhẫn: “Nàng ta bị ta tự tay vặn gãy cổ, à, trước khi chết nàng ta còn nói các ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.”

“Là ngươi!” Hoàng Nguyệt Dung điên rồi cứ vậy đánh tới Nạp Lan Yên, nhưng lúc vừa bước ra bước đầu tiên liền chật vật té ngã trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng tràn đầy hận ý, “Nạp Lan Yên, ta và ngươi có thù oán gì? Lâm nhi nàng vẫn còn con nít, nàng vẫn còn con nít!”

Độ cong nơi khóe miệng Nạp Lan Yên dần dần biến mất, nàng đi lên phía trước một phen túm áo Hoàng Nguyệt Dung, biểu tình không biết là khóc hay là cười: “Nạp Lan Lâm là đứa nhỏ, Nạp Lan Yên thì không phải là đứa nhỏ sao?”

“Khi các ngươi mắng nàng lấy roi quất nàng như thế nào không nghĩ tới nàng vẫn còn con nít?”

“Hôm nàng đại hôn các ngươi hạ độc vào trong rượu của nàng như thế nào không nghĩ tới nàng vẫn còn con nít?”

“Hoàng Nguyệt Dung, ngươi dựa vào cái gì đến nói với ta nàng vẫn còn con nít?”

Hoàng Nguyệt Dung giật giật miệng, đột nhiên một phen đẩy ra Nạp Lan Yên, té ngã trên mặt đất chỉ vào nàng ác thanh ác khí nói: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là nương của nàng! Chỉ bằng ngươi là tiểu tạp chủng ngay cả cha nương đều không có!”

Sắc mặt của Nạp Lan Yên phút chốc âm trầm xuống: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

“Ta nói ngươi là tiểu tạp chủng có bản lĩnh ngươi giết chết ta đi!” Hoàng Nguyệt Dung đã muốn tức điên, nữ nhi bị ác ma trước mắt này giết, nay trượng phu cũng nửa chết nửa sống thành kẻ điên, chính nàng đã là nửa tàn phế, nàng còn có thể làm sao bây giờ, còn có thể làm sao bây giờ?

“Muốn chết đúng không?” Nạp Lan Yên một cước giẫm lên ngực Hoàng Nguyệt Dung, “Được, ta cho ngươi và nữ nhi ngươi đoàn viên!”

Huyết Hồ cũng không phải là một người tốt, nếu có kẻ đưa lên cửa muốn chết, vậy nàng sẽ thanh toàn!

“Đợi một chút!”

Ngoài cửa đột nhiên xông vào một đạo bóng dáng, thanh niên gầy yếu mà trắng nõn vọt tới bên người Nạp Lan Yên, vẻ mặt lo lắng hồng hốc mắt: “Yên, tiểu Yên, không cần như vậy, chúng ta là người một nhà, người một nhà đó!”

Nạp Lan Yên nhìn Nạp Lan Song trước mắt từng có gặp mặt một lần ở trong dãy núi này, đối với Nạp Lan Bằng theo ở phía sau lại thủy chung không có ra mặt hô: “Không muốn hắn chết mà nói, liền mang người đi cho ta!”

Nạp Lan Song là người chết đầu óc tâm địa thiện lương (lee: kiểu như đơn thuần đến ngu ngốc, k có đầu óc đó ^^), ánh mắt trong suốt sạch sẽ đến ngay cả nàng cũng không hạ thủ được, phiền nhất là ứng phó loại người như thế!

Giờ khắc này Nạp Lan Bằng luôn kêu gào to lại trầm mặc vô cùng, cái gì cũng không nói, đi vào biệt viện che miệng của Nạp Lan Song kéo người ra khỏi biệt viện.

Đầu óc Nạp Lan Bằng loạn rối tinh rối mù, lão gia tử hắn luôn coi là trời nằm ở trên giường hơi thở mỏng manh, đã không có chút nào sự uy phong khí phách khi răn dạy hắn, cũng không nên như vậy, rõ ràng cha hắn là một lão gia tử đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất), rõ ràng là phụ thân dù trời sập xuống cũng có thể vì hắn che gió che mưa.

Như thế nào, như thế nào có thể đột nhiên liền nằm ở nơi đó, trên người cắm đầy ngân châm, ngay cả hơi thở đều yếu đến gần như nghe không được rồi......

Thương nói cho hắn biết, lão gia tử đã muốn sinh bệnh thật lâu, nói buổi sáng hôm nay sau khi nhị ca đi, lão gia tử đột nhiên liền bệnh tình nguy kịch.

Nạp Lan Bằng hồng hốc mắt một quyền nện ở trên tường, làm sao nhị ca hắn dám xuống tay với phụ thân, như thế nào hắn có thể xuống tay với phụ thân, đó là phụ thân của bọn họ, là phụ thân khi bọn họ còn bé khiêng bọn họ trên vai!

Nạp Lan Bằng thật là muốn vọt tới bên người nhị ca hỏi hắn một câu vì cái gì!

Nạp Lan Bằng nghĩ đến người đại ca luôn cười bảo hộ hắn ở phía sau, nghĩ đến đại tẩu nhìn như hung ác lại sẽ làm đồ ăn ngon cho hắn, nghĩ đến những chuyện sau khi đại ca đại tẩu qua đời nhị ca và tam ca đối với hắn, nghĩ đến thái độ chính mình đối với đứa nhỏ duy nhất của đại ca - Nạp Lan Yên, nghĩ tới những năm qua nhị ca tam ca không bình thường, nghĩ đến….

