Lãnh Cúc Băng Tâm

Chương 3




Con người tất tự khinh sau mới bị khinh.

Bị nhốt trong cái chỗ chết tiệt hoàn toàn không có nhân khí này đã 5 ngày rồi, cô chưa gọi điện báo mà đã tự động “nghỉ phép”, Cúc hoa cư chỉ có mình cô ở thì không cần phải lo lắng nhiều, vi tính tự động hóa chỉ cần phát giác cô không ở nhà, sẽ chủ động tưới nước cho những chậu hoa của cô, vì thế sự mất tích nhỏ nhoi này có lẽ sẽ chẳng ai chú ý.

Ngày xưa cô thường vì công việc nghiệm xác chết bận đến nỗi không có thời gian về nhà, ngủ thẳng trên chiếc giường trống bên cạnh xác chết, lúc nào các đồng nghiệp đi làm vào buổi sáng cũng bị cô làm hết hồn vì tưởng xác chết sống dậy.

Tường có cao cỡ nào cũng không cản được cô, chỉ đáng chết ở chỗ đã giăng lưới điện, từ lúc nào mà cô trở thành người đi tù, cứu người mà bây giờ trở thành phạm nhân.

Theo lí thì nơi đây phúc lợi không tồi, ba bữa đúng giờ có người chuẩn bị cho, điều hòa không nóng không lạnh, thích hợp với những chú chim ngủ sớm dậy sớm, lại còn tiếng luyện súng tuyệt vời.

Cô lãnh lương nhà nước không sai, nhưng cô là con sâu lười mê ngủ, không tới 9 giờ tuyệt đối không dậy, bình thường không có xác chết cô tuyệt đối không đi làm, cô là sếp của chính mình.

Sáng sớm 5 giờ luyện súng thật quá coi thường quyền công dân, bọn họ không muốn ngủ thì ít ra cũng phải phối hợp với giấc ngủ của “khách” chứ, giày vò cô đến chết để trả thù sao?

Mổi lần đang ngủ say sưa, gã họ Thạch như bóng ma mò đến giường cô bắt cô đi xem tình hình bệnh nhân, hại cô thiếu ngủ đành phải lên tiếng chửi rủa trút giận lên cái gã đang hôn mê bất tỉnh, không chết không sống cứ níu lấy một hơi thở để cô không đi được.

Bây giờ thì hắn cũng tỉnh rồi, cô nhớ nhung chiếc giường tràn ngập hương hoa cúc, quyết tâm đi về ngủ cả ngày không làm việc.

“Cô có biết ta là ai không? Phụ nữ thì nên tự ti mà phủ phục dưới chân đàn ông.” Thù Lang có cảm giác như bị lừa, Ngôn Túy Túy trong tưởng tượng lẽ ra nên là bà già cổ hủ còn trinh, đeo cặp kính dày cộm, chứ không phải là……

Cô nàng thanh diễm phong tình ngàn kiểu, kiêu ngạo như đóa hoa cúc băng giá.

Giơ tay phất tóc, cô để mặc mái tóc bay nhẹ trong gió. “Thù tiên sinh, anh vẫn đang sống trong thời đại của lý tiểu cước àh?”

“Thái độ gì thế, cô dám nghi ngờ tinh thần ta bất ổn àh?” Đó là tội nghiệp, và cũng là thương hại.

“Xin lỗi, là anh hiểu lầm thái độ của tôi rồi, tôi khẳng địng là anh đầu thai sai, thưa BỐI, LẠC, GIA.” Khẩu khí của cô không hề có giọng khiêu khích, nhưng nghe rất nhói tai.

Phụt, tiếng cười do “người qua đường” Phùng Thạch Vũ không nhịn được mà phát ra, cái câu bối lạc gia kêu quá đúng nơi đúng chốn.

“Con ả chưa qua giáo hóa, ngươi chưa bị roi sắt của đàn ông phục vụ sao.” Khó thuần y như ngựa hoang.

Ngôn Túy Túy cố ý nhìn xuống phía dưới của a. “Thật không đúng lúc, có vẻ như roi sắt của anh bị gỉ sét rồi, không mài một hai tháng chắc không xài được.”

Nghe được ý trong lời cô, Thù Lang tức đến đỏ mặt. “Cô cứ đến thử thử, ta sẽ khiến cô không còn sức xuống giường.”

