Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 145: Kết cục (Hạ)




Thị vệ dẫn Long Y Hoàng đi thẳng vào phòng trong cùng, tường băng thăm thẳm, rất u ám.

"Có ai đã tới sao." Bầu không khí nặng nề, Long Y Hoàng không nén được lên tiếng hỏi.

"Lúc chạng vạng Thái tử điện hạ đã tới,” thị vệ đáp: “Ở một mình một người ngây ngẩn rất lâu mới đi.”

Long Y Hoàng chấn động, đi lên trước mặt thị vệ hỏi: “Ngươi nói cái gì? Trữ Lan đã tới?”

"Dạ.” Thị vệ hơi giật mình, nhưng hắn càng hiểu rõ trong hoàng cung, biết càng ít càng an toàn, cho nên, dù nhận thấy vẻ mặt Long Y Hoàng bất thường cũng không dám truy hỏi đến cùng.

"Thái tử có nói đi đâu không?” Long Y Hoàng đột nhiên kéo tay áo thị vệ, vội vàng hỏi hắn.

"Thuộc hạ không biết." Thị vệ cúi đầu nói nhỏ, ngôn ngữ thận trong tại phòng nghiệm thi nào lạnh lẽo này càng thêm nặng nề.

"À... Không biết à..." Long Y Hoàng thì thào, bỏ tay ra, tâm trạng sa sút: “Dẫn ta đến xem xác Duệ vương trước đi.”

Thị vệ tiếp tục dẫn đường, rốt cục ở cuối phòng có đặt một chiếc giường lộng lẫy tinh mỹ mới ngừng lại, vải trắng che phủ, không có chút động tĩnh nào.

Long Y Hoàng lại gần, nhẹ nhàng nhấc tấm vải lên, gương mặt người trên giường cũng lộ ra.

Trắng nhợt không huyết sắc, gương mặt tuấn lãng quen thuộc không có chút đau đớn, nhưng không hề vui buồn.

Long Y Hoàng cắn cắn môi, khẽ vuốt ve gò má Phượng Ly Uyên, đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo. lòng bàn tay dịu dàng vuốt mắt hắn, buồn bã nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, để ta ở một mình một lát.”

Thị vệ cúi người lui ra, Long Y Hoàng nghiêm túc chăm chú nhìn dung nhan ngủ say của Phượng Ly Uyên, trong mắt đầy đau đớn vùng đấu tranh: “Ly Uyên, rất nhanh sẽ kết thúc…. Rất nhanh…”

"Xin chàng tạm thời nhẫn nại, chẳng bao lâu nữa, sẽ được tự do cả đời..."

"Ly Uyên, chàng phải tự do thay ta, đừng lại làm chuyện điên rồ nữa..."

Long Y ra khỏi phòng xác, tâm tình rất ảm đạm, mà thời tiết chợt ngột ngạt, có tiếng sấm mơ hồ.

Trời muốn mưa to.

Nhưng Long Y Hoàng cũng không vội vàng chạy về, thậm chí hơi sợ về đó —— nàng sợ, về tới tẩm cung lại chỉ có một mình một người.

Trữ Lan đâu? Rốt cuộc hắn đã đi đâu?

Long Y Hoàng lơ đãng chạy vào trong ngự hoa viên, tâm tình rối loạn cực điểm, rõ ràng thời tiết ơi bức làm nàng không thở nổi, cũng không có ý muốn về nghỉ ngơi.

Ban đêm trong Ngự hoa viên, vắng vẻ quỷ dị, ngoại trừ Ngự lâm quân thỉnh thoảng đi tuần tra cũng không có bóng người nào.

"Ầm ầm —— "

Mây đen càng ngày càng dày đặc, cuối cùng mưa rơi dữ dội, Long Y Hoàng không kịp trú mưa, chẳng mấy chốc cả người ướt mảng lớn.

Khí lạnh từ từ thấm vào người, Long Y Hoàng phát run, nhớ đến cái ôm ấp áp của Phượng Trữ Lan.

Vòng tay của hắn… Ấm áp mà vững vàng, bảo hộ nàng rất cẩn thận, không chịu chút mưa gió, không hề bị tổn thương.

Nghĩ đến đây, Long Y Hoàng cảm thấy đôi mắt khô khốc, trong lòng rất không vui, lúc này, rốt cuộc Phượng Trữ Lan đang ở đâu? Vì sao không nói tiếng nào đã đi rồi? Rốt cuộc nàng đã nói sai điều gì? Chẳng lẽ không thể nói rõ ràng sao? Chơi trò mất tích này rất vui hả?

Đôi mắt bị hơi nước phủ lấy, không biết là nước mưa hay nước mắt, Long Y Hoàng lau vài lần cũng không có hiệu quả gì, chỉ đành phải để mặc nó, bước đi không có mục đích, lòng đau đớn như dao cắt.

