Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 27: Đồng minh




Hắn nghiến răng ken két, có lúc 2 hàm răng hơi va vào nhau lập cập, không biết là do khí trời giá lạnh hay là bởi vì sợ hãi! Sợ rằng trên đời này trừ Đường Vấn Thiên ra, lại tồn tại 1 người phụ nữ hơn hắn vài phần

“Nàng rốt cuộc là ai? Hạ Tuyết! Không có khả năng đó!” Hắn nhẹ lắc đầu. Phủ nhận ý nghĩ của chính mình.”Nếu là Hạ Tuyết, vs trí thông minh như thế ko lẽ nào mà ta ko biết!”

Cuối cùng cũng thông suốt rồi, ta cười nhìn hắn, chậm rãi nói, “Ta, tên là Diệp Dược Nô!”

Lời vừa nói ra, hắn cả kinh lùi ra sau 3 bước! Cho đến khi lưng chạm đến tủ quần áo!”Trách không được! Trách không được ta lại thua trong tay nàng 1 cách dễ dàng như vậy! Nàng cư nhiên lại là Diệp Dược Nô! Là đối thủ mà Đường Vấn Thiên coi trọng nhất!” Dứt lời, liền đứng lên cười ha hả. Trong tiếng cười lộ ra nồng đậm sự thương cảm cùng bi ai! Cười xong, hắn tiến lên ba bước, nói vs ta, “Thua trong tay nàng, ta mặc dù thất bại nhưng cũng rất quang vinh!”

Ta cười vs hắn, trong mắt ánh lên 1 tia dữ dội, “Quốc sư đại nhân nếu đã biết thân phận của ta, như vậy, ta sẽ không giấu diếm quốc sư đại nhân! Ta, muốn ngài trợ giúp!”

Hắn cười khổ, vô lực buông xuống thanh kiếm đang cầm trên tay xuống, “Diệp Dược Nô, cũng cần ta trợ giúp sao? Những hành vi của nàng, cơ hồ đã làm cho ta tưởng rằng, nàng là người Đường Vấn Thiên!” Trong thanh âm của hắn mang theo nồng đậm vẻ bất đắc dĩ.

Ta nhặt vỏ kiếm từ đống lửa, nước sơn đen đã bị lửa đốt hết một nửa, màu vàng trên vỏ iếm, có khắc 1 hình vẽ kỳ quái, nhìn từ góc độ này, như là nửa chiếc cánh! Rốt cuộc là cái gì đây? Ta định đem vỏ kiếm địa ném vào đống lửa 1 lần nữa, lại suýt bị hơi nóng trên vỏ kiếm do đc lửa thiêu đốt làm cho bỏng tay!

“Thật cam đảm, nàng còn dám cùng tay để cầm! Ta nhớ là tay nàng đang bị thươg!” Hắn chậm rãi nói!

Ta cười, tay vẫn ko buông thanh kiếm, “Ta có thể đưa vỏ kiếm cho ngươi! Nhưng ta có điều kiện. Chấp nhận  điều kiện của ta, ngươi sẽ trở thành Hoàng quốc quốc sư dũng mãnh nhất!”

Hắn ngẩng đầu, hỏa quang lan toả khắp trong đôi mắt. Nguyện vọng ta thực hiện cho hắn thật sự là hấp dẫn! Hắn ko che dấu đc rằng bản thân mình đã động tâm!

“Nàng muốn ta làm j!” Hắn nói nhỏ. Đã ko còn chống cự!

Bên môi ta phiếm ý cười, thốt ra từng câu từng từ giao ước vs hắn, “Ta với ngươi hợp tác, cùng đấu vs Đường Vấn Thiên! Ta yêu cầu j, ngươi phải ửng hộ ta vô điều kiện!” Ta không phải đang hỏi ý kiến hắn, mà là đang ra lệnh cho hắn!

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, trong mắt hiện lên tia mê hoặc, hiện lên tia u mê, “Nàng muốn làm thủ hạ (*) của ta?”

Ta buồn cười nhìn hắn, bây h là tình huống nào rồi mà hắn lại nói ra được những điều này?”Ta không làm thủ hạ của ngươi! Ta muốn bình đẳng liên kết vs ngươi [nguyên văn là “bình khởi bình toạ”]! Có nguyện ý hay không, ngươi chỉ cần nói 1 câu!”

