Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 41: Phải Chăng Đã Bắt Đầu Tan Vỡ?





* *Tứ công tử (hay tứ đại mỹ nam): là nói về bốn nam nhân có võ công, tư thái, văn chương, diện mạo chu toàn xếp gần ngang nhau; là mẫu hình lý tưởng nhất về nam nhân của đại lục. 4 nam nhân thời hiện tại là: Cung chủ Huyết Tàn cung Vương Điển Tử, Hoàng đế Thanh Phong quốc Âm Phong Dạ, Kỳ vương Lương quốc Lăng Nhuận Từ, Trương thiếu gia đại gia tộc giàu có trong đại lục Trương Vệ Tuyên.
Vừa mới bước ra khỏi tẩm điện, Nhạc Mỹ liền gặp ngay Đại công chúa – Âm Doanh Doanh, Nhị công chúa – Âm Hàn Ly, Tam công chúa – Âm Tuệ Như, tiểu quận chúa cùng 3 vị phò mã.
“Hoàng muội/ Thần đệ tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”
_”miễn lễ. Mọi người mau vào đây an tọa đi. Lâu lắm mới có dịp trở về, liền tâm sự cùng bản cung 1 chút!”
_”vâng, tạ hoàng tỷ tỷ”.
Hôm nay, cả ba vị công chúa trang phục đoan trang, diễm lệ của hoàng thất, có cả vẻ chín chắn của phu nhân. Còn 3 vị phò mã đều có phong thái hơn người, ai cũng tài giỏi. Phò mã thứ nhất, mặc lục y là Vân Hạo, phó tướng trấn giữ tỉnh Liêu Đanh. Phò mã thứ 2 là Dương Mặc, mặc thanh y, gia chủ của thủ phủ lớn nhất tỉnh Hóa Bằng. Vị cuổi cùng, mặc bạch huyền y, Trần Hiệp là thành chủ tỉnh Trạch Trì.
Nàng liền niềm nở: “các hoàng đệ, muội muội đều đường xa đến, rất mệt mỏi. Vì vậy hãy vừa thưởng trà vừa nghỉ ngơi ở đại điện một lúc, rồi tham gia yến tiệc sau”_”tạ hoàng tỷ”- Doanh Doanh nâng tách trà lên, dùng nắp khua đi làn khói rồi thưởng thức.

Nàng nhìn bên cạnh Đại công chúa là 1 tiểu quận chúa, mỉm cười hiền từ vẫy tay bảo: “chẳng phải là tiểu quận chúa đây sao? Lâu ngày không gặp, nào, hãy lên đây cô mẫu xem!”.
Tiểu quận chúa Vân Nhu e sợ nhìn về phía cô mẫu mình, rồi quay lại nhìn mẫu thân cho đến khi nàng gật mới đi lên phượng tọa.”Nhu nhi bái kiến cô mẫu, cô mẫu thiên an”_”tốt lắm, lại đây ngồi với cô mẫu”_”vâng”. Vân Nhu năm nay 5 tuổi, là đệ nhất tiểu quận chúa của Thanh Phong quốc. Dù còn nhỏ nhưng ngũ quan tinh tế, làn da hồng hào mịn màng, nhất là đôi mắt to tròn lấp lánh, quả là đáng yêu. Cô bé rất thông minh, đã học xong Quốc ngữ, lại tinh thông cầm kỹ. Nhạc Mỹ nhìn vào đôi mắt trong suốt của Vân Nhu liền nghĩ: nó lanh lợi như vậy nhất định sẽ là hiền nữ.
Sau khi tiếp chuyện qua lại khoảng nửa khắc, Ly thượng cung đi vào cung kính thưa: “Xin kính mời hoàng hậu nương nương, đại công chúa, nhị công chúa, tam công chúa, các phò mã và quận chúa khởi giá đến điện Biền Lãng”. Nhạc Mỹ khoát tay, giọng thanh thoát: “Trò chuyện cũng đã lâu, mọi người hãy nên đến yến tiệc sớm một chút. Sắp đến giờ Dậu rồi, bản cung đi trước”_”cung tiễn hoàng hậu”....
Liên Kỳ cầm bộ vũ y ướm thử lên người, khuôn mặt cực kỳ hài lòng. Hải Đường đến bên cạnh, gắn trâm bích ngọc hình khổng tước nạm vàng lên kiểu đầu Liên hoa quan của nàng ta.
“tỷ tỷ, vũ y này quả thực hợp với tỷ”_”thật sao?” – ý cười trên mặt Liên Kỳ vẫn chưa dứt, đôi môi đỏ ướt át có chút nhếch lên.
Hải Đường chợt nhớ ra điều gì, liền nói: “tỷ tỷ ta có thông tin này. Nghe nói bộ Cầm Tài Ngũ sắc của tiện nhân Huệ Hoa kia bị hỏng rồi”
_”thật không? Tốt quá, Muội thấy không, chẳng cần chúng ta ra tay cũng có người giúp. Cái tiểu hoàng thất Viên Nguyên bỉ ổi tiểu nhân kia quả có nhiều cừu gia”
_”là tỷ tỷ sáng suốt đem lại phúc phần cho Cao quốc”
_” Đường nhi, chúng ta xem xem cô ta ứng xử thế nào?”.
Cùng lúc đó, Tiểu Châu – nha hoàn của Huệ Hoa cầm khay gỗ có chứa một bộ y phục lấy từ Y Tư phòng đang tiến về phòng. Âu Liên Kỳ liền cầm tay muội muội tiến ra cửa, nhìn thấy Tiểu Châu liền che miệng cười: “A! Chẳng phải là Tiểu Châu muội muội sao?”
_”nô tỳ tham kiến nhị vị công nương”
_”miễn lễ nào, với tỷ tỷ không câu nệ tiểu tiết”.

Nàng ta lấy tay miết lên bộ y phục màu xanh nhạt kia, phía trên thêu đóa lưu ly ẩn nấp trong bụi cỏ, rất tinh tế. “Ai nha! Bộ y phục này quả tuyệt vời! Bổn công nương thực không biết bên người Huệ Hoa lại lưu 1 nha hoàn có thẩm mỹ như vậy đâu!”_”Tiểu Châu tạ người khen ngợi”.
Liên Kỳ nhìn cô nương cúi đầu trước mặt mìn, khóe miệng có chút tự giễu. Tiểu Châu đối với người trước mặt mình là 1 trào khinh thường, cô ta nào có điểm gì hơn chủ tử mình mà kiêu kiêu ngạo ngạo. Nhìn phong thái cả nàng ta xem, ưỡn ẹo qua lại, thật nực cười. Nhưng chủ tử đã dặn thập phần kiềm chế, không thể đem thế lực mình phô ra chỉ có thể nhẫn nhịn, ngẫm thấy thời gian sắp trễ, nàng phải rút lui.
_“công nương, thỉnh công nương cho nô tỳ lần sau hội kiến cùng công nương. Nô tỳ sợ chủ tử trách phạt Châu nhi chậm trễ. Nô tỳ....”.
Hải Đường làm sao để cô ta một mạch chạy đi được, giọng bỗng cao vút lên, cười nói: “Gấp vậy sao? Tỷ tỷ đây còn muốn muội vào uống tách trà nóng, sợ muội muội đi đường xa mệt thôi. Tỷ thật ra là muốn nhìn qua bộ y phục này 1 chút. Yên tâm, tỷ tỷ sẽ cẩn thận”.
Nàng ta vừa nói vừa cầm bộ y phục lên, giũ thẳng ra. “A! Thế nào lại như vậy? Bọn tỷ tỷ tưởng muội muội có chút tỉ mỉ, thế nào lại lấy y tư rách như thế này? Thôi, tỷ tỷ bỏ đi, chúng ta vào chuẩn bị!”. Hải Đường nhãn quang khinh bỉ, cầm chúng vứt lên chiếc khay rồi quay ngoắt người ra ngoài, đóng sập cửa lại, không quên để lại tiếng cười giễu cợt. Tiểu Châu căm hận nhìn vào cánh cửa kia, cánh tay run run siết chặt chiếc khay đang cầm, có thể nghe được tiếng rít từ kẽ răng của nàng: “các ngươi...ngươi....đáng chết!!!”....
Nhạc Mỹ ngồi trên phượng tọa để đến điện Biền Lãng. Hôm nay là đại lễ, sẽ thập phần rối loạn tấp nập, cung nhân cùng các vị quan triều, phu nhân rất đông. Vì vậy thị vệ, lính gác sẽ được huy động ở nơi trọng yếu, ngay các ám vệ hoàng thất cũng vậy. Khi nàng xuyên đến cơ thể này, nội lực trong cơ thể ở Tiểu Thổ cấp, cộng thêm 1 phần nội lực trước chỉ lên đến Thổ cấp, có thể huy động Ảnh kỳ lân vàng nhạt.