Cung điện lầu gác từ từ lùi lại theo bước đi, dần dần bất tri bất giác Long Y Hoàng đi vào nơi hẻo lánh, xung quanh đều là cổ thụ hầu như không có cung điện nào.

Mưa vẫn đang rơi xối xả, cả người Long Y Hoàng ướt như chuột lột, nàng ngờ nghệch nhận ra xung quanh không bình thường, khi dừng lại thì phát hiện mình đã chạy tới trước cửa biệt viện mà Phượng Trữ Lan đã dẫn nàng tới một lần.

Biệt viện này là nơi hắn đã hao phí tuổi niên thiếu khi hắn lên làm hoàng trừ, nơi đã giam cầm hắn.

Đôi cánh còn chưa kịp trưởng thành chưa kịp bay lượn đã bị bẻ gẫy, cả đời đều không thoát khỏi.

Long Y Hoàng không biết tại sao mình lại đi đến chỗ xa xôi hẻo lánh này, nhưng đã đến đây rồi, đột nhiên không muốn đi, đáy lòng có cảm giác kỳ quái như muốn kéo mình đi vào…

Không biết động lực từ đâu tới, Long Y Hoàng lại bước từng bước đến gần biệt viện âm u như nhà ma đó, từ từ đẩy cửa, nhích người nhìn vào trong.

Đứng ở cửa biệt viện, ngoài tiếng mưa rơi ra nàng còn nghe thấy âm thanh sắc bén.

Tiếng múa kiếm.

Nàng nhìn vào bên trong, chỉ thấy từng đường bạc như tia chớp cắt qua trong đêm mưa tối, sắc bén làm người hoảng sợ!

Mưa, càng ngày càng nặng hạt, tạt mạnh vào mặt Long Y Hoàng, cảm giác đau buốt làm nàng không thể mở mắt.

Mà người đang múa kiếm ở xa xa, không mảy may bị ảnh hưởng bởi thời tiết, mũi kiếm sắc bén chém vào hạt mưa thành bọt nước.

Nội tâm run mạnh, Long Y Hoàng vô thức hô: “Trữ Lan!”

Bóng người múa kiếm đột nhiên bị kiềm hãm, ngừng lại ngay tức thì, Long Y Hoàng liều lĩnh chạy tới, từ phía sau ôm lấy hắn.

Dù không thấy rõ khuôn mặt đối phương, nhưng dựa vào cảm giác, Long Y Hoàng khẳng định hắn là Phượng Trữ Lan: “Làm sao thế,” nàng ai oán nói: “Vì sao lại một mình chạy tới đây? Vì sao còn không quay về nghỉ ngơi?”

... Ta đang lo lắng cho chàng, chàng biết không.

Trong mưa to, tay Long Y Hoàng được một bàn tay to lớn lạnh buốt phủ lên, giọng Phượng Trữ Lan chập chờn trong mưa: “Sao nàng lại chạy đến đây? Mưa lớn như thế, nhanh về đi!”

Long Y Hoàng lắc đầu mạnh mẽ, hai tay càng ôm chặt hơn: “Chàng không về ta cũng không về.”

Mưa, dữ dội như trút nước xuống người hai người, Long Y Hoàng thở hổn hết, không cẩn thận hít phải nước mưa, bị sặc nên ho khan.

Phượng Trữ Lan đột nhiên cố sức gỡ tay nàng ra, không chờ Long Y Hoàng có phản ứng thì xoay lại rất nhanh ôm lấy nàng, không nghĩ ngợi đi thẳng vào trong căn phòng tối đen như mực.

"Phanh!" Cửa gỗ mới vừa bị đá văng thì một trận gió lớn thổi qua, lại bị đóng mạnh.

Dường như đã yên tĩnh lại.

Phượng Trữ Lan rất quen thuộc với bài trí trong phòng, dù tối đen như mực nhưng hắn vẫn vững vàng đặt Long Y Hoàng lên ghế.

Hắn thả tay ra muốn đứng lên, lại bị Long Y Hoàng vội giữ lại, trong bóng đêm, Long Y Hoàng giống như người sắp chết đuối giữ chặt phao cứu mạng: “Trữ Lan, ta làm sai cái gì sao?”

Phượng Trữ Lan dừng một chút, đôi mắt trong bóng đêm ẩn ẩn lóe sáng, giọng khàn khàn: "Không có, nàng không có làm sai gì cả."

"Vậy sao chàng không quan tâm đến ta?" Long Y Hoàng vội hỏi, như sắp khóc.

"Ta không có không quan tâm đến nàng,” phát hiện mặt nàng vẫn ướt sũng, giọt nước rơi xuống, Phượng Trữ Lan cẩn thận lau cho nàng, trong bóng đêm khóe miệng cong cong: “Nàng đang lo cho ta sao?”

Long Y Hoàng bĩu môi, dáng vẻ uất ức, gật đầu giống như đứa bé làm sai chuyện.