“Người không học không biết nghĩa, một con ưng què không bằng cả gà.” Cô cười nhạt ngồi trên người anh, cố ý vô ý đụng vào phần dưới của anh.

Ai có thể hiểu phản ứng của “người chết” hơn pháp y chứ, vết thương của anh nghiêm trọng cỡ nào cô biết rõ như lòng bàn tay, cho dù bộ phận nào đó mạnh như mãnh hổ. cơ thể mất quá nhiều máu này cũng chỉ lực bất tòng tâm, không làm được gì.

Chỉ mới nghe tiếng thở đã đủ làm anh trắc trở rồi, tay của anh thật sự không thể giơ cao quá 3 cm, muốn có phụ nữ thì còn phải đợi, nếu không anh sẽ chết rất khó coi.

“Cô, cút xuống dưới cho ta.” Cô là ma nữ tà ác, tuyệt đối không phải là danh nhân Ngôn Túy Túy.

Cô là dâm phụ vô sỉ.

“Thù tiên sinh àh, muốn khiến anh vui vẻ khó ghê, tôi đang làm theo yêu cầu của anh thử thử mùi vị của đàn ông đây này, chẳng lẽ anh…bất lực?” Cô vẻ mặt bình tĩnh thổi nhẹ vào tai anh, hoàn toàn không có vẻ động tình.

Tim là than lửa đang rực cháy, Thù Lang cố gắng khắc chế hô thở hỗn loạn. “Cô không tìm được đàn ông thỏa mãn cô sao?”

“Không phải, là quá nhiều lựa chọn khiến ta nhức cả đâu, nên chọn bừa một thứ phẩm để xem xem có thể khiến ta không thể xuống giường không thôi.” Đàn ông, thật hư vinh.

Rõ ràng vết thương đau đến nỗi mồ hôi ròng ròng, ướt đẫm cả dải băng, anh còn cố tỏ ra không có gì, thật là ngu quá mức, trọng sĩ diện hơn cả sinh mạng.

Bây giờ ngọn lửa dục vọng thiêu thân, xem anh làm sao chịu đựng 2 nỗi đau dập không tắt này.

“Cô nói ta là thứ phẩm, ta…” Cả người anh đều là lửa, nộ hỏa và dục hỏa giao hòa.

Lời nói tới cửa miệng mà nói không ra, mấy ngày trước nếu có phụ nữ dám khiêu khích như vậy, anh sẽ bắt cô khóc lóc van nài cộng làm tới(= =), khiến cô lưu luyến không nỡ rời khỏi giường.

Nhưng lúc này đây, anh lại giống một con gà trống không giương nổi mào gà, phần dưới nóng như sắt nung, phần trên đau như lửa địa ngục đang thiêu cháy, lực bất tòng tâm không cách nào diệu võ dương uy, thể hiện hùng phong của người đàn ông.

Cô ta khẳng định là yêu nữ đầu thai, rõ biết anh tạm thời không thể xông pha chiến trận, lại còn cố ý vừa đụng vừa chạm vào điểm nam tính của anh, rõ ràng là đang khiêu chiến với khả năng chịu đựng của anh.

“Muốn tôi càng khom lưng uốn gối sao? Đứa trẻ tôi nghiệp chưa được uống sữa.” Cô đích thực là quá bỉ ổi, quay lưng với Phùng Thạch Vũ cô kéo một bên áo xuống, để lộ tuyết phong (*) tròn trịa.

(Lời người dịch: Lạy chúa, em còn ngây dại, không dám dịch ra, nên để nguyên văn chữ Hán Việt)

Thù Lang thở mạnh hơn, chửi rủa. “Tiện nhân, cút ra xa cho ta.”

“Trẻ con đang bệnh tính tình nóng nảy là hiện tượng tất nhiên, cần phải làm cho dịu lại dịu lại!” Bàn tay cầm dao lúc bình thường nắm vào nguồn nhiệt của anh, nụ cười không mang chút tình dục.

“Cô đáng chết….” Trời ơi! Anh thật muốn bóp chết cô. “Ta sẽ bắt cô làm người phụ nữ của ta.”

Ngôn Túy Túy búng nhẹ vào trán anh, “Xin lỗi! Anh quá dâm đãng không xứng với sự cao khiết của tôi.”

Cô trả lại cho anh câu nói và sự cuồng ngông của anh, trỏ tay đè vào phần trên của nguồn nhiệt, khiến anh không thể nhúc nhích.

“Một tòa biệt thự, mỗi tháng 10 triệu (đang nói đài tệ), card vàng vô số.” Anh phát hiện thà để anh chết dưới làn đạn còn hơn.

“Thật khiến người ta động lòng, nhưng tôi không thiếu tiền xài, vả lại tôi tuân theo pháp luật không xài tiền đen vướng máu người.” Đối với một công vụ viên mà nói, lương của cô là cao rồi.

“Cô dám làm bộ làm tịch trước mặt ta sao, không có phụ nữ nào không mê tiền.” Tiền thậm chí có thể mua cả lòng tự tôn.

Cách nói thật ngu ngốc. “Anh vẫn chưa lớn, ngoan ngoãn đi mà uống sữa để có thêm chút não đi.”

Xê người một chút, toàn thân cô cử động, khéo léo dịch ra rồi lại ngồi lên, cứ lặp đi lặp lại khơi dậy dục vọng mà anh không khắc chế được, không màng đến một người khác đang ôm bụng ngồi cười, sau khi làm cháy ngọn lửa cô bèn bước xuống giường.

Một bàn tay nắm chắc lấy ánh tay cô, ánh mắt tóe lửa như cảnh cáo nếu cô dám hất tay thì sẽ phải chuẩn bị chết, anh không tha thứ cho sự bỏ dở giữa chừng của cô.

“Thắp lửa lên rồi thì phải chịu trách nhiệm dập tắt nó.” Cơ thể anh thèm khát cô, không màng đến những vết thương trên người nữa.

Ngôn Túy Túy không hoang mang không sợ sệt tiến sát gần khuôn mặt anh. “Không cần phải để ý đến cảm giác của tôi, tôi quen với việc sờ mó xác chết rồi.”

“Cô coi ta là xác chết?” Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với người đàn ông.

Anh nhớ lại nghề nghiệp của cô – pháp y.

“Đề cao anh rồi phải không? Những xác chết dưới dao tôi đều không dám cử động bậy, vô cùng ngoan ngoãn để tôi làm gì thì làm.” Còn dâng cả trái tim vào tay cô nữa.

“Ngôn Túy Túy, cô đang làm ta cực kì khó chịu đấy.” Sắc mặt trắng bệch, đổ mồ hôi hột, bắp tay đang nắm lấy cánh tay ngà ngọc của cô xuất hiện gân tím.

“Thù tiên sinh, tôi cho anh lời khuyên của một bác sĩ, cơ thể của anh trước mắt không nên có quá nhiều hành động kịch liệt, ngất đi trước mặt phụ nữ mất mặt lắm đấy.” Nếu như anh cứ tiếp tục nắm lấy cô.

Sắc mặt Thù Lang trở nên rất khó coi, vừa phải duy trì niềm kiêu hãnh của người đàn ông, vừa phải kháng cự nỗi đau do cô mang đến, 3 ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, thiêu đốt anh đến không còn là người, thương tích đầy mình.

Khẩu khí của cô càng bâng quơ thì càng đụng chạm người khác, cô thật biết cách giết người trong vô hình, nhất cử nhất động đều đánh vào lòng tự tôn của anh.

Bề ngoài, cô như là vô ý lỡ bắt lên ngọn lửa lớn, thật ra cô là nham hiểm xảo trá lợi dụng bản lĩnh trời cho của phụ nữ, khiến anh muốn sống không được muốn chết không xong chịu đầy giày vò, rồi thể hiện sự thanh cao của cô.

Ma nữ, cô tuyệt đối là ma nữ, song trùng tính cách.

Phùng Thạch Vũ làm thanh cổ họng, “Khụ! Thù…Thù tiên sinh, lời nói của bác sĩ không sai đâu, chắc anh không muốn chết lần thứ 2 chứ?” bởi mới nói khinh thường phụ nữ sẽ có báo ứng.

“Họ Phùng kia, nín cái miệng chó của ngươi lại.” Anh không ai thêm dầu vào lửa.

