Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 127: Nắng hạn gặp mưa rào




Long Diệp Vũ chặn Phượng Ly Uyên ở bên ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, “Cạch!” một tiếng, bầu trời lập tức thanh tịnh.

"Binh binh binh!" Phượng Ly Uyên không cam tâm, dùng sức gõ cửa: “Y Hoàng, nàng ra đây đi! Có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng không được hay sao!”

"Câm miệng!" Đáp lời hắn không phải Long Y Hoàng mà là giọng tức tối của Long Diệp Vũ: “Y Hoàng không muốn gặp ngươi! Ngươi đừng chai mặt quấn lấy người ta không tha như thế chứ!”

"Y Hoàng," Phượng Ly Uyên run run, giọng nhỏ dần: “Nàng ra đây đi… Đi ra được không?”

Long Diệp Vũ khóa cửa lại, xoay người nhìn lưng Long Y Hoàng đang đối diện mình: “Y Hoàng, muội không sao chứ?”

"Ca... Huynh dẫn muội đi được không? Muội không muốn tiếp tục ở đây.” Long Y Hoàng thì thào.

"Nhưng trời đang mưa lớn.” Long Diệp Vũ nhíu mày: “Chẳng may muội bị bệnh thì sao?”

Long Y Hoàng lắc đầu: "Muội không muốn nhìn thấy hắn."

Long Diệp Vũ liếc cửa phòng một cái, xoay người mở cửa sổ gần đó: “Được, ta mang muội đi, muốn đi đâu?”

"Thái tử phủ..." Long Y Hoàng dè dặt đáp, giống như dự đoán sắc mặt Long Diệp Vũ đen lại từ chối thẳng thừng: “Không được!”

"Ca ca," Long Y Hoàng cúi đầu, vò mạnh góc áo, cắn môi, tủi thân muốn khóc: “Muội nhớ Kỳ Hàn… Đã rất lâu rồi chưa được thấy nó, dường như, Phượng Trữ Lan đã mang nó về từ chỗ hoàng hậu, muội không thể ngồi yên được.”

"... Y Hoàng, hắn đối xử với muội không tốt!" Long Diệp Vũ nghiến răng nói.

"Sao huynh biết hắn không tốt với muội? Ca ca, đó là chuyện trước đây mà.” Long Y Hoàng vội vã giải thích.

"Muội thật sự rất nhớ hắn?" Long Diệp Vũ trầm mặc một lát, chợt hỏi.

Long Y Hoàng thành thực gật đầu, Long Diệp Vũ không nói, nước mưa rơi mạnh trên bệ cửa sổ phát ra tiếng vang lạch tạch, càng làm nổi bật thêm không gian yên tĩnh giữa hai người.

"Được," dù rất không muốn nhưng không nhẫn tâm được nên Long Diệp Vũ ngập ngừng đáp ứng: “Ta mang muội đến phủ Thái tử…”

"Ca!" Long Y Hoàng sải bước tiến lên, rất hưng phân ôm cổ Long Diệp Vũ, ghì chặt khiến hắn suýt tắc thở, nàng kích động: “Muội biết huynh đối với muội rất tốt mà! Ca ca tốt với Y Hoàng nhất!”

Long Diệp Vũ chống tay lên bàn ổn định cơ thể, giơ tay gõ trán Long Y Hoàng: “Con bé ngốc này, ta cũng chỉ có một em gái là muội mà thôi, thấy muội sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.”

Long Y Hoàng gác cằm trên vài Long Diệp Vũ, đôi mắt long lanh như muốn khóc.

Mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng trong khách điếm lại yên tĩnh lạ thường.

Yên tĩnh đến mức như thành bỏ hoang.

Phượng Kỳ Hàn tràn đầy sức sống hơn bình thường, nếu là ngày thường, trời gần tối là đã ngủ say sưa rồi, nhưng hôm nay tự mình lăn qua lăn lại trên giường rất vui vẻ, như một trái bóng tròn đầy thịt.

Phượng Trữ Lan ngồi ở mép giường nhìn con tránh để con lăn rớt xuống giường, nhìn Kỳ Hàn đầy sức sống lòng cũng thấy vui lây.

Nhưng... Chẳng qua thiếu cái gì.