Nàng có thể cảm nhận 1 phần khí tức của các ám vệ cấp thấp, và dùng ngoại công phong bế nội lực để người khác không dò được thực lực của nàng. Nhưng hôm nay, nàng thấy cái gì đó...rất lạ! Đột nhiên có tiếng than phiền của Ly Lạc: “Ai nha! Cái tiểu nha đầu nhà ngươi mắt để đi đâu, mau đứng lên tạ tội với nương nương”. Nhạc Mỹ hồi phục tâm trí, nghiêm quang nhìn xuống: là 1 cung nữ y cấp thấp y phục hồng nhạt đai trắng thêu hoa sữa. Mà...? – một nghi vấn thoáng qua đầu Nhạc Mỹ
Rồi cung nữ kia bình tĩnh đứng lên, vẫn cúi mặt: “Nương nương tha mạng, nô tỳ sơ suất. Do công việc chuẩn bị rất nhiều Lê cô cô lại đứng lên hối thúc nên nô tỳ gấp gáp chạy đi không chú ý phượng loan của nương nương”_”đi đi! Bề bộn là điều tất yếu! Bản hoàng hậu không sao” – nàng liền phẩy phẩy ngọc thủ ý lui. Trong khi đó, nàng nhẹ giật đứt hạt ngọc trai bên trung y, lén dùng nội lực búng về phía người cung nữ kia. Nàng thầm than nhẹ 1 tiếng: “không ổn...”. Ly Lạc thấy chủ tử bất thường, tiến tới hỏi nhỏ: “nương nương, đi được chưa ạ?”_”A...ừm...xuất phát đi”. Nhạc Mỹ dùng tay gõ nhẹ trên thành gỗ tử đàn, 8 thái giám nâng kiệu bước đi....
~!~!~!~!~!~!~!~!~!~!~!~!~!
Sau các nghi thức xã giao giản đơn, Âm Phong Dạ đứng lên nâng cốc ngọc, giọng uy nghiêm của bậc đế vướng vang lên khắp điện:
_“Để đánh dấu cho sự giao thương giữa các tiểu quốc với Thanh Phong quốc của trẫm, nhằm phát triển kinh tế, ngoại giao cũng như văn hóa giữa hai bên, trẫm, hằng năm vào đúng 23 tháng 10 đều tổ chức tiệc Chung Lan. Ngày hôm nay, điện Biền Lãng là nơi hội ngộ các vị. Trẫm mong mọi người sẽ cùng nhau thưởng thức mỹ vị, qua đó, ngày càng thân thiết hơn!”.
Vương thượng Du quốc – Du Lai Mạn ý cười đầy mặt, đứng dậy tay phải đặt lên ngực, nói: “chúng vương thần hôm nay thực sự cảm tạ hoàng thượng chiêu đãi quy mô và hoành tráng như vậy. Chúng vương thần nhất định sẽ ủng hộ hết mình cho hoàng thượng”.
Tức thì tất cả 10 người còn lại kể các công nương đều đứng lên hành lễ: “chúng vương thần cung chúc Thanh Phong quốc trường tồn vạn niên!”

_”trẫm cảm tạ thành ý của các vị. Người đâu, khai tiệc”
_”tạ hoàng thượng”.
Sau đó là 1 dàn vũ y phục sức lộng bước ra hòa nhịp theo điệu nhạc, giữa đại sảnh với những hoa văn tinh tế nhất. Tiệc Chung Lan chỉ cho phép hoàng quý phi, quý phi cùng các vị công chúa, vương gia, vương phi tham gia, thái phi và thái tần không có mặt. Nhạc Mỹ ngồi bên phải, cầm đũa vàng gắp thức ăn muốn đưa vào chén hắn. Phong Dạ ngay lập tức sắc mặt lạnh lùng, nhếch môi bạc, tay cầm tay gắp thức ăn của nàng giữ chặt: “trẫm không phiền hoàng hậu phải lo toan. Hoàng hậu hãy tự thưởng thực đi”. Tay kia của nàng chợt cứng đờ, tâm trí như bị tạt 1 gáo nước lạnh, tựa làm lòng nàng mất mát lớn: ‘hoàng hậu’, ừ, là hắn gọi nàng là hoàng hậu và còn...xưng ‘trẫm’ với nàng. Nàng cười lạnh trong lòng, nàng chưa bao giờ dự đoán sai cái gì. ~Nàng chắc rằng hắn đã nghe được lời lúc nãy nàng nói với Ly Lạc....
Nhạc Mỹ thu liễm, cúi đầu, nhỏ giọng: “thần thiếp thất thố mong hoàng thượng thứ tội”. Hoàng quý phi ngồi bên dưới nghe 1 màn đối thoại như vậy, liền cầm khăn tay che miệng cười khinh bỉ. Qúy phi cũng không hề để tâm, lòng trĩu nặng, ánh mắt buồn rầu...