Phùng Thạch Vũ vừa to bước tới kéo lấy bàn tay đang gắng gượng của anh. “Tha cho bản thân mình đi! Muốn đấu với cô ta đợi khi có sức lực hẳn nói.”

“Lột hết áo cô ta rồi ném lên giường, ta không tin ta thuần phục không được cô ta.” Anh đang gắng gượng, chỉ vì một cơn giận.

“Phùng tiên sinh, bạn của anh tới giờ uống thuốc rồi.” Ngôn Túy Túy nói ra một loại thuốc trị bệnh ức chế thần kinh.

“Bác sĩ Ngôn…” Lúc này anh không nên xưng cô là “pháp y”, mắc công có người nổi điên.

“Tiện thể nói với người bạn dã thú không có nhân tính của anh, hắn có mặc đồ hay không đối với tôi không có gì khác biệt, những xác chết trên bàn mổ đều không mặc đồ.” Cô nói mà bình tâm tĩnh khí, ánh mắt thanh tịnh như mặt hồ, không chút gợn sóng.

Thù Lang tức điên đến phát cười tiếng nói lạnh như sương. “Ngôn Túy Túy, cô sẽ trở thành người phụ nữ của ta”.

Anh sẽ có được cô, trong một tương lai không xa.

“Thù tiên sinh lại phát sốt àh? Ảo giác bắt nguồn từ tâm thuật bất chính, tu tâm dưỡng tính có lợi cho việc bồi dưỡng tính người của anh đấy.” Khí trời ấm áp, thích hợp đi dạo.

***

Tổng bộ của Ưng Bang chiếm diện tích khá lớn, nằm ẩn dưới chân núi bên thành thị náo nhiệt, tường cao 3 công thước đều được giăng lưới điện, phía trên tường là mạng sắt thô cao 2 công thước, như đang ngồi tù.

4 phía đều có thể thấy được camera, sự bảo toàn hoàn thiện không cần có người tuần tra, máy móc hiện đại có thể truy ra nguồn nhiệt của người xông vào trong 3 giây, đưa ra vị trí của người đó một cách rõ ràng, tóm gọn cả lũ.

Cây cối cảm nhận được tử khí trầm trầm lạnh lẽo trong nội bộ, không còn tinh thần mà cúi đầu như sắp chết, lá xanh thì mặc nhiên lạnh lẽo cô đơn, không tìm thấy được sinh khí nào.

Nhưng trên thân cây có thêm một gốc Thiên Nhân Cúc tự sinh tự trưởng, không khuất phục trước hoàn cảnh biến hóa nhẫn chịu nóng khô, chống lại gió lớn, bao nhiêu trắc trở cũng không cản được chúng nở ra những đóa hoa say người, dần dần thay thế àu xanh chán chường ở đó.

Ngôn Túy Túy chịu ở lại trong Ưng Bang khô héo này, một nửa là vì gốc Thiên Nhân cúc đó, còn một nửa là vì không muốn nghỉ phép rồi mà còn phải lo lắng bị bắt đi làm việc, sự mệt mỏi vì danh tiếng khiến cô ngày đêm phải túc trực bên xác chết, không cần biết co oan ức hay không thì gia quyến của người chết đều chỉ định cô phải mở quan nghiệm xác.

Lâu lâu cũng phải cho người khác một con đường sống chứ, pháp y trong toàn tỉnh nhiều như lông dê, cứ để họ mệt đến chết, đừng để có hiện tượng không công bằng có người thanh nhàn có người mệt đến chết.

Gió, mang theo hơi lạnh, nhướng miệng cười là vì nghe thấy tiếng hắt xì đó, mục đích của cô đã đạt được.

“Phùng Thạch Vũ, ngươi đi tìm sợi dây thừng trói cô ta lại, phụ nữ cuồng ngông đó cần như chó vậy phải học quy tắc.” Cô ta có bản lĩnh khiến người khác tức muốn chết.

“Khục! Khục!” Phùng Thạch Vũ dùng tiếng ho che lại tiếng cười. “Thù tiên sinh, mạng sống của anh là do cô ta cứu đó.”

Chiêu thức của tiểu nhân qua cầu rút ván anh không làm được, anh là bác sĩ có lương tâm, chỉ cầu mong được hòa bình.

“Ngươi đứng về phía ả phá ta sao?” Thù tiên sinh? Từ lúc nào mà anh khách khí xưng hô với anh như thế.