Phượng Trữ Lan nheo mắt, nhìn trên trong giường, tựa như thấy một bóng người ngồi nghiêng nghiêng, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Kỳ Hàn, tiếng cười trong trẻo vang lên vượt qua thiên sơn vạn thủy đến bên tai hắn, nhưng cũng mờ nhạt mà thôi, hắn vĩnh viễn cũng không nghe rõ nữa.

Phượng Kỳ Hàn rất thông minh lém lỉnh, mỗi lần lăn đến gần mép giường, Phượng Trữ Lan giơ tay muốn ôm nó thì nó lại lăn vào bên trong, lăn qua lăn lại chơi đùa rất vui vẻ quên cả trời đất.

Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ cười cười, thấy thời tiết bên ngoài xấu đi tâm tình cũng hơi lo lo.

"Cạch!" Cửa phòng đóng chặt bật mở mạnh, một hắc y tử sĩ lảo đảo chạy vào, Phượng Trữ Lan không nén giận quát: “Tại sao không thông báo gì mà vào đây!” Hắn nhìn trên giường, Kỳ Hàn đã không lăn nữa, thình lình nằm sấp bất động, dáng vẻ như con gấu nhỏ lấp liếm.

"Thái, Thái tử," vẻ mặt hắc y nhân kinh hoàng, thở gấp: “Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn báo!”

"Nói." Phượng Trữ Lan lơ đãng phất tay.

Bầu trời ở phủ Thái tử, một tia sét cắt ngang, tiếng sấm rền vang.

Nghe tử sĩ bẩm báo xong, mặt Phượng Trữ Lan trắng bệch, đứng bật dậy, ngoảnh đầu nhìn Kỳ Hàn, lại thấy Kỳ Hàn ngoan ngoãn nằm xuống, dáng vẻ đã ngủ say.

"Ngươi xác định tin này là thật!" Phượng Trữ Lan hơi không tin, lớn tiếng ép hỏi tử sĩ một lần.

"Chính xác hoàn toàn! Thuộc hạ còn thấy Duệ vương điều động binh mã bao vây khách điếm, nên càng không thể là giả được! Hơn nữa… Chẳng những Thái tử phi có ở đó, còn có cả bị bạch y công tử ngày đó muốn ám sát ngài cũng ở đó!” Tử sĩ khôi phụ lại vẻ lạnh lùng, cúi đầu nói, nước mưa trên người hắn rơi từng giọt từng giọt xuống nền nhà.

Rốt cuộc Phượng Trữ Lan cũng không nhịn được nữa, vội vàng phân phó thị nữ phải cẩn thận chú ý Kỳ Hàn, bản thân tông cửa xông ra!

Đợi cho đến khi hắn chạy đến khách điếm tử sĩ nói thì toàn bộ quân sĩ vốn dĩ đang bao vây khách điếm đã rút khỏi.

Khách điếm an tĩnh khác thường khiến tâm Phượng Trữ Lan treo lơ lửng!

Hắn cuống quít bảo tử sĩ dẫn đường, chạy tới căn phòng đèn vẫn sáng kia, khi ấy bốn phía không còn bóng người nào!

"Y Hoàng!" Phượng Trữ Lan gần như nghẹn nấc, hoảng sợ không ngừng dâng lên, hắn mặc kệ mưa xối ướt người, bước nhanh vào phòng.

Không có người, một bóng người cũng không có!

"Không phải ngươi nói Y Hoàng không chết! Nàng đang ở đây ư!” Phượng Trữ Lan bộc phát lửa giận, siết chặt cổ áo tử sĩ.

Sắc mặt tái nhợt, vết sẹo khủng bố, đôi mắt Phượng Trữ Lan vẫn đẹp như cũ lại hiến người ta nhìn vào không rét mà run.

"Thời điểm thuộc hạ chạy về phủ Thái tử, rõ ràng người vẫn còn ở đây!” Tử sĩ vội vã giải thích.

Phượng Trữ Lan tức giận phát run, buông tay, còn mình chạy bay ra ngoài.

Bên ngoài khách điếm, bạch mã lẳng lặng đứng đó, Phượng Trữ Lan chạy tới kéo ngựa, tay chống yên nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, giật mạnh dây cương, tuấn mã hí một tiếng phi nhanh như bay.

