Khi Nạp Lan Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời đã hơi tối, phía tây dâng lên từng ráng mây lửa đỏ.
Lãnh Thiếu Diệp vẫn dựa vào nhuyễn tháp xem tài liệu như cũ, mắt cũng không nâng, giọng nói lành lạnh thản nhiên vang lên: “Tỉnh?”
Nạp Lan Yên duỗi người, từ một bên rót một chén nước trà súc miệng, tiếng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn: “Lúc nào rồi? Ta ngủ thật lâu sao?”
Lãnh Thiếu Diệp gấp tư liệu, nhìn sắc trời: “Đoán chừng đã sáu giờ chiều rồi.”
Nạp Lan Yên sửa sang lại vạt áo hơi loạn: “Các ngươi hẹn mấy giờ.”
“Để cho bọn họ chờ là được.” Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên nói, nghĩ đến đám huynh đệ hoàng gia kia, đáy mắt xẹt qua một tia u ám, sau đó ném tư liệu cho Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên nghi hoặc nhìn Lãnh Thiếu Diệp, nhận lấy tư liệu mở ra, thấy bên trong từng nét chữ cứng cáp có lực ghi lại từng sự việc quan trọng của Liệt Diễm quốc, vừa xem liền hiểu ngay.
Nét chữ nhất hoành nhất thụ đều lộ ra sát khí nàng lại quá quen thuộc, ánh mắt Nạp Lan Yên đột nhiên sáng rõ: “Người hiểu ta quả nhiên chỉ có Tam gia!” (oa nha nha, chỉ ca hiểu tỷ ~~)
Trí nhớ thân thể này đối với thế lực của Liệt Diễm quốc rất mơ hồ, hiện tại vừa trở về đã phải đi vào vòng phân tranh phức tạp, lqđ có thể nói tư liệu mà hắn đưa tới này giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. (đưa đúng lúc á)
Lãnh Thiếu Diệp nghe vậy ghét bỏ liếc mắt: “Xem nhanh đi, không đói bụng sao?”
Ùng ục ùng ục.
Bụng Nạp Lan Yên lập tức phát ra tiếng kêu, cuối cùng cũng có người chú ý nó đói rồi sao, đúng là ân nhân!
Nạp Lan Yên giống như không nghe thấy, cẩn thận ghi nhớ những mục cần nhớ của tư liệu trong tay, không cần thiết cũng để trong lòng, mãi đến khi ánh chiều tà cũng bị màn đêm che khuất, mới ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, để tư liệu xuống bên cạnh, nhếch miệng vui vẻ: “Hắc, đại lục này thật có ý tứ.”
Nhìn Liệt Diễm quốc có vẻ phồn hoa cường đại, trên đại lục Vô Song này, liền một thế lực trung đẳng (hạng trung, hạng vừa) cũng không đạt đến, trên bản đồ những thế lực tương đương với Liệt Diễm quốc có hơn ba mươi cái, lại càng không nói đến các thế lực nhất lưu (hạng nhất).
Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng giương lên môi mỏng, một vài mặt hắn và Huyết Hồ thực sự rất giống nhau, cùng theo đuổi sự cường đại, vươn lên đỉnh phong, cùng thích hưởng thụ quá trình phấn khích cùng kích thích khi vượt mọi chông gai.
Bọn họ giống nhau, thực chất bên trong con người đều là không muốn bình thường, không dễ dàng dừng lại.
Chỉ cần có đường, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Cho dù không có đường, chỗ đạp dưới chân chính là đường.
Nói hai người là kẻ địch ngươi truy ta đuổi suốt hai năm, chẳng bằng nói bắt không đến đoán không ra lại cùng là loại người theo đuổi một chấp niệm như nhau.
Xem như không vừa ý nhau, cũng thương tiếc nhau.
“Đi thôi, Chiến Vương?” Đôi môi đỏ thẫm của Nạp Lan Yên khẽ nhếch, trong mắt lưu chuyển ánh sáng nguy hiểm mà mị hoặc.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn cảnh đẹp này không chớp mắt mà xuống xe, hắn cũng không quên lúc trước ở bờ biển cũng vì nụ cười này làm cho hắn lung lay mắt, sau đó bị nữ nhân này đặt dưới thân dùng súng chỉ vào đầu.
Bất quá khi Lãnh Thiếu Diệp xuống xe chuẩn bị thân sĩ đỡ Nạp Lan Yên, đã thấy nàng nhìn không chớp mắt lqđ nhẹ nhàng nhảy xuống xe, cùng vẻ mặt coi nhẹ đối phương vừa rồi của hắn không sai biệt lắm.
Lãnh Thiếu Diệp khóe mắt co rút, cá tính có thù tất báo này của nàng còn có thể phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hơn sao?
Đúng lúc này, từ trong phủ Nhị hoàng tử hoa lệ một thanh niên tuấn tú mặc một thân áo dài màu lam đi ra, lúc nhìn thấy hai người, đôi mắt đào hoa lộ ra chút ngả ngớn, quanh thân tràn đầy vui sướng: “Ôi chao, Tam ca, ngươi đã đến rồi sao?”
Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên gật đầu, hai con ngươi u ám lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc: “Làm sao lại đi ra?”
Thanh niên kia đúng là Ngũ Hoàng tử Lãnh Thiếu Kỳ, là một người trong ‘Chiến Vương đảng’ danh xứng với thực trong mắt người khác, một lòng nhào vào trên người Tam ca Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp.
“Đệ đệ đây không phải là muốn nhìn thấy tẩu tử (chị dâu) sớm một chút thôi.” Lãnh Thiếu Kỳ khép quạt, thu lại vẻ mặt ngả ngớn, bộ dáng rất nghiêm túc chắp tay cười nói với Nạp Lan Yên: “Tam tẩu tốt.”
Trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt diễm của lqđ Nạp Lan Yên hiện lên nụ cười yếu ớt, hai núm đồng tiền như ẩn như hiện: “Ngũ Hoàng tử.”
Lãnh Thiếu Kỳ tay nắm quạt xiết chặt hơn một chút, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười sáng lạn vô hại: “Đã sớm nghe nói Tam tẩu phong nhã tài hoa chói mắt, Tam ca quả nhiên là có phúc khí tốt.”
Lãnh Thiếu Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua đối phương, bàn tay lớn khớp xương rõ ràng bao trùm tay của Nạp Lan Yên, lướt qua Lãnh Thiếu Kỳ đi đến phía cửa lớn.
Nụ cười trên mặt Lãnh Thiếu Kỳ ruốt cuộc duy trì không được, bàn tay nắm chặt quạt nổi đầy gân xanh, khẽ rũ mắt xuống lại càng hung ác nham hiểm đáng sợ.
Hắn không biết tại sao lại bại lộ, mới làm cho Tam ca luôn luôn đối tốt với hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách.
Nạp Lan Yên bất động thanh sắc rút tay ra khỏi bàn tay của người nào đó, nhướng mày nhìn Lãnh Thiếu Diệp, hắn không phải là ‘Chiến Vương đảng’ sao?
Bàn tay của Lãnh Thiếu Diệp đặt ở bên hông không tự nhiên nắm nắm, trên mặt lại vẫn bình tĩnh lạnh lùng, mắt liếc Nạp Lan Yên, gia ngay cả diễn trò cũng lười với hắn.
Nạp Lan Yên liếc mắt, cẩn thận lật thuyền trong mương.
Lãnh Thiếu Diệp hờ hững coi thường, ngoài người bên cạnh này, những người khác muốn cho hắn lật thuyền vẫn là cứ mong chờ đi. (ý là không có cơ hội á)
Đám ‘huynh đệ’ của hoàng tộc Liệt Diễm kia đúng là lợi hại, nhưng bàn về âm mưu quỷ kế, vẫn kém xa những phần tử khủng bố âm tàn độc ác IQ cao.
Huống chi trên thế giới này, Linh tu sĩ còn có địa vị tôn quý mà thường nhân (người bình thường) không cách nào tưởng tượng.
“Chiến Vương gia, Chiến Vương phi.” Thị vệ đứng ngoài cổng cung kính hành lễ, sau đó nghiêng người dẫn đường: “Mời đi bên này.”
Dọc đường, đình đài tiểu tạ, lầu các cầu nhỏ, núi giả thanh hồ, lá đỏ rêu xanh, cảnh sắc giống như những bức tranh vẽ, khắp nơi lộ ra hơi thở văn nhã.
Nạp Lan Yên trong lòng lqđ tán thưởng, theo phong cách của phủ đệ này, nghĩ thấy Nhị Hoàng tử đúng là một người thanh nhã đạm mạc.
Chưa tới hoa viên tụ hội, đã nghe thấy một loạt tiếng cười cùng tiếng hoan hô, mà trong đó giọng nói có chút non nớt lại kiêu ngạo vô cùng rõ ràng nhất: “Ta sẽ sợ ngươi? Tứ biểu ca, hôm nay ta dùng ngân xà tiên (roi bạc) cùng ngươi đánh bạc. Bất quá, Tứ biểu ca, ngươi muốn dùng cái gì đến đánh bạc cùng ngân xà tiên của ta?”
Nạp Lan Yên hơi kinh ngạc, sau đó trong con ngươi trong trẻo lộ ra ý cười. Không nghĩ tới tiểu loli Bách Lý Phượng Vũ làm cho nàng có chút yêu thích cũng ở đây.
Lãnh Thiếu Diệp thấy thế mi tâm hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy vừa rồi cảm giác không thoải mái khi Lãnh Thiếu Kỳ nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, lúc này lại càng không thoải mái hơn.
***** Đề người xa lạ *****
Ai ôi!!! Có người giống như ghen tỵ, nói thầm cho mọi người biết, Tam gia nhưng thật ra là nam nhân có tham muốn giữ lấy siêu cấp mạnh mẽ.