30 năm làm người của Phùng Thạch Vũ có hôm nay là vui nhất. “Chì là giải trí giải trí thôi! Anh hiếm khi chịu trận.”

“Có tin ta róc xương ngươi ra cho chó ăn không.” Róc từng khúc từng khúc, thật chậm thật chậm.

“Chỉ tiếc là Tịnh Phong không ở đây, không thấy được vẻ mặt anh cố sức kìm nén, một người phụ nữ cũng làm anh mặt xám mày tối!” Anh nhìn về phía cô gái xinh đẹp thần sắc bình tịnh.

Cô quá bình tĩnh rồi, không thể nhìn thấy được lòng cô đang nghĩ gì, cúc nhãn long lanh như nước không có chút xao động, lòng của cô còn thâm trầm khó đoán hơn cả người.

“Ngươi dám cười ta…ả kia, không được rời khỏi tầm mắt của ta.” Ánh mắt của Thù Lang khóa chặt thân hình yểu điệu sắp bước đi kia.

Ngôn Túy Túy vừa nghe liền nói. “Vết thương của Thù tiên sinh lại nứt ra rồi.”

Sống chết của anh để ông trời lo, cô bước chân ra khỏi không khí nóng phiền đó, lòng yên như nước.

“Ả đàn bà đáng chết, ngươi về đây cho ta….A! Ngực của ta!” Cô chết chắc rồi, anh không tha cho cô đâu.

5 ngón tay cầm lấy vết thương đang rỉ máu, Thù Lang tức tối không cam tâm bị nỗi đau khống chế, hơi thở gấp rút là hung thủ duy nhất tiết lộ trạng thái của anh, dục vọng giết người đạt tới đỉnh điểm.

“Bảo trọng nha! Huynh đệ, hà tất phải vì một cô gái mà làm hư thân thể, trong mắt anh họ không phải chỉ là động vật hạ cấp sao?” Tiếng cười không cản lại được, vẻ mặt của anh tức cười quá.

Anh còn dám cười. “Mau tìm con gái về đây giúp ta dập lửa, đừng để ta nhìn thấy hai hàng răng của ngươi nữa.”

“Không ổn, không ổn.” Phùng Thạch Vũ quay quay ngón tay lấy hộp cấp cứu. “Tình hình của anh không thích hợp ‘vận động’ ”.

Tội nghiệp qua! Dục hỏa phần thân.

“Nói ít lại, ngươi cố ý dung túng cô ta phóng hỏa trên người ta, ngươi phải chịu trách nhiệm dập tắt nó.” Phần dưới cứng lên đang lên án tội ác vô nhân đạo của anh.

Phùng Thạch Vũ giả làm khuôn mặt xấu hổ của con gái, giơ ra 5 ngón tay, “Thấy ghét, anh muốn tôi làm thay sao?”

“Ngươi dám dùng những ngón tay chó của ngươi đụng vào nó thử xem, ta, muốn, con gái!” Thù Lang dùng mũi phun ra 4 chữ cuối.

Lúc này, cơ thể anh cường liệt cần sự an ủi của phụ nữ.

“Ai ya, anh cứ xem tôi là con gái! Hy sinh vì huynh đệ là vinh hạnh của tôi.” Anh cười ác tiến lại gần.

“Ngươi không……” Anh hít một hơi, trừng đôi mắt đen. “Phùng Thạch Vũ, ôm sẵn bia mộ của ngươi đi.”

Phùng Thạch Vũ cười cười đè lên nguồn nhiệt của cậu bạn. “Nếu anh đã không thèm, tôi hà tất phải tự làm khó xử chứ.”

Sau khi làm ngọn lửa cháy lớn thêm, anh rút tay không thèm để ý đến tiếng cưa răng của “bệnh nhân”, đàn ông với đàn ông “tiếp xúc” với nhau khó chịu làm sao, giới tính của anh cũng như bao người đàn ông khác, anh chỉ yêu con gái.

“Ngươi……”

“Cầu xin ta đi! Cuồng Ưng.” Một tay dải băng, một tay là thuốc, anh cười thật đáng ghét.

Thù Lang cắn răng cố chịu chết cũng không để người khác khinh thường, không có con gái thì anh tự làm vậy, tuy rằng anh chưa bao giờ tự làm qua, con gái luôn là “vật dụng hàng ngày” anh mà không thiếu thốn nhất.

