Loại chuyện này, vào tay Diệp Dược Nô ta thì lại biến thành việc ta mới là người duy nhất bị hại! A! Quả nhiên là buồn cười!
Cả người hắn chấn động, nửa ngày mới nói, “Cư nhiên nàng để ý đến nàng ấy sao? Ta tưởng rằng nàng ấy phải để tâm đến nàng mới đúng! Tại sao nàng lại lưu tâm đến nàng ấy?” Hắn lặp đi lặp lại câu nói đó đến mấy làn, làm cho ta cảm giác rằng lời ta nói có vẻ rất thái quá!
Khóe môi nổi lên 1 nụ cười như hia, ta cười đến mức không thể khống chế được, “Ta như thế đấy, làm sao bây giờ? Ta nghĩ đến việc 2 người các ngươi thương yêu nhau rồi đính thân, chính Đường Đình Hiên đã nói với ta như vậy! Sao ta lại không thèm để ý đây?” Ta cắn cắn thuỳ tai của hắn.
Ta nghe thấy tiếng đóng cửa “bịch” 1 cái của Đường Vấn Hiên! Trong phòng vang ra âm thanh “bang bang”! Hắn đẩy ta ra, cười với ta, nói, “Bây giờ theo ta xuất cung, không sao chứ? Nhưng bây giờ thân phận của nàng đang là Loan của Vấn Hiên? Không bằng ta hỏi ý kiến của Vấn Thiên, xin cho nàng xuất cung cùng ta!” Tay hắn lướt trên mái tóc ta.
Ta sửng sốt. Ta cư nhiên đã quên mất Đường Vấn Thiên! Nếu hắn biết ta là Hạ Tuyết thì tất nhiên cũng biết ta là Diệp Dược Nô! Biết ta là Diệp Dược Nô thì sao hắn có thể buông tha ta?
“Xuất cung?” Ta ngây ngốc nói, “Nói với Thái thượng hoàng không được sao? 2 người chúng ta trực tiếp xuất cung không được sao? Tại sao lại phải nói với Hoàng thượng?”
Khoé môi hắn hắn chậm rãi hạ xuống, nửa ngày mới nói, “Nếu là cung nữ thì chỉ cần nói với Đường Vấn Hiên là được! Nhưng nàng là Loan! Loan phải được Hoàng đế ân chuẩn thì mới được rời đi!”
Ta bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, “Thân phận trong cung của ta vốn là Thu Vũ! Nếu cùng chàng rời đi thì phải ăn nói với Hoàng thượng thế nào?” Đường Vấn Thiên! Không ngờ rằng thánh chỉ của ngươi còn có loại công hiệu này!
“Thì nói là đã tìm được thê tử rồi! Vấn Thiên cũng giúp ta đi tìm. Hắn biết thì hắn sẽ mừng cho ta!” Vẻ mặt hắn nóng lòng muốn thử!
Không hiểu sao mà trái tim của ta dần trở nên lạnh lẽo! Ta cầm tay hắn, nhỏ giọng nói, “Nếu chàng muốn đi cùng ta thi không thể nói với Hoàng thượng rằng ta là Hạ Tuyết! Ở bên ngoài thì hắn có thể bỏ qua. Nhưng bây giờ thân phận của ta lại là Loan, lừa dối hoàng đế là phạm tội khi quân! Nếu không thì chàng cứ về Tuyên thành trước! Ta sẽ tìm cơ hội nói với Đường Vấn Hiên, nhờ hắn xin Hoàng thượng cho ta xuất cung, được không? Một tháng! 1 tháng thôi là ta có thể lấy lại tự do, trở lại bên cạnh chàng, được không?”
Đương nhiên là ta có thể rời đi nhưng bây giờ thì không được! Bây giờ, điều mà ta băn khoăn không chỉ có Tuyên!
Ta không thể rời đi mà không có ân chuẩn của Đường Vấn Thiên!
Ha ha! Ân chuẩn! Sao ta có thể quên rồi! Người mà hắn coi trọng nhất chính là Đường Vấn Hiên! Mà Đường Vấn Hiên lại phát sinh tình cảm với ta! Nếu muốn xuất cung thì e là không dễ dàng! Một tháng, ta thật sự không nắm chắc! Lúc thâm tình thế này, ta chỉ hận 1 nỗi không thể đi theo hắn ngay lập tức, một tháng chia lìa, đối với bọn ta mà nói là quá dài!
Hắn tái nhợt nghiêm mặt, cầm lại tay ta, lúc này trời đã dần dần về tối. 2 người chúng ta đứng ôm nhau dưới táng cây mai. Hắn nói bên tai ta, “Nhưng ta lại không đợi được, chỉ muốn mang nàng đi ngay!” Trong thanh âm của hắn có rất nhiều áp lực! Áp lực đối với cảm tình của ta!
Tìm kiếm lâu như vậy, tìm ra ta trong 1 bể người, vốn đã xác nhận dày tình mật ý, nhưng ai biết rằng chúng ta lại bị chốn hoàng cung này ngăn trở!
“Nếu tình cảm này dài lâu, vừa lại há tại triều hướng mộ mộ!” [ta hum hiểu câu nỳ, ai biết thì giúp ta với T.T] Ta ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. Cảm giác thấy cả người hắn chấn động!
“Được rồi, ta sẽ chờ nàng! Một tháng mà thôi! Phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào?” Hắn cười khổ.”Chỉ là a, nàng đang ở bên cạnh Vấn Hiên, ta lo lắng!” Hắn nói, vẫn chôn mặt vào tóc ta.
“Sao chàng lại lo lắng về Đường Vấn Hiên? A! Nguyên lai, chàng cũng ghen sao? Đúng không” ta khẽ cười nói.
Hắn không lên tiếng, khẽ đẩy ta ra.”Hạ Tuyết, ta không phải đồ đần! Vẻ mặt vừa rồi của Vấn Hiên, ta với nàng đứng ở đây lâu như vậy mà hắn vẫn đứng trong phòng mà quan sát! Thấy 2 người chúng ta ôm nhau thì liền đập phá đồ đạc trong phòng! Ta có thể nhận ra là hắn đã phát sinh tình cảm với nàng! Về phần nàng! Ta biết, ở bên cạnh 1 nam nhân ôn nhu và lại thâm tình như vậy thì nàng sẽ đau lòng vì hắn! Từ nhỏ ta đã biết, trong mấy người bọn ta, người được phụ nữ thích nhất không phải là Vấn Thiên, cũng không phải là ta, lại càng không phải là Đình Hiên mà chính là Vấn Hiên! Hắn luôn làm cho nữ nhân đau lòng vì hắn mà phát sinh tình cảm! Chỉ là hắn luôn muốn gặp được người tốt nhất! Mà bây giờ thấy hắn yêu nàng sâu sắc như vậy thì ta làm sao mà yên tâm để nàng ở bên Vấn Hiên đây? Ta sợ, đến lúc đó, nàng sẽ không còn muốn đi theo ta nữa rồi!”
Trong thanh âm của hắn lộ rõ vẻ đố kỵ! Đố kỵ với Vấn Hiên! Nguyên lai, không phải chỉ có phụ nữ mới ghen mà ngay cả nam nhân cũng giống như vậy!
Ta khẽ cười nói, “Từ lúc nào mà Tuyên của ta đã trở nên thiếu tự tin vào chính mình như vậy? Sao chàng lại có thể ăn dấm chua (*) với Đường Vấn Hiên! Sức khoẻ của Vấn Hiên không được tốt, chàng nghĩ Vấn Hiên có thể làm gì được ta?”
Những lời vừa thốt ra, ta thiếu chút nữa là muốn chắn đứt lưỡi của mình! Sao ta lại có thể nói ra những lời này? Sao ta lại có thể giẫm đạp lên tự tôn của Đường Vấn Hiên?
Đó là bệnh tật của hắn, ngay cả sự tôn nghiêm của 1 nam nhân mà ta cũng không buông tha! Hắn cũng có tôn nghiêm của 1 nam nhân! Nếu không phải là ta không chịu ra tay cứu giúp thì bệnh tật của hắn đâu có trở nên như vậy?
Chiêu ta thị tẩm cũng chỉ vì để nâng cao địa vị của ta trong cung? A! Hắn vẫn cứ suy nghĩ cho ta! Vậy mà ta lại thốt ra những lời này!
Sắc mặt của Tuyên Tuyết Tán trắng không còn chút máu, nửa ngày sau mới nói, “Ta biết, hắn đã chiêu nàng thị tẩm rồi! Có thể chiêu người thị tẩm, liền biết giai kỳ của hắn đã gần đến. Ta thấy hắn không để ý đến 1 ai trong Xuất Vân điện này, chỉ có mình nàng!” Nói cách khác, hắn đang hoài nghi ta! Hoài nghi ta và Đường Vấn Hiên có quan hệ không rõ ràng?
A, Bất cứ nam nhân nào gặp tình cảnh này cũng sẽ nảy sinh hoài nghi, đúng không?
“Quan hệ giữa ta và Đường Vấn Hiên không giống như chàng nghĩ đâu!” Ta nói nhỏ. Thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên. Nguyên lai, bị người mình yêu mến hiểu lầm mình với nam nhân khác lại là thứ cảm giác khóc không ra nước mắt thế này!
“Trong lòng ta đã rất rõ ràng, nhưng nàng cũng không thể cam đoan rằng mình không hề phát sinh tình cảm với Vấn Hiên, đúng không?” Hắn tái nhợt nghiêm mặt nói.
Ta thừa nhận! Ta đã nảy sinh tình cảm rồi! Nhưng nam nhân mà ta đã đuổi theo từ đại điện đến đây chính là lựa chọn của ta! Mặc kệ phụ nữ có kiên cường đến thế nào cũng được, có rắc rối đến thế nào cũng được; nhưng không thể ngăn cản được nàng phát sinh tình cảm với nam nhân mình yêu mến, tình đầu luôn làm cho người ta khó có thể quên! Bởi vì mất đi cho nên mới biết quý trọng! Bởi vì đã trải qua đau đớn nên mới biết yêu nhiều hơn, biết trân trọng nhiều hơn!
“Nếu ta đã nảy sinh tình cảm với Vấn Hiên thì chàng cho rằng lúc nãy ta sẽ còn đuổi theo chàng sao? Nếu tình cảm Vấn Hiên dành cho ta là chân thật thì chàng cho rằng hắn sẽ còn để cho ta đuổi theo chàng sao?” Lúc này, thật sự rất muốn cùng 2 người hắn đi đến chốn thâm sơn không ai biết đến, thế thì ta đây sẽ không phải phiền não! 1 nữ 2 chồng. Aizz, nếu làm như vậy thì tất cả mọi người trên thế giới này sẽ cười vào mũi ngươi!
Khoa trương một ít thì sẽ bị mọi người bắt đi thiên táng mất! A! Mặc dù Diệp Dược Nô ta vốn không sợ điều này, nhưng, nhưng… 2 người bọn họ vốn là quý tộc Hoàng quốc! Làm sao mà ta chỉ có thế quan tâm đến cảm thụ của riêng mình mà không để tâm đến cảm thụ của bọn họ được đây! A!
Tuyên Tuyết Tán không lên tiếng, khẽ thở dài, “Một tháng! Ta sẽ chờ nàng một tháng! Nếu sau 1 tháng mà nàng không xuất hiện thì ta sẽ xông vào cung đòi Vấn Hiên thả nàng!” Hắn như thể đã hạ quyết tâm!
Gật nhẹ đầu, ta tỏ vẻ biết.
Hắn lưu luyến đi xuống cầu thang. Lúc đó, ta không hề biết rằng, sau lần ra đi này của hắn, 2 người bọn ta sẽ không còn có cơ hội gặp lại! Từ nay về sau, chỉ có thể khắc ghi mối tình này trong hồi ức!
Ta đứng trên đỉnh cầu thang, hắn đứng bên dưới cầu thang, cứ đi được vài bước là hắn lại quay đầu nhìn ta, nói với ta, “Trở về đi! Trời rất lạnh! Không khéo bị nhiễm lạnh mất!”
Ta si ngốc nhìn theo bóng lưng của hắn, nói với hắn, “Ta nhìn chàng rời đi! Chàng đi rồi thì ta sẽ tự động trở về!”
Hắn thoáng giật mình, liền tự đi xuống! Nếu biết đây là lần cuối thì ta mãi mãi sẽ không để cho hắn rời đi! Chỉ là, thế sự làm sao có thể như ý người!
HOÀN QUYỂN I