Hắn đội mưa chạy đến Duệ vương phủ, vốn định lôi Phượng Ly Uyên ra hỏi rõ ràng nhưng hắn chỉ thấy Vân Phượng Loan đứng ngồi không yên, Vân Phượng Loan nói cho hắn biết, Phượng Ly Uyên đã ra ngoài từ lâu chưa có về.

Phượng Trữ Lan lại bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong đế đô, hắn gần như tìm khắp cả đế đô, sau đó vài lần cũng chạm mặt với binh lính Phượng Ly Uyên đang lục soát thành, dù hắn không thích Phượng Ly Uyên nhưng vừa thấy tên đó làm vậy thì bắt đầu tin tưởng tin tức Long Y Hoàng không chết là thật.

Đi tìm rất lâu rất lâu, bầu trời càng nặng nề, ngay cả tuấn mã cũng không chịu nổi suýt khuỵu xuống, Phượng Trữ Lan sức cùng lực kiệt, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện mình đã tìm lâu đến thế ư, rồi lại quay về phủ Thái tử.

Trong lòng không khỏi mất mát, toàn thân mệt mỏi rã rời, chợt choáng váng, ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.

Tóc đen uốn lượn ướt sũng xõa trên mặt đất như nét mực vắt ngang.

Trong mơ màng, hắn cảm giác mình được khiêng về, có đôi khi miễn cưỡng mở mắt lại chỉ thấy làn sương mờ ảo, trong làn sương mờ mờ ấy có bóng người ở bên cạnh đang lo âu bồi hồi.

Là ảo giác sao? Bóng người đó... Sao giống như...

Phượng Trữ Lan gian nan vươn tay đến, muốn chạm vào nàng, giọng nói yếu ớt không rõ: “Y Hoàng…”

Nhưng, dù hắn cố gắng vươn tay đến thế nào đi nữa cũng không thể chạm vào bóng người phảng phất huyền ảo đó.

Bởi vì không còn sức cầm cự nữa, cái tay kia từ từ rơi xuống lặng lẽ bên người.

Kế tiếp thần trí Phượng Trữ Lan hoàn toàn chìm trong bóng tối, cũng không cảm nhận được chút động tĩnh bên ngoài, cho nên tâm tình phẫn nộ vì Long Y Hoàng cũng rơi vào u tối.

Không biết mê man bao lâu, Phượng Trữ Lan mới từ từ bắt đầu khôi phục tri giác, hình như bên cạnh rất ồn ào.

"Tại sao có thể như vậy? Sao lại biến thành thế này! Vết thương trên mặt hắn là sao! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Có người đang quát mắng nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là giọng nói đó… Sao lại quen tai đến thế!

Phượng Trữ Lan giật giật, muốn mở mắt ra, phát hiện mình không còn sức lực nữa, chăn phủ trên người vẫn cảm thấy lạnh.

"Thái... Thái tử phi..." Một thị nữ sợ hãi đến nỗi nói lắp, không nói đủ một câu hoàn chỉnh.

"Y Hoàng, hà cớ gì lại phát cáu như thế chứ!” Ngay sau đó, một giọng nói tà khí lại biếng nhác truyền đến: “Người cũng không bị gì đúng không? Chỉ bị hủy dung thôi mà, cũng không bì mù đúng không? Muội còn lo lắng cái gì chứ?”

"Ca ca!" Giọng nói quen thuộc lại nghiêm khắc, giọng nam tử vội vã ngừng: “Được được, ta không nói ta không nói.”

"Hừ! Ta ra ngoài một lát! Huynh ở đây không được làm gì dối trá đấy!” Khẩu khí nghiêm túc đó hoàn toàn giống với khẩu khí của Long Y Hoàng.

"Được được được, ta bất động... Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ!" giọng nam nóng nảy: "Biết lòng muội hướng về phu quân mình rồi, ta không động đến hắn một li nào!"

"Ta sẽ về lại rất nhanh." Giọng nữ dần dần nhỏ xuống rồi hoàn toàn biến mất.

Vất vả lắm Phượng Trữ Lan mới ổn định được tâm tình thì lại sôi sục lần nữa, nhưng lại hơi lo lắng —— chẳng lẽ mình bệnh rất nặng rồi sao, nên xuất hiện ảo giác?