“Anh mất mặt quá, thua dưới tay một người phụ nữ…” Phùng Thạch Vũ đột nhiên ngừng trêu chọc, không thể tin được nhìn vào chất dịch trắng đang bắn vào đùi anh.

Thù Lang thoải mái hơn hẳn nói. “Bác sĩ Phùng lớn vậy rồi còn đái dầm ướt cả quần àh, nên đến khoa tiết niệu kiểm tra kiểm tra.

“Anh dám……” Thật quá đáng, quần tây cao cấp của anh.

Được lắm, nhân tâm nhân thuật của anh có thể vì người mà thay đổi, gã họ Thù kia sẽ nếm mùi ác quả.

Phùng Thạch Vũ cười lạnh tiến về phía đi văng.

“Ngươi cứ tiếp tục cười hả dạ, bác sĩ gia nhập xã hội đen chắc chắn sẽ trở thành tin sốt dẻo, ta chúc ngươi sớm thành danh, trở thành chủ tịch bác sĩ.”

Y giới nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không phân khoa biệt, tuổi tác, ít ít nhiều nhiều cũng có chút quan hệ, cho dù Ngôn Túy Túy không yêu qua lại với người khác không biết đến đàn anh lớn hơn cô ba khoa, phong cách hành sự độc đáo của cô cũng vẫn tạo nên làn gió mới trong Hệ Y Học.

Thời còn đi học, đóa lãnh cúc không nhiều bạn bè chỉ yêu nghiên cứu bệnh lý học, một khi bước vào phòng thực nghiệm là quên ăn quên ngủ, ở lại đến khi bác cảnh vệ cứ hối thúc hoài mới chịu về.

Trong lịch sử, cô là người đầu tiên cảm hứng thú với đại thể lão sư (*), thông thường những học sinh lần đầu tiên tiếp xúc với nhân thể giải phẫu cũng đều sợ hãi “di thể”, duy nhất cô không lo không sợ như ngựa quen đường, xuống dao cắt nhầm huyết quản mà vẫn mò mẫm như thường, như đứa trẻ chơi đất cát không nỡ rời.

(*) Đại thể lão sư: là những di thể được tặng cho phòng thực nghiệm, thực hành bởi người nhà (không truy được tên gọi trong tiếng việt nên để nguyên văn hán việt)

Giảng sư nói đến nước miếng bay khắp nơi cô cũng không nghe lọt tai, cứ dê xồm thân thể của đại thể lão sư, từ đầu tới chân không chừa phần nào, tới khí giảng sư phát giác có dị thường, đại thể lão sư đã bị chia 5 xẻ 7 trở thành “xác chết”.

Lần đó khiến cô danh tiếng bay xa, ai cũng biết Hệ Y Học có 1 quái thai, dù cô không tham gia socialworking, học sinh của đại học A không ai không biết cô, và đối tượng cô cảm hứng thú nhất luôn là những cương thi nằm ngang.

Vì thế, cô không biết Phùng Thạch Vũ là chuyện tự nhiên, vì anh không phù hợp với điều kiện “xác chết”.

Nhưng Phùng Thạch Vũ biết cô, đàn em luôn cúi đầu, tay cầm dao mổ “múa may” trong học viện, cũng là một trong những vũ khí sống.

“Mang lại vinh quang cho trường rồi đấy! Em gái, anh lần đầu tiên nhìn thấy Cuồng Ưng bị mất khống chế, con dao vô hình của em làm hắn bị thương không nhẹ, không thấy bóng nhưng lại sắc bén vô cùng.”

“Tôi chưa từng gặp anh, xin đừng gọi thân mật như thế, tôi sợ bệnh đột biến điên vì sex bị truyền nhiễm.” Cô giữ khoảng cách 10 bước.

Không tiếp xúc, không nhiều lòng, không nhiều lời, người với người duy trì mối quan hệ nhạt như nước là được, vô vị cũng vô hại, ai nấy tự qua ngày.

“Từ xưa em cũng đã lãnh đạm như thế rồi, cứ tưởng khi đã bước vào xã hội em sẽ thay đổi, tính của em đúng là 10 năm như 1.” Uổng công anh là hội phó hội học liên, cô lại trả lời chưa từng gặp qua. Tự than thở! Quan hệ xã giao hoàn toàn thất bại.