Phía sau bàn tiệc dành cho Cao quốc, Tiểu Ca bước đến Liên Kỳ, sắc mặt trắng xanh nói nhỏ với nàng ta. Sau đó, Liên Kỳ sắc mặt thất thần, thoáng giận dữ rồi hồi phục tâm trạng thì thầm với Tiểu Ca. Lục công chúa Âm Tuyết Tình ngồi đối diện nhìn 1 màn bối rối kia, biết ngay kế hoạch của mình đã thành công. Một tay đưa miếng thịt gà ươm sốt đen lên miệng, giấu đi nụ cười âm hiểm; tay trái che ở trước rất khoan thai: ‘chưa xong đâu, đây chỉ mới là mở đầu của ngươi, chuyện còn dài cứ từ từ mà thưởng thức....’.
Chốc sau, thị nữ kia lại thậm thụt đi tới truyền tin, nét mặt Liên Kỳ mới có chút ôn hòa, nhẹ giọng ra lệnh cho cô ta. Vừa đúng lúc tiếng nhạc bay bổng vui tươi kia dừng hẳn, một tràng pháo tay vang lên trong lời thán phục qua về. Lại nói đến vị hoàng đế cao cao tại thượng của chúng ta trên thượng đài dát vàng xa hoa ấy, Phong Dạ rót không biết bao nhiêu ly rượu, hắn uống ừng ực, mất hẳn hình ảnh trang nghiêm của hoàng đế. Nhưng hắn không say, đôi mắt tinh anh kia vẫn minh mẫn nhìn xuống, tiếp rượu kính từ các vương hầu quý tộc. Thoát lên trong ý nghĩ của Phong Dạ, hắn muốn trả đũa nàng, rất muốn...cho nàng thấy uy lực của hắn. Hắn sẽ cho nàng thấy thế nào là hậu quả khi nàng muốn trốn chạy, phụ lại tình yêu sủng ái của bậc đế vương; cho nàng thấy sự đau khổ của mình đã hứng lấy. Nếu nàng đã muốn trẫm lạnh lùng,...không sao, là chuyện nhỏ...trẫm sẽ lạnh lùng cho nàng xem. Phụ nữ trẫm không thiếu, trẫm chứng minh cho nàng biết: hoàng hậu chẳng là cái gì cả.... Phong Dạ dùng nửa lực bóp nát ly ngọc thành bột phấn, lông mày anh tuấn chau lại, đưa tay nhận ly ngọc từ thái giám.
Nhạc Mỹ cảm nhận được sự tức giận của hắn, cỗ nội lực thâm hậu trong cơ thể đang sôi lên như thế nào. Sắc mặt nàng vẫn nhàn nhạt không đổi, trong lòng có chút hối hận muốn giải thích nhưng vẫn chưa đủ để nàng hành động. Nàng không thể! Yêu cầu của thế tử Phan quốc từ dưới vang lên kéo tâm trạng 2 người trở về thực tại:
_“Thần xin nguyện có sự đồng ý từ đề nghị mạo muội này từ hoàng thượng. Phụ vương thần nhân dịp tiệc Chung Lan này muốn hòa thân với hoàng thất Thanh Phong triều. Của hồi môn chính là 12 thành phía đông nam Phan quốc giáp với Thanh Phong quốc. Cúi xin, thỉnh cầu bệ hạ!”.
Không gian rộng lớn trong điện im lặng như tờ, rồi xôn xao trở lại. Hai vị vương gia mỉm cười ý vị, vương phi Liễu Thanh Hồng của Vũ vương âu có chút lo lắng. Phong Dạ ngồi trên đưa mắt về phía thế tử Phan quốc rồi lại nhìn công nương Lê Phụng Tường đang e lệ phía sau; đôi mày giãn ra, cúi xuống đặt ly rượu đứng dậy. Dáng người cao lớn bệ vệ khiến người ta muốn thần phục, mâu quang lạnh lùng nheo lại, một tay nắm hờ để sau, tay còn lại để trước, dõng dạc nói:
_"Thành ý kết thân của Vương thượng Phan quốc trẫm sao có thể từ chối? Trẫm nghĩ lại, để xứng với Đệ nhị mỹ nhân đại lục như công nương Phan quốc cùng công sức thỉnh cầu toàn tâm của Thế tử, chỉ có thể bậc vương trở lên thôi sao? Vũ vương nay đã có vương phi, công nương không làm thiếp được; Thân vương còn nhỏ. Như thế này, hậu cung của trẫm còn thưa thớt, trẫm sẽ nạp nàng ấy vào, phong làm....tòng tứ phẩm Tu nghi. Hoàng hậu liệu thấy đề nghị của trẫm có hợp lý không?"