Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 10: Xuất Cung Đi Chơi







Phượng An bị đẩy ngã, nghiến răng nghiến lợi cau có: “tiện nhân! Ngươi dám xô ngã bổn cung! Ngươi sẽ ở trong lãnh cung này đến già, bổn cung sẽ cố gắng sống cho đến lúc đó để nhìn ngươi chết đi”_ “tỉ tỉ vừa mới khỏe, ngọc thể người rất quan trọng. K nên vì phế hậu mà nổi giận cho mệt sức, đánh ả cho bẩn tay! Chúng ta đi thôi”- La phi chêm vào, khuôn mặt rất kịch _ “nể lời La phi, bổn cung hôm nay tha ngươi 1 mạng! HỒI CUNG”. Sau khi bọn họ rời đi, Bạch Vân níu tay nàng: “hoàng tỉ tỉ, các vị nương nương đánh người mà tỉ k tức, k nổi giận sao? Đáng lẽ ra phải cho họ 1 trận chứ!” _ “Vân nhi, k phải những vị cung phi đó chanh chua, thâm độc như vậy đâu! Là nơi chốn thâm cung tranh giành quyền lực này đã tôi luyện họ thành ra như thế. Chỉ có độc ác với người khác mới có thể bảo toàn ngôi, vị mạng sống của mình! Vốn dĩ hoàng quý phi k phải là người có tội mà chính lục cung mới là có tội. Thôi chúng ta vào trong đi nghỉ, ta mệt rồi!” _ “vâng”. Bạch Vân đi lấy bữa tối, nàng thì ngồi trên giường đọc sách. ‘chăn gối nhăn nhúm hết rồi’- nàng đứng dậy lật tấm ra mỏng lên thì bỗng có vật j đó rơi ra. Nàng cúi xuống nhặt lên; thì ra là một nửa tấm ngọc bội đc điêu khắc tinh xảo. Đó là ngọc thập hồng lục rất quý, trên đó có đính đá lục bảo hiếm, bên cạnh khắc 1 chữ ‘Đế’. nàng nghĩ là chắc lúc nàng đánh hắn túi bụi, nó đã rơi lại trên giường. K sai! Nửa phần ngọc bội còn lại ở trong tay nàng, chỉ khác ở trên đó khắc chữ ‘HẬU’. Đây chính là quà chúc mừng của Lương quốc khi thái tử đăng cơ và thái tử phi lên ngôi quốc mẫu. Nhạc Mỹ đem miếng ngọc bội cất vào hộc tủ. Cùng lúc đó ở Xa Lệ điện, hoàng quý phi khóc sướt mướt kể chuyện tình cho thái hậu nghe: “thái hậu nương nương, rõ ràng phế hậu k chịu an phận thủ thường chịu phạt trong lãnh cung mà đi ám hại con. Thái y bảo con sảy thai vì mùi xạ hương quá mạnh bốc lên ở đâu đó. Rồi thái giám trong cung bắt đc 1 con chuột trên mình trết đầy xạ hương. Có người còn thấy đàn chuột đó chạy về phía lãnh cung phế hậu. Thái hậu...mong ngươi thương tình cho tôn tử đáng thương mà xuy xét phế hậu! Hu..hu...hic hic”. Trương thái hậu cầm đôi bàn tay Phượng An, vỗ nhẹ như an ủi: “hoàng quý phi, phế hậu sẽ ở trong lãnh cung suốt đời và chết trong sự cô đơn, tủi nhục! Ai gia đảm bảo với con chuyện này! Tối mai là lễ Nguyệt Dao, con hãy nghĩ ngơi cho khỏe để xuất

cung nữa!” _ “đa tạ thái hậu minh xét”. Phượng An hành lễ rồi lui ra, trên môi vẽ một nụ cười thâm độc. Sáng hôm, nàng dậy sớm và cũng kêu Bạch Vân dậy. Nàng mặc y phục, quàng thêm chiếc khăn lụa trắng nhìn rất lạnh lùng, bí hiểm và kiêu sa. Vân nhi vẫn một vẻ đáng yêu với màu xanh và hồng. Nàng ngồi trước gương, xỏa mái tóc dài, tết 2 lọn tóc ra đằng sau rồi cố định bằng trâm vàng. Mở hộc tủ ra, Nhạc Mỹ sức nước hoa đặc biệt của nàng lên người- một mùi hương thật quyền quý và thanh tao. Đột nhiên nàng lại đeo miếng ngọc bội có chữ hậu lên và cất giữ mảnh còn lại trong người. Bạch Vân cũng đã chuẩn bị xong: “muội muội, đây là bọc tiền của muội. Mỗi người giữ 30 lượng!” _ “vâng”. Nàng xuống hầm lấy lên thanh bảo kiếm đẹp nhất. Nó vì được nàng bí mật dạy sơ qua cách bắn cung nên đeo sau lưng một bộ cung tên. Nàng đóng cửa lại, cùng nó nhảy lên bức tường: “ta sẽ điểm huyệt và truyền thần khí cho muội. Nếu bay cùng ta chắc chắn sẽ được!”. Vậy là sau nửa canh giờ hai người đã rời hoàng cung 1 cách êm đẹp và đứng trước cổng chợ. Bạch Vân cười: “từ khi đến Thanh Phong quốc, muội chưa được xuất cung lần nào”. Nàng thì muốn xem chợ thời nay như thế nào. Hai nữ tử đi hết hàng đồ này đến hàng nọ: những quầy trang sức đầy bà chủ, tiểu thư sang trọng đến hàng lụa là gấm vóc,... Đi nãy giờ nàng chưa mua được thứ j ưng mắt còn Bạch Vân tay đầy hồ lô và lạp xưởng: “muội đó ăn ít thôi! Sau này k xuất giá đc đâu!” – nó ôm tay nàng cười: “muội quyết ở suốt đời k lấy chồng đâu!” _ “con bé này” – nàng dí nhẹ tay vào trán Vân nhi. BỐP! Một nam nhân đột nhiên va vào hai nàng. “ngươi đi mà để mắt dưới chân hả? Làm rơi hết hồ lô của ta rồi!” – Bạch Vân nổi nóng khi thấy món ngon của mình tiêu tan. Nam nhân đó rối rít xin lỗi: “tại hạ bất cẩn xin lỗi hai vị tiểu thư! tại hạ sẽ đền lại” _ “k cần công tử bận tâm! Lỗi đều của cả hai mà” – nàng cũng đáp. Mặc dù không thấy khuôn mặt nhưng qua đôi mắt phượng long lanh kia, chàng nghĩ đó chắc chắn sẽ là nhan sắc câu hồn đoạt phách. “xin hãy cho tại hạ trả lại những j đã làm rơi bằng bất cứ giá nào! nếu k tại hạ sẽ rất bứt rứt” _ “k phải ta đã nói công tử k cần bận tâm sao?” – nàng mệt mỏi đáp lại_ “tại hạ...” _ “đc vậy ta thay tiểu thư ta đồng ý! Hai chúng ta là người từ xa đến, ngươi chắc là ngươi ở đây! Vậy hãy dẫn chúng ta đến những chỗ nào hay hay đi!” _ “Vân nhi!” – nàng vội can thiệp vào vì vốn k thích người lạ tự do tiếp xúc nàng