Vì sao tiếng nói vang vọng bên tai lại chân thật đến như thế...

Bất quá, cho dù là ảo giác cũng không tiêu tán nhanh như thế… Dù là giọng nói cũng được hắn muốn nghe nhiều hơn nữa.

Cho dù là một lúc... Cũng tốt.

Phượng Trữ Lan nhíu nhíu mày, quay đầu, lại mê man.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu ----

"Róc rách ----" tiếng nước vang bên tai thuận lợi đánh thức Phượng Trữ Lan.

Thần trí từ từ khôi phục, chẳng qua mí mắt rất rát rát, làm thế nào cũng không thể mở được —— không mở được cũng hay, nếu mãi được ngủ như thế này có phải ảo giác lần đầu tiên xuất hiện sau mấy tháng qua sẽ vĩnh viễn không biến mất nữa?

Giữa mày chợt ẩm ướt, lành lạnh từ từ dọc suốt vết sẹo…

Hình như có ai đó dùng khăn lụa thấm nước lau nhẹ lên vết thương của mình, một lần lại một lần, động tác dịu dàng như muốn làm vết sẹo đó phai mờ.

Phượng Trữ Lan lại giãy dụa, không nhịn được mở mắt ra, tầm nhìn từ từ rõ nét hơn, hắn cũng từ từ thấy rõ ràng gương mặt đang đối diện với mình.

Dung mạo này… Mũi… Môi… Đường nét… Sao lại tương tự Y Hoàng đến thế?

Chẳng lẽ bệnh tình của mình đã hết thuốc chữa rồi sao, hiện giờ là hồi quang phản chiếu nên xuất hiện ảo giác đúng không?

Phượng Trữ Lan cố mở to mắt muốn thấy rõ ràng người trước mặt.

Hắn đột nhiên tỉnh lại, làm Long Y Hoàng không trở tay kịp, sợ run trong chốc lát, vội la khẽ: “Nhắm mắt lại! Nước thuốc mà chảy vào trong mắt sẽ rất đau?”

Phượng Trữ Lan không nhắm mắt, trước mắt rõ ràng là Long Y Hoàng, hơi thở gần trong gang tấc… Chân thật thế này bảo hắn sao dễ dàng buông tay chứ?

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan giật giật bờ môi tái nhợt, thì thào, tay chợt nắm chặt vạt áo Long Y Hoàng, siết rất chặt không chịu buông tay.

"Ừ,” Long Y Hoàng cười với hắn, nụ cười lấp lánh nhưng cũng có phần đau lòng: “Là ta, ta đã về rồi, Phượng Trữ Lan.”

Phượng Trữ Lan hơi mất mác, mệt mỏi hạ mi: “Đừng kêu cả tên lẫn họ…”

"Được," Long Y Hoàng trả lời dứt khoát: "Trữ Lan, ta đã về."

Phượng Trữ Lan nở nụ cười, gương mặt suy yếu như hoa quỳnh sắp tàn, ông trời đối với hắn không tệ, ngay cả ảo giác cũng hạnh phúc.

"Y Hoàng," hắn nắm chặt y phục của nàng, nhắm mắt nói: "Đừng rời khỏi ta..."

"Sau này ta sẽ không đi đâu nữa, ta thực sự đã trở về, Trữ Lan, chàng tốt như thế, Kỳ Hàn lại ngoan ngoãn, ta sao có thể cam lòng rời khỏi hai người chứ?” Long Y Hoàng nắm chặt bàn tay lạnh băng của hắn, cười thương tiếc.

Nước thuốc chảy vào trong mắt, đôi mắt nóng rát đau đớn, nhưng Phượng Trữ Lan vẫn không chịu nhắm mắt dù chỉ một giây, lại mở miệng: “Y Hoàng, ta muốn nhìn nàng thật kỹ… Có phải, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đúng không?” Hắn cố sức giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng ngồi ở mép giường, đang dùng khăn lụa sạch khác lau sạch nước thuốc cho hắn, thấy dáng vẻ hắn vô lực vội nói: “Không có, ta sẽ không đi, chàng trước tiên hãy nhắm mắt lại đi, chờ ta lau sạch thuốc đã nếu không mắt sẽ rất đau đấy.”