Phản ứng của Ngôn Túy Túy là nhìn một cái thờ ơ. “Tôi và anh không thân, muốn nối quan hệ xin tìm người khác.”

“Thanh minh thật vô tình, anh là kẻ tiểu nhân bỉ ổi mua danh cầu tước, bán đứng y đức hay sao?” Anh tỏ ra vẻ chính nhân quân tử.

“Tôi đã nói tôi và anh không thân, nhưng mà đạo lí gần mực thì đen đã học qua trên lớp, tìm tôi thám thính cơ mật hành chính là uổng công, tôi chỉ phụ trách xác chết, không làm án hình sự.”

Anh có chút ngạc nhiên bị nhìn ra âm mưu. “Khục! Hình sự là hình sự, giám định nguyên nhân chết là giám định nguyên nhân chết, giao lưu trong học thuật……”

“Anh ồn quá.” Cúi người, cô bới bới đóa Thiên Nhân Cúc mới nở được một nửa, trên lá có con bọ rùa màu mè.

“Anh ồn?!” Cô có nhầm không vậy, cái này gọi là phát âm rõ ràng. “Anh ở đây trịnh trọng kháng nghị, sự chỉ trích không thỏa đáng của em nghiêm trọng tổn hại danh dự của anh.”

“Đến pháp viện mà tố cáo, không biết việc biết mà không báo có tội không nhỉ.” Bứt ra một cánh hoa vàng đỏ, khẩu khí của Ngôn Túy Túy không nóng không lạnh.

“Gì mà biết mà không báo, y đức của anh vốn tốt đẹp, không nhận bừa bao đỏ.” Nhận của giàu không nhận của nghèo, có nguyên tắc chứ!

“Bắt cóc.”

Phùng Thạch Vũ lập tức đuối lí, có chút đứng không vững lập trường. “Cứu người là chức trá của bác sĩ, em cứ coi là một kì nghỉ dài không có trời xanh biển mặn.”

Kì nghỉ dài? Ngôn Túy Túy gợi lên nụ cười như có như không. “Phùng tiên sinh muốn chối bỏ trách nhiệm? Anh có nghĩ tới sự mất tích của tôi sẽ gây nên phản ứng liên hoàn thế nào không?”

Không phải là nói phách, Thiệu Chi Ung vẫn đang đợi bản báo cáo của 4 cái xác, Trương Tố Thanh vừa bước vào nghề tuyệt đối không ứng phó được.

Huống chi đơn xin nghỉ vẫn chưa được phê chuẩn, bị một đám người ép phía sau, lúc trước nói nghỉ phép chỉ là tự an ủi, muốn nghỉ phép thật, cô lại không thể, những dụng cụ giải phẫu sẽ khóc la cô đơn cho xem.

Phần kiểm sát quan thì sẽ qua, lớn một cấp nữa thì không dễ dàng, nếu có phát sinh án lớn vẫn không thể thiếu cô được, xin nghỉ phép là chuyện trên trời, muốn thanh nhàn chỉ sợ không ai cho phép.

“Ớ?” Đúng rồi! Cô là quan phái pháp y, không phải là dân thường vô danh.

“Đồng bọn bắt cóc tội không tránh được, tự ý giam lỏng tội càng lớn hơn, giúp đỡ phạm tội anh nên bị xử mấy năm?” Tư pháp vẫn chưa chết hết, công lý vẫn tồn tại.

“Ngôn pháp y, mọi người đối xử với em cũng không tệ mà! Ăn, mặc, ở, đi lại tùy ý, không ai cố ý làm khó em.” Qua cái miệng của cô, lại cảm thấy tội quá nặng.

Qua lại quá thân mật với Hắc bang, anh cũng sắp quên trên đời còn có pháp luật hiến chương, nhân dân có quyền tự do không bị uy hiếp tính mạng, tài sản, xem chuyện vi pháp là chuyện thường.

Gần đèn thì sáng, gần mực thì tối, đạo lí cô nói không sai tí nào, vải trắng bị nhuộm đen, cứ đi lại trên vủng đất xám giữa chính và tà, anh phạm hồ đồ rồi, theo đó mà không phân đúng sai.