"Sau này đừng tự tiện chạy lung tung, nhất là trong thời tiết thế này, nàng nên nghỉ ngơi mới tốt.” Phượng Trữ Lan cười, ngón tay đặt lên gò má Long Y Hoàng, xuyên thấu qua nước mưa lạnh băng nhiệt độ cơ thể ấm áp nhàn nhạt truyền đến.

"Nhưng tại sao chàng không nghỉ ngơi! Chàng thế này, sao ta có thể an tâm!” Long Y Hoàng lớn tiếng chất vấn.

"Ta không sao," Phượng Trữ Lan cúi xuống, cố ý khẽ nói bên tai nàng, giọng điệu ái muội: “Chỉ một lần đêm nay mà thôi, sau này ta nhất định về phòng đúng giờ.”

Long Y Hoàng cảm thấy bên tai hơi nóng, vội nói: “Hơn nửa đêm mưa gió ở đây múa kiếm, chàng coi mình là người sắt sao!”

"Đêm nay hơi giận, bất quá giờ thấy nàng, đã không còn chuyện gì nữa… Đúng rồi, ta đến phòng xác, xem qua thi thể Phượng Ly Uyên,” Phượng Trữ Lan từ từ điều chỉnh góc độ đối mặt với Long Y Hoàng, khoảng cách giữa hai người rất nhỏ: “Dù hắn chết cũng phải chết có thể diện, ta đã xử lý tốt vết thương giùm hắn, nàng thấy được không?”

Long Y Hoàng bất giác rùng mình, giọng run run: "Ừm... Cám ơn..."

"Giữa ta và nàng hà tất phải nói cảm ơn? Rất xa lạ.” Phượng Trữ Lan hơi cong mắt, ngón tay nâng cằm Long Y hoàng, nghiêm túc nhìn nàng một hồi, bất ngờ nghiêng đầu hôn nàng.

Long Y Hoàng gần như không thể thở được, vất vả điều chỉnh hô hấp, nhưng làm gì cũng không ngăn được tim đang đập thình thịch… Không biết làm gì thêm, nàng chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt cổ Phượng Trữ Lan.

Nụ hôn này ngắn ngủi bất ngờ, không bao lâu Phượng Trữ Lan liền rời môi, hình như đang cực lực kiềm nén cái gì đó, thở dốc từng ngụm từng ngụm, ý chí kiên cường rụt tay ra khỏi vai Long Y Hoàng —— nguy hiểm thật, suýt nữa là không khống chế được!

Đột nhiên bị lạnh nhạt, Long Y Hoàng như đang rơi vào hầm băng, cảm giác tay Phượng Trữ Lan đặt trên vai cũng nhẹ bẫng, trong lòng như bị dao cứa, tính khí nổi lên, tức giận run người.

Phượng Trữ Lan lén nhéo mình, từng giây từng phút nhắc nhở bản thân bây giờ không được chạm vào Long Y Hoàng, cười khổ nói: “Y Hoàng, chúng ta về thôi.”

Tiếng mưa rơi dần dần nhẹ đi, Long Y Hoàng co lại trên ghế một lúc, bỗng hừ một tiếng, đẩy Phượng Trữ Lan ra, không biết sức mạnh từ đâu toát ra chạy rất nhanh.

Phượng Trữ Lan nhất thời kinh hoảng tột độ, vội ở sau lưng nàng hô: "Y Hoàng! Nàng không thể chạy! Nguy hiểm!"

Long Y Hoàng vốn không muốn nghe hắn nói, tiếp tục mạo hiểm chạy trên đường trơn trong cơn mưa, sơ ý chút sẽ té ngã bất cứ lúc nào.

Khi nàng rẽ qua hòn non bộ không cẩn thận bước phải chỗ trơn, cả người chao đảo sắp tiếp xúc với đất. Thế nhưng ở phía sau có bóng người nhanh như chớp kịp thời che chở cho nàng, dù hai người đều té ngã, nhưng Long Y Hoàng lại nằm trên người hắn, hoàn toàn không bị tổn hại gì.

Long Y Hoàng vẫn đang tức giận, cũng không biết tại sao mình lại giận vô cớ thế này, tiếp đó cảm giác cả người khẽ bay lên, Phượng Trữ Lan ôm lấy nàng, cười cười: “Ta ôm nàng về là được rồi, trời mưa đường trơn lắm.”

Long Y Hoàng giãy dụa một hồi phát giác Phượng Trữ Lan ôm mình rất chặt, chủ yếu không thể động đậy, trong lòng vẫn còn tức giận để mặc hắn ôm mình về, dọc đường cũng không nói tiếng nào, sắc mặt rất khó coi.

Rời khỏi nơi gần biệt viện, tức thì nhìn thấy Ngự lâm quân đang tìm kiếm họ khắp nơi, Long Y Hoàng hừ hừ không phát biểu câu gì, thấy Phượng Trữ Lan không có ý định để mình xuống dứt khoát dựa vào vai hắn, hỏi han cái eo nhức mỏi của mình.