"Không... Có phải một khi ta nhắm mắt lại, nàng sẽ biến mất..." Phượng Trữ Lan miễn cưỡng lắc đầu, giọng điệu bi ai như khóc: "Ta không muốn."

"Ta thật sự sẽ không đi mà, Trữ Lan, chàng hãy nhắm mắt lại trước, lát nữa ta sẽ cho chàng nhìn đủ luôn được không?” Long Y Hoàng dịu dàng trấn an.

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay hắn, ấm áp trên tay làm hắn an tâm hơn, thấy Phượng Trữ Lan vẫn bướng nhỉnh không chịu nghe lời, Long Y Hoàng đành giả vờ: “Chàng không nhắm mắt, ta sẽ đi ngay lập tức, không bao giờ về đây nữa!”

"Đừng..." Phượng Trữ Lan nhanh chóng nắm chặt tay nàng, vô cùng nghe lời nhắm mắt lại, nhếch môi không nói.

Long Y Hoàng thở nhẹ nhõm, lấy khăn lau nước thuốc còn sót lại trên vết sẹo giúp hắn.

"Chậc chậc thực buồn nôn." Có người mang vẻ mặt khinh thường khoanh tay tựa vào cửa xem kịch.

"Ca! Huynh đi ra ngoài!" Long Y Hoàng nổi giận.

"Ta đi ra ngoài làm gì, lại không ảnh hưởng đến các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn làm chuyện người khác không được nhìn à?” Long Diệp Vũ hừ hừ, hấc cằm khiêu khích.

"Đại ca! Huynh đi ra ngoài đi!" Long Y Hoàng hơi mất kiên nhẫn: "Huynh ở đây sao hắn nghỉ ngơi được!"

"Quả thật là ví dụ điển hình có chồng quên anh, thật uổng công ta cưng chiều muội từ nhỏ tới lớn…” Long Diệp Vũ tan nát cõi lòng, chợt cúi đầu than thở: “Nếu ta đi rồi, hắn ức hiếp muội thì sao? Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, chẳng lẽ muội không sợ xảy ra chuyện gì bất trắc à?”

Con cũng đã có rồi còn sợ điều bất trắc gì chứ!

Long Y Hoàng lẳng lặng nhìn Long Diệp Vũ, chợt không biết nói gì nữa đây.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta đi là được..." Long Y Hoàng vẫn luôn nhìn mình làm Long Diệp Vũ hơi sợ hãi, hắn lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

"Thật là." Long Y Hoàng nói thầm một tiếng, đứng lên đi đóng cửa: "Ca ca đúng là khẩn trương quá đáng còn xảy ra chuyện gì được chứ?"

Long Y Hoàng đóng cửa thật kỹ rồi đi vào, thấy Phượng Trữ Lan đang cố sức chống người ngồi dậy, thoáng kinh hãi vội chạy tới, đè tay hắn lại: “Đừng ngồi dậy, bệnh vừa mới đỡ một chút thôi, ngủ thêm một lát đi.”

Phượng Trữ Lan vội nâng mắt nhìn nàng, thình lình ôm gáy Long Y Hoàng kéo nàng về phía mình, hắn nghiêng đầu hôn môi Long Y Hoàng mãnh liệt.

Hắn vội vàng như điên, bỗng xoay người áp đảo Long Y Hoàng dưới thân, cả người nàng rơi vào đệm chăn hắn cũng không chịu dừng tay, tiếp tục hôn nồng nhiệt.

"Khoan đã!” Long Y Hoàng vốn bị hành động bất ngờ của hắn làm trở tay không kịp, khẩn trương đẩy hắn ra theo bản năng, thở gấp, không chờ nàng nghỉ ngơi hồi phục thì đôi môi nóng ấm của Phượng Trữ Lan đã từ từ đi xuống, nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế rơi trên cần cổ trắng tinh, còn có trên xương quai xanh lộ ra trước ngực, bỏ lại nụ hồng đỏ chói trên đường đi, Long Y Hoàng nóng nảy: “Đừng, Trữ Lan…. Chàng còn chưa khỏe… Ta, chúng ta…” Tim đập thình thịch, tay Phượng Trữ Lan không kiêng nể gì chạy dọc khắp người nàng, Long Y Hoàng thở gấp, cơ thể cũng bắt đầu khô nóng…

"Y Hoàng... Đừng đi, đừng đi… Ở lại bên cạnh ta, đừng đi đâu hết…” Thần sắc Phượng Trữ Lan như muốn khóc, cánh tay ôm eo nàng bất giác hơi siết chặt, chặt đến mức Long Y Hoàng không còn hơi để nói.

"Ta không đi... Đừng… Ta sẽ không đi… Trữ, Trữ Lan… Chàng dừng lại trước được không?” Long Y Hoàng cố sức kiếm chế bản thân, không để mình phát ra tiếng rên rỉ.

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan nỉ non, nụ hôn nóng bỏng rơi khắp người Long Y Hoàng dần dần y phục hai người không chỉnh tề, sau khi lượn một vòng cuối cùng lại đến môi nàng, lời hắn nói mơ hồ không rõ nhưng lại chứa đựng nỗi đau tận cùng: “Y Hoàng… Đừng đi… Ta rất nhớ nàng…”

"Y Hoàng, ta yêu nàng..."

Long Y Hoàng hoàn toàn sửng sốt, nàng nhìn nhìn Phượng Trữ Lan bởi vì cố sức chịu đựng đau đớn mà nhăn mày, từ từ vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười rực rỡ: “Ta thật sự không đi nữa… Trữ Lan, ta cũng yêu chàng…”

Bên trong phòng, không còn có âm thanh nào truyền ra, chỉ còn lại tiếng ván giường rung rung động đậy, còn có cả tiếng người rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng…

Cuồng phong gào thét ngoài biển khơi thôi thúc sóng cả gào thét dữ dội, một chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô theo sóng biển… Tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng cũng gần như điên cuồng hưởng thụ khoái hoạt trong đó…

Hai người vẫn tiếp tục nằm trên giường hưởng thụ cửu biệt tương phùng trong hạnh phúc lại hoàn toàn xem nhẹ chiếc nôi nhỏ đang đong đưa trong phòng, Phượng Kỳ Hàn đang nhắm mắt ngủ bình thản.

Ai cũng không biết hiện tại Phượng Kỳ Hàn rốt cuộc là đang ngủ thật hay không ngủ.

Mưa gió ngừng lại, trong phòng hơi thở ấm áp còn vương nhẹ đâu đây, ái muội vô vàn.

Phượng Trữ Lan ngủ say, tay không quên quấn quanh eo Long Y Hoàng, Long Y Hoàng không cách gì thoát thân chỉ có thể ngủ cùng hắn một lúc.

Hoàng hôn buông xuống, Phượng Trữ Lan tỉnh giấc.

Ngủ lâu như thế nên sinh lực gần như phục hồi hoàn toàn, thần trí cũng minh mẫn không ít.

Hắn vừa tỉnh lại cảm thấy có một người đang nằm trong lòng mình, mềm mại, ấm áp, dính sát vào ngực hắn.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy mái tóc đen dài xõa trên giường, mà người đang bị mình ôm chặt cũng đang ngủ say, gương mặt khi ngủ của người đó thật là ngọt ngào.

Phượng Trữ Lan nhìn kỹ gương mặt ấy, nhìn lại nhìn, chịu không được giơ tay sờ sờ, không phải thuật dịch dung.

"Không phải ảo giác sao..." Hắn than nhẹ, không khỏi nghi hoặc: "Tại sao còn chưa biến mất?"

Rất không may Long Y Hoàng vừa tỉnh giấc, câu nói đầu tiên nghe được chính là câu nghi ngờ của Phượng Trữ Lan “Tại sao còn chưa biến mất.”

Hai người đã lâu không gặp, nàng vốn muốn chờ Phượng Trữ Lan tỉnh lại sẽ ôn tồn ngọt ngào một phen, ai ngờ lại nghe hắn nói thế, lập tức nhiệt huyết rơi vào con số âm.

Nàng nằm trong lòng Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, trừng liếc mắt với hắn, sau đó vùng thoát khỏi hắn, thở phì phò ngồi dậy, nắm y phục bị vứt bừa bộn bên cạnh muốn mặc vào: “Hóa ra ngươi ao ước ta biến mất như thế à? Tốt lắm, tốt lắm! Ta đi, ta đi!”