Mục đích của ta rất minh xác, nếu chỉ dựa vào sức lực của 1 mình mà đấu vs Đường Vấn Thiên – thái tử Hoàng quốc, ta liền nắm chắc phần thua, nhưng nếu ta xây dựng lực lượng ở Hoàng quốc, thực lực tương đưong vs Đường Vấn Thiên, như vậy, ta có thể tự tin hơn 1 chút, có thể đấu vs hắn 1 cách quang minh chính đại! Đương nhiên, hợp tác vs nam nhân như độc xà này chẳng khác nào bắt tay vs hổ, không thể nói trước có một ngày, hắn sẽ quay lại cắn ngược lại ta 1 cái, đem ta hoàn toàn cắn chết, nhưng cảm giác chơi đùa vs lửa này, làm cho ta hưng phấn đến phát run! [bà nữ chính này đúng biến thái =.=]

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, trong mắt lóe lên hồng quang (**) giống như độc xà, “Dựa vào cái gì mà nàng cho rằng ta sẽ hợp tác vs nàng? Một thân 1 mình ta thì có j ko ổn?”

Ta cười, lắc nhẹ ngón trỏ, “Ngươi! Nếu có thể đơn thân độc mã hành sự thì sẽ ko cần phải đến Tuyên thành để trộm bí tịch của Tuyên Tuyết Tán, không phải sao? Nếu không phải khắp nơi đã bị Đường Vấn Thiên khống chế đến nỗi địa vị quốc sư của ngươi cũng sắp mất đi, thì ta ko nghĩ ra đc lý do j mà 1 đại quốc sư cao cao tại tại như vậy phải hoá trang thành thích khách, không phải sao? Đường Vấn Thiên, tuyệt đối không thể làm hoàng đế của Hoàng quốc!” Ta cắn răng nói.

Hắn ngẩn người, nói nhỏ, “Ko có khả năng! Đình Hiên suốt ngày chỉ biết ăn chơi gái gú, không thể làm việc j ra trò trống, Vấn Hiên thật ra có thể đảm đương đại sự nhưng thân thể lại ko khoẻ mạnh! Nếu không phải 2 người đó ko đảm nhận đc, như thế nào cũng không tới phiên Vần Thiên!” Hắn nói tới đây, liền im lặng không nói tiếp, chắc hẳn là sợ chạm đến điều j cấm kỵ!

Ta không lên tiếng. Bắt đầu suy tính lại cục diện. Lời hắn nói vô tình tiết lộ ra rất nhiều tin tức, thái tử vị trí này, Đường Vấn Thiên, là lựa chọn cuối cùng!

“Như vậy thì tốt rồi!” Ta nói nhỏ.

“Nàng đang nói cái gì! Cái gì như vậy thì tốt rồi?” Hắn hơi giật mình nói.

Ta cười, “Nếu đã có mục tiêu, như vậy, nên hành động mau chóng! Ngươi đã quên, ta tên là Diệp Dược Nô! Bất quá, nếu muốn hợp tác vs 1 người, ta phải biết hắn có thật sự đáng tin hay ko! Bây giờ, việc mà quốc sư đại nhân phải làm, đó là đi ra ngoài, làm bộ muốn giết Tuyên Tuyết Tán! Nhớ kỹ, làm trò nhất định phải giống như thật! Chính là đâm cho ta bị thương! Mà ta, sẽ đóng vai mỹ nữ cứu anh hùng! Chủ ý này, có phải rất tốt hay ko?” Hai tay nắm vỏ kiếm, ta cười càng lúc càng lớn!

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, vẻ yêu mỵ  trong mắt, dần dần lộ ra ý cười vô tận, làm ý cười mở rộng bên môi, hắn vươn tay ra, đập tay vs ta, nói, “Bây h chúng ta là đồng mìh, phấn đấu đi! Ta nhất định dùng hết sức để giúp nàng! Diệp Dược Nôtiểu thư!”

Ta ném vỏ kiếm trong tay trả lời cho hắn, nói, “Chúc chúng ta hợp tác tốt đẹp! Quốc sư đại nhân!”

“Giết Tuyên Tuyết Tán, quá mức rêu rao, ta vừa mới nghe được, hắn nói ở hạ lưu ôn tuyền này có ác thú, không bằng, chúng ta liền thỏa mãn tâm nguyện của hắn, làm ác thú xuất hiện, như thế nào?” Hắn dứt lời, liền vươn tay ra, hướng ra phía ngoài, bắt đầu đọc khởi chú

-          Chú thích:

-          (*)thủ hạ: kiểu như thuộc hạ, tay sai

-          (**)hồng quang: ánh sáng màu đỏ

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết