Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 32: Thành lâu kỳ ái – Phần 2




Người dưới thành lầu tụ tập lại càng lúc càng đông! Tất cả mọi người đang nhìn vào Tuyên Tuyết Tán đang ở dưới thành và người đang ở trên đỉnh thành là ta! Ở phía xa, ta thấy người nhà của Tuyên Tuyết Tán, kể cả Tuyên phu nhân ở bên trong cũng đang nhìn về phía này! Ta rất nhanh xác định được vị trí của 1 vài người. Mọi người bởi vì sự xuất hiện của người nhà Tuyên gia liền không còn dũng khí để lên tiếng. Thoạt nhìn, uy vọng (*) của Tuyên gia ở đây quả nhiên thật cao! Cao đến mức khi Tuyên gia xảy ra sự tình này, bọn họ cũng không dám hé môi lên tiếng!

Xa xa là chiếc xe ngựa xa hoa với 100 hộ vệ! Người trong xe không nhìn rõ hình dáng, nhưng lại có 1 cánh tay nam nhân vươn ra vén rèm cửa sổ. Bàn tay kia trắng tựa ánh trăng, nhưng lại khá gầy guộc. Người đi bên cạnh xe ngựa là 1 nam tử vận trường sam màu lam. Đôi mắt tựa tiếu phi tiếu (**), bên môi mang theo ý cười ôn nhu. Cả người thoạt nhìn  phong thần như ngọc. Người trong xe ngựa ra hiệu dừng lại, bọn họ đứng ở phía trước thành lâu, bình tĩnh nhìn ta.

Tuyên Tuyết Tán quát to, “Nàng nhảy xuống, ta sẽ đỡ được nàng! Nếu đỡ ko được nàng, ta với nàng sẽ cùng nhau nhảy xuống! Đừng làm chuyện điên rồ!”

Hắn nhún mũi chân, toan bay lên không trung. Mặc dù quần áo không nghiêm chỉnh, nhưng trong mắt ta, hắn vẫn là vị dũng sĩ ngày hôm qua, đó là tiếng lòng của ta vào lúc này! Làm sao mới có thể làm cho hắn đứng trước thành lâu nói với ta 3 chữ đó, ta lo lắng thật lâu, ta đang nắm trong tay cơ hội đó, tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua!

Ta biết gần đây ắt hẳn là có tâm phúc (***)của Đường Vấn Thiên, chắc chắn hắn đã đem lời truyền miệng của mọi người truyền vào tai Đường Vấn, ta 1 khi đã chắc chắn sẽ làm được chuyện này, thì có thể làm được!

Nhanh chóng ôm lấy thân thể, ta nói trong tiếng gió, “Tuyên thành chủ, Hạ Tuyết chỉ là 1 người phụ nữ tầm thường, bất luận như thế nào, cũng không đáng để ngài vì ta mà đắc tội với Thuỵ thái y! Vì tiền đồ của ngài, vì sự phồn thịnh hưng vinh của Tuyên thành, vì sự yên ổn của Hoàng quốc, vì sự đăng cơ thuận lợi của thái tử điện hại, 2 người chúng ta nhất định vô duyên!” Dứt lời, liền dùng hai tay ôm lấy mặt.

Ở góc độ này, hẳn là không ai có thể phát hiện ta đang giả khóc! Chỉ cần phát ra thanh âm thích đáng, là có thể qua mắt tất cả bọn họ!

Mặc dù việc che mặt giả khóc rất có hiệu quả, nhưng lại bởi vì tầm mắt bị che khuất, có vài thứ ko thể thấy được, cho nên, nếu không vì vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không từ việc giả khóc trở thành khóc thật! Nếu làm trò không đúng, thì tất cả đều hỏng bét! Ta che mặt khóc, đột nhiên, tay bị 1 nam nhân kéo ra, 2 tay này, còn mềm mại hơn tay của ta

Ta cả kinh, lại sợ lộ ra gương mặt không có một giọt nước mắt, nên không thể làm gì khác hơn ngã về phía hắn kéo, thiếu chút nữa đã ngã vào trong lòng hắn! Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi giày màu vàng tơ. Nâng mắt lên, thấy rõ người nọ vận trường bào màu xanh lam, tóc trên đầu được búi gọn bằng kim quan song long ngọc châu, mày kiếm, mắt sáng, cả khuôn mặt, chỉ có thể dùng 2 chữ để hình dung, xinh đẹp! Nam nhân này chính là nam nhân lúc nãy ở bên ngoài xe ngựa! Trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã đến được nơi này

Vốn tưởng rằng, trên đời này Tuyên Tuyết Tán đã là nam nhân đẹp nhất, chưa từng nghĩ đến việc trong lúc này, ta lại gặp được một nam nhân bội phần xinh đẹp! Nhìn trang phục của hắn, lòng ta đã rõ hơn phân nửa, định rút tay về, nhưng đã bị hắn giữ chặt!

Người dưới thành lâu, ầm một tiếng như nổ tung! Mắt thấy cục diện mà ta khổ công sắp đặt sẽ bị nam nhân này phá hư hoàn toàn, trong lòng đột nhiên phát hoả, cắn răng nói với hắn, “Ta nói, buông tay! 4 chữ ngắn gọn mà ta cơ hồ như dùng hết khí lực của toàn thân, ta không quan tâm ngươi là ai, gây trở ngại việc tốt của ta, liền sẽ chết!

Hắn dùng đôi mắt đen cổ quái nhìn ta chằm chằm, nói nhỏ, “Nguyên lai là giả!” Âm lượng của hắn thật to, hét to với Tuyên Tuyết Tán đang ở dưới thành, “Tuyên, nàng muốn nhảy thì để cho nàng nhảy! Ta cũng không tin nàng thật sự có dũng khí!”

Xem ra, vốn là cùng một ruột với Đường Vấn Thiên. Hay nói cách khác, hắn là tay chân ngầm của Đường Vấn Thiên

Mọi người của dưới thành lâu, bởi vì lời nói của hắn mà ầm địa một tiếng, nháo lên. Tất cả chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã loạn cả lên!

Tuyên Tuyết Tán quát to, “Đây là gia sự của Tuyên gia, thỉnh Tam điện hạ tự trọng! Nữ nhân đó, là vị hôn thê của ta!” Thanh âm của hắn, có 1 loại hữu lực kiên định, ở trong tình huống hỗn loạn này mà hắn vẫn cố gắng che chở ta! Thậm chí, không tiếc đắc tội với Đường Đình Hiên!

Ta nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Tuyên Tuyết Tán qua 1 khoảng cách thật xa, trách không được hắn không xông lên thành lâu, hắn đang bị Tuyên Tuyết Băng và tuyên Tuyết Hạo một người một tay khống chế! Không thể động đậy! Lúc này, ta lại nghĩ rằng, vì hắn mà nhảy xuống thành lâu, ta chết cũng không oán! Điên rồi! Ta lắc lắc đầu, cố tống khứ cái ý niệm điên rồ này đi! Nói với Tuyên Tuyết Tán đang ở dưới thành lâu, “Cuộc đời này vô duyên, thôi!”

Hắn nghe vậy rống to lên, điên cuồng giãy dụa! Tuyên phu nhân nói nhỏ với Tuyên Tuyết Băng và Tuyết Hạo điều j đó mà ta không nghe thấy rồi quay sang nở 1 nụ cười thằng lợi với ta

Tuyên phu nhân, ngươi thật giỏi! Ta nhớ kỹ ngươi rồi! Khi qua chuyện này, sẽ đến phiên ngươi!

Ta cách tiếng người, cao giọng nói với Tuyên Tuyết Tán, “Tuyên! Không nên phản kháng! Ngươi là thành chủ! Tuyên thành, còn chờ ngươi!” Ta bi tráng nói.

Người dân Tuyên thành đang sôi trào! Chưa từng thấy người phụ nữ nào vì thành chủ của bọn họ mà hi sinh bản thân! Nhân ngôn (***) thật đáng sợ! Cái ta muốn chính là hiệu quả như thế

Ngựa người trong xe chấn động, vén rèm, nam nhân được người dìu xuống xe.

“Tuyên phu nhân, làm như vậy, không tốt! Dù sao mà nói, Tuyên, cũng là người đứng đầu Tuyên thành! Ngươi làm vậy thì sau này hắn sẽ thống trị Tuyên thành thế nào?” Giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như thanh phong (****), thấm vào lòng người, nam tử vận bộ trường sam màu trắng, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mặt tuấn tú, mái tóc đen dài hơi rối buông xuống sau lưng. Bên hông giắt 1 khối ngọc thạch lục bích. Mấy người thị vệ bên cạnh dìu hắn, nguyên lai, bọn họ là cánh tay trái của chủ nhân! Thoạt nhìn, hắn căn bản không thể xuống xe nhưng hắn lại nguyện ý vì ta mà làm vậy, điều có mang đến cho ta một cảm giác ấm áp lạ lùng

Thân thể của hắn, gầy đến mức cách một lớp y phục cũng không thể che giấu được! Một bộ bạch y, cơ hồ chỉ là gác hờ trên thân thể của hắn!

Tuyên phu nhân nhìn thấy hắn, vội vàng đứng lên với ánh mắt mang theo sự cung kính, thi lễ với hắn. Dùng ánh mắt ra hiệu cho Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo, hai người bọn hắn lúc này mới thả Tuyên Tuyết Tán ra!

Tuyên Tuyết Tán được giải phóng, liền chạy vội vàng xông lên thành lâu! Nhìn gương mặt đầy lo lắng của hắn, hốc mắt ta không kiềm được mà đỏ lên!

Nam nhân bên cạnh thấy vẻ mặt của ta nhưng vẫn không chịu buông tha, nói, “Mới vừa rồi không phải muốn nhảy lầu sao? Tại sao không nhảy? Giả vờ thôi sao?” Đôi mắt hắn mang đầy vẻ chế nhạo. Tính tình giống như ác ma đó, cùng với Đường Vấn Thiên, không khác 1 chỗ

“Ta còn muốn nói với hắn mấy câu! Không được sao! Nói xong, ta sẽ nhảy xuống! Chỉ muốn mói vài câu với người mình yêu mến  cũng không được sao! Ngươi là vương tử ở đâu ra chứ! Cái gì mà Tam điện hạ! Căn bản không biết chữ tình là j! Tránh ra!” Ta giận dữ hét.

Nhưng hắn lại mỉm cười đầy mị hoặc với ra, “Ta không đi! Taỉơ đây, chính là chờ khi Tuyên Tuyết Tánlên đây, ta có thể đẩy ngươi xuống thành lâu!”

Hắn nói không sai, ta đang đứng ở chỗ cao nhất của thành lâu, chỉ cần bước ra thêm vài bước, ta liền có thể từ đây mà té thẳng xuống! Mà hắn, lại đang đứng ngay phía sau ta! Gần ta hơn ai hết! Nếu lúc này hắn ra tay đẩy ta xuống, căn bản là việc dễ như trở bàn tay

Tay hắn, chậm rãi duỗi về phía ta, làm ra tư thế đẩy ngang, muốn đẩy ta từ thành lâu xuống! Để cho ta chuyện giả trở thành thật!

Chú thích

-          (*) uy vọng: uy nghiêm + tiếng tăm

-          (**) tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười

-          (***) tâm phúc: tuỳ tùng thân cận

-          (****) nhân ngôn: miệng lưỡi thế gian

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết