Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 57: Trả thù – Phần 2




Ta điều trị bệnh tình cho Đường Vấn Hiên nhưng kỳ quái là bệnh tình của hắn không hề có chút chuyển biến tốt lên mà ngược lại ngày một kém đi! Cứ như thể hắn chưa từng dùng qua thuốc của ta!

Ta không rảnh để nghiên cứu vấn đề này bởi vì Tuyên TuyếtTán đã thật sự cầu hôn ta rồi! Ta làm ra vẻ mừng rỡ. Hắn địa ánh mắt lóe sáng, có cảm giác hắn gầy hơn nhiều so với ngày trước! Ta rất hoan hỉ đón nhận lời cầu hôn của hắn. Vì vậy, mấy ngày nay, người trong Tuyên phủ đã bắt đầu Khẩn La Mật Cổ (*) để chuẩn bị cho hôn lễ! Mặc dù tân nương là 1 nữ tử giang hồ vô danh nhưng dù sao cũng là chính thê của Tuyên thành chủ nên hôn lễ được chẩn bị rất long trọng để còn giữ được thể diện.

Các nhân vật trong Hoàng quốc, thậm chí là của mỗi nước đều được thỉnh đến! Cơ hồ có thể nói là tất cả văn võ trong triều đều cùng nhau xuất động! Phải biết rằng, nói thế nào thì Tuyên Tuyết Tán cũng là trụ cột của nước nhà, lại còn là ca ca của Tuyên Tuyết Nhi, hắn đã thỉnh thì có ai mà không đến?

Mấy ngày trước ta nhận được thư của Đường Vũ Hiên nói rằng hắn cũng sẽ đến! Đến cùng với hắn còn có tương gia đương triều, nghe nói vốn là sử thượng (**) trẻ tuổi nhất, đó là Thuỵ Triệt – 25 tuổi! Lại nói tiếp, dường như cũng có liên can đến ta, hắn lại chính là ca ca của Thuỵ Nhạc Mai! Đường vũ hiên cố ý nâng danh tín của hắn lên, mặc dù chưa nói rõ ràng nhưng ta biết, nhất định phải đề phòng người này! Chưa biết chừng, hắn ta đang nghĩ đến hàng ngàn phương pháp nhằm phá tan hôn lễ của ta và Tuyên Tuyết Tán! A! Nghĩ đến thấy buồn cười, nếu biết ta mới là người duy nhất sẽ phá tan hôn lễ kia thì không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì đây?

Ta thử rất nhiều hỉ phục, tuyển rất nhiều trang sức. Nhưng nhưng cái này không phải là thứ ta muốn! Trái tim của ta không đặt ở chỗ này!

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, đang định đứng dậy thì Tiểu Hỷ đã đẩy cửa xông vào!

Tiểu hỉ khóc đỏ hai mắt, tóc tai tán loạn, quần áo trên người bị xé nát vụn, phía má trái còn in đậm dấu tay, khóe môi chảy ra tơ máu! Thấy ta, nàng oa lên khóc thành tiếng!

Ta đứng lên, đi về phía nàng, vỗ về gương mặt nàng, nói nhỏ, “Xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy? Là ai làm?”

Tiểu Hỷ chỉ ô ô khóc, một hồi lâu sau mới nói, “Tiểu thư! Đừng hỏi! Đừng hỏi! Ô! Oa!” Rốt cuộc vẫn là tâm tính của hài tử, mới nói vài câu như vậy mà đã khóc to lên rồi

Nhìn bộ dạng của nàng, ta đã hiểu rõ vài phần. Xem ra, người trong Tuyên phủ lại dám xuống tay với người hầu của ta lộ liễu như vậy!”Là phu nhân sao?” Ta lạnh lùng nói. Xem ra, bà ta ba tháng không thể gặp mắt người khác vẫn còn chưa đủ, muốn cả đời thì mới toại nguyện đây!

Tiểu Hỷ lắc đầu, lệ rơi ra từ khe bàn tay đang che mặt!

“Nếu ngươi không nói thì ta sẽ nghĩ là do Tuyên phu nhân! Mặc kệ thế nào, mọi chuyện trong phủ này phải hỏi đến bà ta! Đi theo ta!” Ta bắt lấy tay nàng, kéo ra khỏi phòng.

Tiểu Hỷ cả kinh, bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất, cuống quít khấu đầu, vội vàng nói, “Không phải phu nhân! Không phải phu nhân! Không nên đi hỏi phu nhân! Vết thương trên mặt phu nhân mấy ngày nay đã có chuyển biến tốt đẹp thì làm sao tâm tình lại bất hảo (***) cho được! Tiểu thư đừng vì Tiểu Hỷ mà làm kinh động đến nàng! Tiểu thư sắp gả cho Đại thiếu gia rồi! Đừng vì 1 hạ nhân như Tiểu Hỷ mà đắc tội với ophu nhân! Hay là bỏ đi! Van cầu tiểu thư!”

Ta nhìn chằm chằm vào nàng một hồi lâu, cảm giác thấy sự nhẫn nại của mình đã hoàn toàn tiêu biến, lạnh lùng nói, “Ta phải biết chân tướng mọi chuyện! Người làm ngươi trở thành như vậy!” Ta thẳng lưng, bình tĩnh nhìn nàng. Có phải là vì nàng rất giống với Tiểu Hạ, nếu không phải bộ dáng bây giờ của nàng lại giống hệt Tiểu Hạ lúc bị khi dễ thì cho dù thế nào ta cũng không quân tâm đến nàng?

Bây giờ không ai trong Tuyên phủ biết Tiểu Hạ là người của ta, nếu biết rõ nàng là người của ta thì khi dễ nàng cũng chính là khi dễ ta! Nếu ta chỉ biết ngồi chờ cho người khác khi dễ thì 3 chữ Diệp Dược Nô sẽ được viết ngược lại!

“Là thụy tiểu thư! Là Thuỵ tiểu thư làm!” Nàng cúi đầu đau khóc thành tiếng.”Vừa rồi ta đi lấy điểm tâm, không vấp phải vật gì dưới chân rồi té ngã làm vỡ bình hoa! Mảnh vỡ lại cắt vào tay của Thuỵ tiểu thư! Thụy tiểu thư sai thuộc hạ bắt ta, sau đó đánh ta thành như vậy!”

Ha! Ta tưởng là ai! Nguyên lai là kẻ bại tướng dưới tay ta! Chỉ bị mãnh vỡ cắt phải 1 ngón tay thôi mà đã đánh ngườinhư vậy! Việc này rõ ràng là nhắm đến ta!

Ta cười lạnh, nói nhỏ, “Tiểu Hỷ, trang điểm,thay trang phục!”

Tiểu Hỷ ngẩn người. Tựa hồ không biết tại sao ta lại nói như vậy!

Ta cười với nàng, nói, “Ngươi làm vỡ bình hoa, lại làm đứt tay thiên kim tiểu thư, ngươi có biết tội? Nếu ta không ra mặt thì vết thương này sẽ từ nhỏ biến thành to rồi biến thành trọng thương sao! Rồi sau đó không lâu, bọn họ sẽ tìm đến quáy rối tân nương tử là ta! Mặc kệ thế nào, tiểu Hỷ, ngươi nhớ kỹ lời ta nói, phụ nữ chiến đấu không giống với nam nhân, nam nhân khi chiến đấu thì đao quang kiếm ảnh, nếu không thì rất hổ thẹn, nữ nhân trên chiến trường, nhất định phải quần áo quang tiên, xinh đẹp chính là vũ khí của chúng ta, biết rõ chưa?”

Mặc dù Tiểu Hỷ không biết ta đang nói cái gì, nhưng nàng vẫn làm theo lời ta nói! Hớn hở chạy đi tìm quần áo cho ta, làm cho ta trở thành xinh đẹp nhất có thể.

Ta thay bộ y phục khác xinh đẹp hơn, ta không cười chê bộ dáng chật vật như vậy của nàng. A! Đường Vấn Thiên, nước đi này của ngươi thật là hay, thành công khiến cho ta nảy sinh thương tiếc. Làm cho ta không nhịn được phải vì nàng mà ra mặt! Thụy Nhạc Mai! Lòng ta đau đớn, lúc này ta làm sao không nếm phải đau thương? Nếu chính cô ta đã đưa lên cửa thì không có lý do gì ta không nghênh tiếp!

Chờ đến khi hết thảy được an bài sẵn sàng, quả nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, ta lạnh lùng nói, “Là ai?”

Ngoài cửa vang lên tiếng hét lớn của nữ tử, “Mở cửa! Gaio nô tỳ Tiểu Hỷ rađây! Nàng làm tay tiểu thư ta bị thương! Đại phu nói tiểu thư nhà ta phải dưỡng thương đến 3 ngày!”

Nhìn vẻ mặt sắp khóc của Tiểu Hỷ, ta cười lạnh vỗ nhẹ tay nàn.”Ta đã nói vết thương nhỏ sẽ hoá to!”

Nàng liếc mắt nhìn ta một cái rồi đột nhiên bật cười.

Ta quay đầu lại nói, “Cửa không đóng, tự mình mở ra!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe “đùng” 1 tiếng, cửa đã bị người khác đá văng ra!

Ta nhắm chuẩn thời điển, nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, bắt lấy nữ tử đang hung hăng kia, kéo nàng ta ra ngoài!

Nàng ta lấy lại bình tĩnh, thét chói tai như giết heo.”Làm gì? Tuyên thành thành chủ phu nhân giết người! Mau buông tay ra!”

Nữ tử khác đi theo phía sau nàng ta cũng rống to nhưng không 1 người nào dám bước lên giựt tay ta ra!

Ta không để ý tới nàng ta, kéo lê nàng ta trên nền tuyết trắng trong viện, cho đến khi xác định tiếng kêu của nàng đã đủ để lôi kéo những người khác đến đây mới buông nàng ta ra, một chưởng quặc ngã nàng ta xuống đất!

Chú thích

(*) Khẩn La Mật Cổ: 1 trong những nghi thức cưới xin

(**) Sử thượng: 1 chức quan trong triều

(***) Tâm tình bất hảo: không vui

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết