Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 4: Nàng Sẽ Tin Tưởng!






Công việc ấy với Nhạc Mỹ nàng dễ như ăn cháo: chốc lại xong mà hai cái sào đó cũng rất chắc chắn. ‘hưm...thôi đi giặt áo quần với Vân nhi vậy!’ – nàng toan đi thì bỗng nghe 1 tiếng động nhẹ ở phía sau (thính giác nhạy bén của sát thủ xuất chiêu đây mà). Không nghĩ mà làm, rất nhanh chóng, nàng nhanh chóng cảm nhận 1 sự rình mò xuất phát từ phía sau. Phốc...Phốc... những nhành cây, chiếc lá trong vòm cây vì trúng ám khí mà trở nên cháy đen hết cả. Nàng bay lên trên để quan sát: “tức thật! K biết kẻ nào lại to gan theo dõi ta!”_ “hoàng tỉ tỉ, người làm j ở trên đó vậy ạ?” – nàng ngoảnh đầu lại thấy Bạch Vân ngước đôi mắt tò mò nhìn mình. Nhạc Mỹ đáp xuống cạnh nó: “cái ta dùng để bay lên trên thành gọi là khinh công!” _ “thế muội có học được k?” – nhéo nhẹ mũi Vân nhi, nàng chỉ cười: “con bé ngốc này! Một lúc nào đó ta sẽ dạy muội, được chưa?” _ “vâng tỉ tỉ”_ “thôi bây giờ chúng ta đi giặt đồ nhé!” _ “còn cả 1 xô áo quần kìa hoàng tỉ! K biết hoàng hậu nương nương thân thể ngọc ngà có kham nổi k?” – nó làm bộ dạng cung kính rất ngộ làm nàng bật cười: “Này! Vân nhi muội có muốn chọc ta nữa k hả” – nàng chỉ cù nhẹ vào eo nó 1 cái. Vân nhi đã lanh lẹ cầm gáo dừa, vung vẩy nước lên người nàng. Thế là cả buổi sáng đó, trận đấu nước đã diễn ra dưới ánh nắng của bầu trời trong xanh thật vui vẻ! Sống trong lãnh cung đối với nàng mà nói rất là an nhàn; chỉ có điều là k được đc đi ra ngoài thôi! Mấy ngày qua nàng đã tìm kiếm được một người bạn thích hợp: Vân nhi của nàng, nàng có thể cảm nhận bằng tất cả niềm tin mà nàng có. K sai! Sự thánh thiện, hồn nhiên, đáng yêu mà nó có đã làm dung hòa trái tim của vệ nữ sát thủ. Chỉ có 1 vướng mắc chính là khối vàng bạc ở mật thất nàng k biết làm sao – nàng vẫn chưa cho Vân nhi biết!
Đêm nay, ánh trăng thật đẹp, trong sáng và tinh khiết. Chúng đã làm tôn quý khuôn mặt trang nhã của nàng! Nhạc Mỹ đã đem chiếc đàn tranh dưới hầm lên, ngồi trên thành đá thật cao ở chính giữa lãnh cung. Bạch Vân bên cạnh nàng, mỉm cười: “hoàng tỉ tỉ, ở đây gió mát thật! Mà có thể quan sát hoàng cung nữa!” – nàng cũng cười, vuốt mái tóc mềm của nó:”đúng vậy, tiểu muội! Ta chưa bao giờ đánh đàn và hát cho muội nghe phải k? Vậy hôm nay ta sẽ để muội mở mang tầm mắt nha!”. Những ngón tay thon dài đặt lên dây đàn, gảy lên dạo đầu thật buồn. Sau đó một giọng ca thánh thót đượm buồn vang lên:
Hoàng hôn buông xuống nhìn ánh tà dương nơi chân trời
Bất chợt nhớ tới khuôn mặt chàng

Rốt cuộc hồi tưởng lại chỉ càng làm tăng thêm buồn phiền
Nhẹ nhàng luyến tiếc về quãng thời gian tốt đẹp của đôi ta
Đêm chưa tàn, sao băng đan nhau xẹt qua khóe mắt
Mười một đoạn ánh sáng mỏng manh
Gió lạnh thổi ánh nến lay động
Cô đơn chiếc bóng không người thưởng thức
Lưu lại cánh hoa theo gió phiêu đãng
Thiếp muốn muốn đem hảo mộng trước kia chôn dấu lại

Sắp đặt thành một giấc mộng thật mỹ lệ
E rằng sau tất cả ảo tưởng chỉ là vô cùng đau thương
Nếu có hạnh phúc cũng không người cùng sẻ chia
Chàng từng là bờ cõi bao bọc thiếp
Giúp thiếp chắn đỡ trước mọi bi thương
Gió tây tàn, cố nhân xa
Giờ đây tình yêu đó đã đi xa
Trói buộc ở giữa đôi mắt đẫm lệ

Truyền trôi qua bến không người, càng thêm cô đơn lạnh lẽo
Sương trắng phủ nơi hoang vu như nước mắt chảy xuống
Giương buồm đi xa nhưng lại chẳng biết về đâu
Biết làm sao khi tới đâu cũng không tránh được bi thương
Chỉ riêng chàng là THIÊN ĐƯỜNG của thiếp
Khi những nốt nhạc cuối cùng kết thúc, bất chợt trên màn trời tối đen kia, xẹt qua 1 ngôi sao. Nàng chỉ là phản ứng không kịp theo nó. Gió từng đợt từng đợt mang đến làn k khí mát lạnh, phả vào mặt nàng. Vân nhi dựa lên bờ vai nàng ngủ ngon lành như 1 đứa trẻ. Nàng chỉ còn cách đặt cây đàn xuống, dìu nó vào phòng. Chuyện có người theo dõi mấy ngày trước, nàng chẳng quên mà cẩn trọng nhưng mãi k nghĩ ra lý do là j: chẳng lẽ Từ Nguyên hoàng hậu trước đây gây ra chuyện sao? Hừm...nghĩ mãi cũng chẳng ra, nàng đi ngủ vậy! Nói xong Nhạc Mỹ tự nhiên thổi đèn, đi ngủ. Cùng lúc đó, trên đại điện cung Long Sùng, Âm Phong Dạ cư nhiên duyệt tấu chương mặc trời đã khuya. Hậu cung hắn có nhiều mỹ nữ tiểu thiếp nhưng năm thì mười họa hoặc động trời; Phong Dạ hắn mới đi thị tẩm. Vì điều này này mà Dư thái hậu lo lắng, đứng ngồi k yên rằng hắn sẽ k có nổi một người để nối dõi tông đường hoàng thất. Vậy mà thật cảm tạ trời đất, thái hậu đã có một phen nở mày nở mặt khi hoàng quý phi có thai. Từ khi đó đến giờ, hoàng đế vẫn 1 mình 1 ngựa ở tẩm điện, k để mắt đến cung tần mỹ nữ nào chỉ trừ một người. Hạ Vũ đi tới ngai vàng hắn đang ngồi nói nhỏ j đó. Trên môi Phong Dạ vẽ lên 1 nụ cười lạnh: “Hoàng hậu! Thực sự ngươi là người như thế nào?"