Chuyện gì cũng đã xảy ra hắn mới nghĩ tới chi tiết đã sớm không hề bình thường, nhưng lúc này nghĩ tới thì có ích lợi gì?

Giờ khắc này bóng dáng lưng hùm vai gấu của Nạp Lan Bằng lại tiêu điều mờ mịt, hai tay ôm đầu ngã ngồi ở góc tường nức nở ra tiếng, như thế nào lại biến thành như vậy, mới trước đây vẫn còn thật tốt như thế nào biến thành như vậy đây?

Nạp Lan Song bị hai tên thị vệ đè nặng không thể nhúc nhích, lúc này cả người cứng ngắc nhìn tứ thúc luôn luôn không tim không phổi ôm đầu khóc, trong lòng bị hung hăng chấn động, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ......

Trong biệt viện, Nạp Lan Yên đấm quyền đầu một quyền phế đi đan điền của Nạp Lan Lâm Hải, lại xoay người một cước đá gãy xương bả vai của Hoàng Nguyệt Dung, nhìn hai bãi bùn nhão trên mặt đất, hít sâu một hơi áp chế bạo ngược trong con ngươi, sẵng giọng tầm mắt quét về phía thị vệ: “Trói hai kẻ súc sinh khi gia diệt tổ này lại cho ta, mang đi quỳ ở rừng trúc!”

Bọn thị vệ bị kia tầm mắt đao phong như vậy nhìn vào, nhất thời nhưng lại sững sờ ở tại chỗ, phản ứng không kịp.

Nạp Lan Yên nhướng mắt hồ: “Còn muốn ta mời các ngươi sao?”

Thị vệ lập tức đồng loạt xông vào hai ba cái liền trói Nạp Lan Lâm Hải và Hoàng Nguyệt Dung lại, cung kính thật sâu hành lễ với Nạp Lan Yên, kéo hai người từng là chủ tử đi ra biệt viện, động tác ra tay thô lỗ nhưng lại không có chút lưu tình nào.

Nạp Lan Yên đi ra biệt viện liền nhìn thấy Nạp Lan Song bị thị vệ đặt ở một bên, còn có Nạp Lan Bằng ôm đầu ngồi ở chân tường cả người suy sút.

Bước chân không có dừng lại chút nào, Nạp Lan Yên thẳng bước đi tới phương hướng biệt viện nhà lão tam.

Nạp Lan Song nhìn bóng dáng Nạp Lan Yên cả người tràn đầy sát khí, vừa hé miệng muốn hô lên, lại nháy mắt bị thị vệ bên cạnh bưng kín miệng, lần đầu tiên ánh mắt trong suốt bị tức giận che phủ, hung hăng trừng mắt với tên thị vệ trẻ tuổi.

Thị vệ có khổ nói mà không được, hắn đây cũng là đang tự cứu hắn được không? Hiện tại Ngũ tiểu thư sát khí và tức giận là người bình thường làm sao có thể thừa nhận? Không phát hiện mới vừa rồi Hoàng bá dám ra tay ngăn trở cánh tay đều bị chặt đứt sao? (lee: thị vệ này siêu cute :v)

Thị vệ không mở mắt, chỉ có thể yên lặng thừa nhận căm tức của đại thiếu gia chi thứ luôn luôn ôn hòa hiền lành này.

Nạp Lan gia, biệt viện nhà lão tam.

Lúc Nạp Lan Yên một cước đá bay cửa, vừa vặn thấy Nạp Lan Tinh đang bò nửa người ở trên đầu tường.

Nạp Lan Tinh nhìn cửa trong viện nháy mắt bị đá bay phá thành mảnh nhỏ, bị hoảng sợ hét lên một tiếng, ‘bịch’ một tiếng từ trên đầu tường rớt xuống dưới, ngã thật mạnh trên mặt đất: “A ~~”

Lão tam Nạp Lan Lâm Đào nay còn nửa chết nửa sống nằm trong phòng tối ở Chiến vương phủ, chủ mẫu nhà lão tam cũng đã chết bệnh từ 3 năm trước, nay cả một cái biệt viện lớn chỉ còn lại có một người Nạp Lan Tinh, thậm chí ngay cả thị vệ cũng không có.

Nạp Lan Yên không nhanh không chậm bước về phía Nạp Lan Tinh, nhìn nàng vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau, nhìn nàng che miệng ánh mắt càng ngày càng tuyệt vọng, Nạp Lan Yên nhịn không được nghĩ, một đám đều sợ chết như vậy, vì cái gì thì không thể thả cho Ngũ tiểu thư một con đường sống đây?

Không có cha mẹ, không có trí lực, không có bất cứ thứ gì có thể phòng thân, vì cái gì những người này liền không dung nổi Ngũ tiểu thư đã muốn cái gì cũng đều không có như vậy?

A, không đúng, Ngũ tiểu thư có lão gia tử yêu thương.

Nạp Lan Yên kéo khóe miệng nở nụ cười trào phúng, ngồi xổm bên người Nạp Lan Tinh, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên: “Gương mặt xinh đẹp như vậy, một khỏa ngoan tâm tốt như vậy, đáng tiếc vì cái gì hàng ngày không dung nổi Nạp Lan Yên đây?”