Đèn đuốc trong Tê Phượng các sáng hơn ngày xưa rất nhiều.

Mưa tạnh, khí trời được mưa gột rửa trở nên tươi mát, mây đen tản đi, trăng sang nhô cao.

Thấy hai người ướt sũng quay về, tất cả cung nữ đều cả kinh, Phượng Trữ Lan rất thức thời thả Long Y Hoàng xuống, phân phó cung nữ thay quần áo giúp nàng, còn mình thì đi ra phía sau bình phong bên kia thay đồ, không quên bảo người chuẩn bị nước ấm.

Nếu đổi là trước đây, hắn tuyệt đối không an phận thế này, trái lại sẽ lợi dụng cơ hội này giày vò nàng một phen.

Long Y Hoàng tràn đầy buồn bực và phẫn hận, còn có cơn giận vô cớ, để cung nữ cởi y phục ướt đẫm giúp mình, lúc này, Phượng Trữ Lan ở sau bình phong lên tiếng: “Đi ngâm nước nóng trước sẽ cảm giác dễ chịu hơn nhiều.”

Long Y Hoàng liếc mắt nhìn bình phong, đứng tại chỗ rất lâu, không thấy bên trong có động tĩnh gì, cơn tức càng ngày càng mạnh, buộc lòng bước về phía thùng tắm.

Ngâm người trong nước ấm, xua tan cái lạnh do ướt mưa, đúng là dễ chịu rất nhiều, thế nhưng… Long Y Hoàng vẫn cảm giác trong người rất khó ở!

Cách đây không lâu Phượng Trữ Lan còn nói chúng ta đừng lạnh nhạt thế này, giờ nhìn thử đi, là ai hờ hững ai?

Vì dỗi, Long Y Hoàng cố ý ngâm mình rất lâu, cố tình cho Phượng Trữ Lan rất nhiều cơ hội nhưng hắn đặc biệt nhẫn nại, ngoại trừ kêu cung nữ đi vào giục nàng rất nhiều lần, bản thân kiên quyết không bước qua bình phong cách thùng tắm một bước.

Mắt thấy làn da do ngâm mình quá lâu cũng nhăn nheo, Long Y Hoàng mới đứng dậy, lau chùi qua loa, áo choàng tơ ấm áp khoát lên, mang theo oán khí bước ra ngoài.

Phượng Trữ Lan đã lên giường từ sớm, tựa vào giường nhìn nàng cười, tóc đen môi đỏ, nhất là nụ cười quá mức câu hồn…

Cung nữ ngoan ngoãn lui ra, Phượng Trữ Lan đứng lên kéo Long Y Hoàng vào giường, nhấc chăn bao lấy nàng, cười bảo: “Khuya rồi, ngủ thôi, đừng để bị cảm lạnh.” Nói xong, còn dùng tay nóng hổi chạm nhẹ vào trán nàng.

Sắc mặt Long Y Hoàng tái nhợt dọa người, Phượng Trữ Lan hành động càng đứng đắn trong lòng nàng càng hoảng, cuối cùng nàng vẫn cố kiềm chế, mãi cho đến khi Phượng Trữ Lan ôm nàng nằm xuống cũng không có hành động thêm gì, phịch một tiếng, oán niệm bùng phát.

Long Y Hoàng đẩy tay Phượng Trữ Lan ra, ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn: “Có phải chàng chán ta đúng không?”

"Sao thế chứ?" Phượng Trữ Lan cười nhíu mày.

"Không đúng sao? Trước đây chàng không có như thế này!” Long Y Hoàng kích động: “Nếu ta làm gì sai, chúng ta cứ thẳng thắn nói, không nhất thiết phải chiến tranh lạnh thế này!”

"Chiến tranh lạnh?" Phượng Trữ Lan ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

Nhất thời Long Y Hoàng thấy xấu hổ và giận dữ: “Vậy vừa rồi chàng có ý gì! Không thích ta thì nói thẳng ra là được, đừng quanh co lòng vòng không thích thì đừng làm, ta không tiếp nổi!”

"Sao lại tức giận?” Phượng Trữ Lan cũng ngồi lên, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng chăm chú, lặng lẽ giơ tay muốn nắm lấy tay nàng, lại bị nàng giật ra.

"Không ngủ! Ta đi xem Kỳ Hàn." Long Y Hoàng phát bực, xoay người ra vẻ muốn xuống giường, nàng cũng không biết mình bị gì nữa, tâm tình khó hiểu phát bực dữ thế này.

Chưa kịp đặt chân xuống đất, eo đã bị ôm lấy, cánh tay Phượng Trữ Lan rắn rỏi ôm chặt eo nàng, không cho nàng đi: “Kỳ Hàn đã ngủ rồi.”

"Ta ở bên cạnh nhìn nó là được rồi.” Long Y Hoàng tức giận nói.

Rề rà hồi lâu, đột nhiên Phượng Trữ Lan ngộ ra, hiểu được vì sao Long Y Hoàng lại giận dỗi, ngẫm lại cũng do mình sơ ý, bất giác cười, ghé sát vào tai nàng, giả vờ ái muội: “Y Hoàng, ta chịu đựng thế này cũng là vì nàng.”

"Phải không?" Long Y Hoàng cười lạnh.

"Ừm,” Phượng Trữ Lan gật đầu, đặt tay lên bụng nàng khẽ vuốt, cách lớp áo mỏng độ ấm truyền đến, cười hạnh phúc: “Vì con gái của chúng ta, nên nhẫn, nhất định phải nhẫn nhịn.”

"Con gái gì?" Long Y Hoàng khó hiểu.

"Nàng có thai.” Phượng Trữ Lan thành thành thật thật dính vào lưng Long Y Hoàng, mỗi chữ nói ra là cắn lỗ tai nàng từng cái: “Hôm nay, thái y nói đã hơn một tháng.”

"Có, có thai." Long Y Hoàng mơ màng, ngẫm lại mình cũng không biết bản thân có thai còn chạy đi làm chuyện nguy hiểm… Nghĩ lại mà sợ!

"Ừm, cho nên, chúng ta phải tiết chế một chút, không thể càn rỡ giống như trước nữa… Y Hoàng, nàng còn giận nữa không?” Phượng Trữ Lan khẽ hỏi.

Mặt Long Y Hoàng nóng ran, nàng đâu còn giận nữa chứ, nghĩ tới trong bụng mình có một sinh mệnh đang dần trưởng thành, tâm trạng quả thật… Nàng vẫn muốn có một đứa con gái, giờ cuối cùng cũng đã thành sự thật!

"Còn giận không?" Phượng Trữ Lan kiên trì hỏi.

"Không... Không giận." Long Y Hoàng lúng túng lắc đầu, cúi đầu, tay đặt lên bụng mình vuốt ve.

Bụng vẫn bằng phẳng, nhưng dường như nàng có thể cảm nhận được dấu hiệu của sinh linh bé nhỏ trong người, dấu hiệu rất mạnh, cùng nhịp đập với nàng.

Tối hôm ấy, vẫn bình yên như nước, nhưng cảm giác hạnh phúc ấm áp này vẫn nồng cháy mãnh liệt.

Vài ngày trôi qua, dựa theo quy củ, với tư cách là hoàng trừ, Phượng Trữ Lan đăng cơ, chính thức nắm quyền thiên hạ.

Ngày đăng cơ, trong ngoài hoàng cung cực kỳ náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, hoàng cung càng được tráng trí đầy khí phách, toàn bộ nguyên lão đại thân, sứ giả các nước, hoàng thân quý tộc đều dồn dập ùa về tham dự, thật là hùng vĩ biết bao.

Long Y Hoàng cực kỳ bất mãn với nghi thức đăng cơ này, Phượng Trữ Lan vì lo lắng cho tình trạng cơ thể hiện giờ của nàng buộc lòng phải bỏ bớt vài quá trình phiền phức, cố gắng giản lược đến mức có thể.

Ngay từ bước đầu của nghi thức Long Y Hoàng đã bị vây trong tình trạng chết lặng, toàn thân gấm đỏ ngọc vàng, mũ phượng hà phi, tình huống so với khi nàng vừa gả tới đây chỉ hơn chứ không kém, bất quá có thay đổi sợ là chỉ có mũ phượng trên đầu, so với lúc đó không biết phải nặng gấp mấy lần nữa.

Sánh vai bên nhau cho đến nghi thức cuối cùng, sau khi hoàn thành nghi thức tế thiên, hai người lại phải về triều nhận chúc phúc từ các quan lại.

Phượng Trữ Lan thay long bào hoàng kim oai phong lẫm liệt, vóc dáng cao ngất tuấn tú, kim quan buộc tóc tua vàng rũ xuống, giữa hoa lệ mang theo nho nhã cùng khí phách, kim quan duy trì vẻ nghiêm túc của hắn, Long Y Hoàng vẫn dễ dàng bắt được ý cười từ trong đôi mắt của hắn.

Sau nghi thức đăng cơ là phong hậu, được cung nữ hai bên nâng Long Y Hoàng bước từng bước đến gần Phượng Trữ Lan, giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy ý cười trong mắt hắn.

Ấm áp đó làm Long Y Hoàng không nén nổi ngẩn ngơ, tựa như thời gian quay ngược lại ngày trước, nhớ tới thời điểm mình và hắn thành thân.

Nếu, khi đó hắn cũng mang đến ấm áp này, có phải hết thảy mọi thứ sẽ đơn giản rất nhiều đúng không?

Nhận lấy sắc phong, Phượng Trữ Lan tự mình đi nâng Long Y Hoàng đang quỳ đứng dậy, vẫn dắt tay nàng đi về phía long ỷ, hai người cùng ngồi xuống.

Thoáng chốc, trong ngoài triều đình hoan hô ầm ĩ, các đại thần đồng loạt quỳ xuống hành lễ, tiếng hô vang vọng khắp hoàng cung.

Giữa âm thanh vang vọng, Long Y Hoàng không một tiếng động, chỉ biết là Phượng Trữ Lan nắm tay mình rất chặt rất chặt, cả đời cũng sẽ không buông ra, bản thân rất an tâm.

Tiếp đó, Phượng Trữ Lan đứng lên khỏi long ỷ, Long Y Hoàng cũng đứng lên theo hắn, hai người cùng đì ra ngoài điện, nhìn thấy biển người khắp chốn nẻo đường, tâm trạng áp lực nhiều ngày qua cũng nhẹ bớt, cuối cùng Phượng Trữ Lan vung tay lên: “Miễn lễ.”

Lại là một trận tung hô vạn tuế, Long Y Hoàng rụt cổ, âm thanh này chận động rung chuyển cả đất trời làm lỗ tai nàng ong ong.

"Y Hoàng, chúng ta đều không có biện pháp quay đầu lại.” Phượng Trữ Lan khẽ nói.

"Ta biết, cho nên dù ở đâu, ta đều ở cùng chàng.” Long Y Hoàng cười cười, ngẩng đầu, kiêu ngạo.

Phượng Trữ Lan hiểu ý cười, mười ngón tay hai người đan xen, sống chết không rời.

Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão.

...

Ba ngày sau, Long Diệp Vũ muốn khởi hành về nước.

Long Y Hoàng nói chuyện với hắn rất lâu, mới đầu Long Diệp Vũ đề nghị muốn dẫn Long Y Hoàng cùng về, dáng vẻ như muốn khiêu khích Phượng Trữ Lan, còn mang theo tự tin không rõ, kết quả Long Y Hoàng chỉ cúi đầu thẹn thùng lên tiếng: “Ca ca, muội sợ là không thể về cùng huynh.”

Long Diệp Vũ kinh hãi: "Không phải đã nói được rồi? Muội muốn nuốt lời!"

"Không phải cái đó..." Long Y Hoàng cúi đầu, vẫn xoắn tay áo.

Phượng Trữ Lan cười rạng rỡ, kéo Long Y Hoàng vào ngực, nói rất có lỗi với Long Diệp Vũ: “Ca ca, Y Hoàng giờ đang mang thai, không thích hợp bôn ba đường dài, sợ là trong khoảng thời gian này, không thể về cùng huynh.”

Long Y Hoàng lén nhìn Long Diệp Vũ suýt sái quai hàm.

Cuối cùng, Long Diệp Vũ tức giận mà nói rằng: "Nếu không phải muội xin ta giúp đỡ, ta mới không trở về!"

Vì thế Long Y Hoàng nhanh chóng nịnh bợ: "Đúng đúng đúng, ca ca là tốt nhất, dù bận rộn cũng giúp muội không kể công?"

"Hừ!" Long Diệp Vũ tức giận quay đầu đi.

"Ca ca, huynh nhất định phải đưa hắn đến nơi an toàn được không? Giúp muội chiếu cố hắn, muội chỉ có thể làm cho hắn chuyện cuối cùng này thôi." Long Y Hoàng nói.

"Ừ, haizz, bất quá phải nhớ kỹ sau này phải tới thăm ca ca, biết chưa? Nếu thằng oắt này dám ức hiếp muội, muội lập tức nói cho ta biết, dù chân trời góc bể ta cũng không bỏ qua cho hắn.”

"Ca ca, hắn sẽ không khi dễ muội." Long Y Hoàng cười nói.

Long Diệp Vũ vẫn không yên lòng, một ngày trước khi đi đặc biệt gọi Phượng Trữ Lan ra hậu viện nói chuyện rất lâu, sau đó gạt nước mắt lưu luyến không rời tạm biệt Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng lén lút đưa cho hắn một cái bình nhỏ: “Ca, ba ngày cho hắn ăn một viên, đến biên cảnh là đủ.”

Long Diệp Vũ nhận lấy, ước lượng, hơi nặng: “Muội đối với hắn vẫn để tâm vậy à!”

"Sau này sẽ không, Kỳ Hàn, Trữ Lan đều ở bên cạnh muội, hắn vừa đi, muội sẽ không còn chuyện gì phải để ý nữa.” Long Y Hoàng nhún vai, thờ ơ đáp.

"Ai... Điều ta rất không an tâm cũng chỉ có muội." Long Diệp Vũ thở dài, lắc đầu.

Long Y Hoàng cười mà không đáp, bầu trời xanh thẳm, áng mây lửng lờ trôi, thanh thản nhẹ nhàng.

Thời điểm Long Diệp Vũ rời đi vô thanh vô tức, hành động đặc biệt cấp tốc, tranh thủ từng giây từng phút.

Vừa mới qua một đêm, sau khi cùng Long Y Hoàng tạm biệt thì sáng hôm sau đã không thấy bóng dáng.

Biến mất cùng hắn còn có thứ trong phòng xác, xác Phượng Ly Uyên.

Sau này phòng xác vô tình xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ vật phẩm đều bị cháy sạch, lại càng không có ai nguyện ý nhắc tới xác Phượng Ly Uyên đã từng được đặt ở đấy.

Tất cả, dường như chưa từng phát sinh, dường như, chưa từng có một người tên Phượng Ly Uyên.

Cuộc sống lại bắt đầu khôi phục bình thường, chẳng qua, ngày lễ hàng năm, Minh Yên đều đúng giờ đến bái phỏng, đồng thời còn dâng lên một phần lễ vật, dưới danh nghĩa của Mộ Dung Xá Nguyệt.

Long Y Hoàng cười nhận lấy, nhân tiện hỏi Mộ Dung Xá Nguyệt hiện giờ ra sao? Phải chăng vẫn mạnh khỏe.

Minh Yên cười, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, mọi thứ hắn đều tốt.

Long Y Hoàng sẽ không biết, trong những ngày còn lại của mình, Mộ Dung Xá Nguyệt cả ngày cả ngày chỉ giam mình trong phòng, lật xem hoàng lịch, cẩn thận tính toán ngày lễ mỗi năm, thậm chí ngay cả sinh nhật của Kỳ Hàn cũng không bỏ qua, sau đó cẩn thận viết ra mỗi phong thư cho năm năm sau, chuẩn bị kỹ càng quà tết của năm năm, đặc biệt nhờ Minh Yên giúp hắn truyền thư cùng quà cho nàng.

Mộ Dung Xá Nguyệt không muốn Long Y Hoàng biết hắn đã không còn trên nhân thế, hắn chỉ muốn trong trí nhớ của Long Y Hoàng, mình mãi mãi còn sống.

Mà phần quà cuối cùng hắn chuẩn bị, chính là một thiệp cưới đỏ mạ vàng, trên đó viết ngày cưới của hắn, còn có tin hắn sắp thành thân.

Minh Yên mở thiệp cưới xem qua, câu cuối cùng trong thiệp cưới có ý muốn nói hắn nếu đã thành gia lập thất, sẽ không thể tiếp tục thư từ với Long Y Hoàng, thiệp cưới này sẽ là phong thư cuối cùng… Sau này, sẽ không còn liên lạc gì nữa.

Minh Yên biết rõ đây không phải là ý định ban đầu của Mộ Dung Xá Nguyệt, bởi vì đêm hôm đó, độc trên người hắn bắt đầu phản phệ, không có cách nào viết tiếp nữa, chỉ có thể dùng cách này vội vàng chấm dứt.

Hài cốt Mộ Dung Xá Nguyệt được hắn yêu cầu chôn ở đỉnh núi, theo nguyện vọng của hắn, cũng không có lập bia.

Hắn đã từng nói rằng, hắn thích đứng ở nơi cao, bởi đứng càng cao càng dễ được thấy nàng…

Lẳng lặng, để tâm niệm của hắn được bay theo gió.

Kế tiếp, vài năm đã trôi qua, Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan rốt cuộc cũng rút ra thời gian, nàng dẫn chồng và con cùng về nhà mẹ, sau khi bôn ba chặng đường dài, nhìn thấy thân nhân bằng hữu đã rất lâu không gặp, nàng kích động đến mức không biết mở miệng nói gì, trong mắt lấp lánh ánh lệ, thời điểm mình rời khỏi đây, quê nhà cũng không có biến hóa gì lớn ….

Hoàng cung, Dực vương phủ, còn có Cảnh Lân thúc thúc, Vân Tẫn thúc thúc... Đại ca, Nhị ca...

Ngoài hoàng thành, thị vệ đã đứng thành hàng dài từ sớm nghênh đón nàng và Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng vừa lộ đầu ra khỏi xe ngựa, lập tức nhìn thấy bốn bóng dáng đứng thẳng chờ nàng trước cửa thành.

Rốt cuộc cũng không dằn được sự xúc động, Long Y Hoàng nhanh chóng đẩy cửa xe, chạy như bay về phía những người ấy

"Thúc thúc!" Nàng hô một tiếng, vọt thẳng đến trước mặt Long Cảnh Lân, ôm cổ hắn.

Long Cảnh Lân cưng chìu nàng không giống bình thường, vuốt tóc nàng, Vân Tẫn đứng bên trái thừa dịp kéo nàng vừa nói vừa che chắn, thấy ở phía xe ngựa đằng xa một nam tử tao nhã chậm rãi bước xuống, mà đi theo sau hắn, còn có ba thằng nhóc hoạt bát hiếu động, có hai bé nhỏ giống nhau như đúc, xem ra khoảng hai hay ba tuổi, mà một bé khác lớn hơn chút, tuổi tầm khoảng năm hoặc sáu.

Khuôn mặt trắng trắng tròn tròn, mắt to trong veo như nước, rất đáng yêu.

Sau khi sinh Kỳ Hàn, mang thai lần nữa, Long Y Hoàng chính là mang song thai.

Đến bây giờ Phượng Trữ Lan vẫn nhớ rất rõ ràng tình hình ngày đó, đủ tháng, nàng nói cơ thể khó chịu, hắn liền khẩn trương gọi thái y và bà đỡ bày thế sẵn sàng, vào ban đêm thì lâm bồn.

Trong gian phòng truyền ra tiếng kếu thảm thiết, một tiếng lại một tiếng chói tai thê lương, Phượng Trữ Lan không giúp được gì, chỉ có thể ở ngoài cửa nôn nóng chờ đợi đi qua đi lại.

Chờ, chờ, chờ, lúc này, tiểu Kỳ Hàn bước đi vẫn rất cật lực cũng chậm chậm đến bên cạnh hắn, ôm lấy chân hắn, dùng âm thanh non nớt khẽ gọi: “Cha…”

Phượng Trữ Lan cũng mong mình mượn việc này dời sự chú ý, cố gắng nén khẩn trương, vì thế ôm lấy Kỳ Hàn, cười nói: “Kỳ Hàn, con rất nhanh sẽ có một em gái.”

Kỳ Hàn lắc đầu, cười cười: "Cha... Là em trai..."

Phượng Trữ Lan sửng sốt, lát sau, một cung nữ chạy ra báo tin mừng, mà đồng thời trong phòng cũng truyền ra tiếng khóc trẻ mới sinh, cung nữ nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thuận lợi sinh hạ một hoàng tử!”

Phượng Trữ Lan kinh hãi, không đợi hắn đi vào phòng, vừa mới yên tĩnh Long Y Hoàng lại bắt đầu kêu thảm thiết, Phượng Trữ Lan căng thẳng: “Nàng sao vậy? Không phải sinh rồi sao!”

"Cái này... Cái này," cung nữ này hiển nhiên cũng luống cuống, vội vàng quay đầu nhìn vào phòng: “Nô tỳ cũng không biết…”

Kỳ Hàn lại kéo tay áo Phượng Trữ Lan, cười rất trong sáng, giơ hai ngón tay mũm mĩm: “Cha… Hai em trai…”

Phượng Trữ Lan cứng đờ, lại một lát sau, phòng trong truyền ra hai tiếng trẻ khóc, một cung nữ khác cũng chạy ra, mặt mày hớn hở: “Chúc mừng Hoàng thương! Là hoàng tử song sinh!”

Vì thế, nguyện vọng muốn có con gái hoàn toàn không thành, trái lại còn thêm hai đứa con trai.

Mới vừa sinh xong, Long Y Hoàng mệt đến chết đi sống lại.

Sau khi cùng mọi người hòa hiếu kết giao ôn chuyện xong, Long Y Hoàng liền lôi kéo Phượng Trữ Lan cùng đi với mình dâng hương cho cha mẹ đã qua đời nhiều năm, ba thằng nhóc nghịch ngợm chơi trốn tìm xung quanh.

Khi đó, là mùa hoa đào rực rỡ, màu hồng phấn khắp trời, tấm bia đá trắng, sương khói lượn lờ.

Quỳ trước mộ phần cha mẹ cúi lạy xong, nàng nhìn Phượng Trữ Lan đang cười, đang muốn nói gì đó, lời nói lại nghẹn ở họng.

Cách mộ rất xa, giữa cánh hoa đào đang tung bay, một nhân ảnh đứng lặng rất lâu, đứng lặng lẽ bất động, chỉ nhìn họ.

Gió thổi qua, cánh đào rực rỡ, Phượng Trữ Lan cũng quay đầu lại, phát hiện hắn.

Trong Lòng Long Y Hoàng không còn sợ hãi hay lo lắng giống như trước đây nữa, giờ đây, thấy hắn bình an vô sự, lòng tràn đầy nhẹ nhõm, cách biển hoa, nhìn hắn, mỉm cười.

Năm kia, hoa đào rực rỡ, cũng không quấy nhiễu tâm tư Long Y Hoàng, nàng rất tỉnh táo.

Đã là cảnh này người khác, nhưng mà, không còn gì quan trọng hơn sự bình an, có lẽ, năm nó từ đầu đến cuối cũng chỉ là một sai lầm.

Sai lầm mở đầu, sai lầm kết cục.

Lý lẽ mơ hồ tình cảm phiền muộn, sớm đã hóa thành mây khói tiêu tan...

HẾT