Nếu cảnh sát mở rộng điều tra, chuyện phiền phức của Ưng Bang lúc trước đã bị liệt vào phạm vi chống tội phạm, tự nhiên lại trở nên phiền phức hơn.

Nhưng mà, con Ưng đó không chịu thả người cũng đâu còn cách, lấy dao kề cổ hắn sao?

Lại sợ Thạch Khiết vừa trung thành vừa ngoan cố lấy dao kề cổ anh trước.

“Đi lại?” Ngôn Túy Túy bứt vài bông Thiên Nhân Cúc để lên mũi ngửi nhẹ. “Anh đi hỏi mấy cây súng ở cửa lớn có cho đi không.”

Ăn tốt, mặc tốt, ở tốt cô không nói gì, nói đến cho cô đi lại tự do thì hẹp hòi muốn chết.

“Em là bồ tát sống mà! Gã họ Thù kia chưa tỉnh thì vẫn phải giữ cô lại cấp cứu, tiễn phật không tiễn đến nơi cũng không nói thông được.” Anh cố níu cũng phải níu được.

“Hắn tỉnh rồi.” Ngôn Túy Túy nói như không liên quan đến mình, đứng lên bước về phía rừng dừa.

Phùng Thạch Vũ trợn mắt, phụ nữ quả không nói lý. “Em cũng tự biết anh ta chưa thể tự chủ, lại thêm cú giáng đón nặng nề của em, vết thương của anh ta có dấu hiệu bị nứt.”

“Chí ít không chết được, anh là bác sĩ.” Vô tình là bản tính vốn có của con người, cô chỉ là phát dương quang đại.

“Được rồi, được rồi! Anh đang tìm cớ thoát tội, em thông minh không khó nhìn ra anh cũng vô tội, không phải anh ‘mời’ em đến.” Anh phải tự biện hộ trước.

“3 ngày.” Kì hạn của cô.

“Cái gì?!” Lòng phụ nữ như lá trên cây, rơi xuống đất rồi đếm không xuể, lá nào cũng là gai.

“3 ngày sau em rời khỏi đây, sự lựa chọn duy nhất của anh.” Không miễn cưỡng, nhân y và tội phạm cách nhau không xa, chỉ một bức tường cao.

Cô…cô ta tính toán tôi! “Em muốn anh mang nguy hiểm bị lột da róc gân, đưa em rời khỏi Ưng Bang……”

Trời ơi! Anh cần thuốc trị bệnh tim, cô đang ép người, thêm nữa là uy hiếp.

“Tự mình suy nghĩ, bóng tối dài thế nào cũng có ánh sáng, người không thể đi đêm hoài mà không gặp ma được.” Cô đã hết lời để nói.

Phải, cô chính là con ma đó. “Anh là bác sĩ cứu người vô số, em không thể hại anh chết không lý do…cẩn thận.”

Một phi đao đang bay về hướng người đẹp, cô không lo sợ nghiêng đầu tránh đi, để mặc lưỡi dao bay ngang tai mà không bị thương một phân, trấn tĩnh cúi đầu ngửi hương hoa tươi mới.

Nước đến có đất cản, gió lên thì mây che, cô chưa từng hy vọng hắc bang có người tốt, nhưng muốn lấy mạng cô thì quá mức rồi.

Nếu không phải cô thường tay đôi với học sinh Cảnh Viện, bị đánh bất ngờ như thế có thể lấy mạng dân thường, ưu nhàn độc thiện kì thân dường như làm người ta ghen ghét, chim ưng con chưa mọc đủ lông cũng không làm nên trò gì.

“Trả mạng anh trai ta đây!” Một thân hình như gió lao ra từ trong bóng tối.

Thật đáng cười, pháp y có thể giết người sao? “Con nít đừng chơi trò của người lớn, bế vài con búp bê barbie đi chơi súng nước đi.”

Tránh đi, Ngôn Túy Túy chỉ phòng mà không tấn công nhưng bó Thiên Nhân Cúc trong gió, tư thế ưu mỹ lúc trái lúc phải, những bông hoa đỏ trong tay như đang cười nhẹ, chiếu rọi cùng sự điềm tịnh gió thổi không đổ của cô.

Chỉ cần người không bị mù đều thấy được sự chênh lệch thực lực 2 phía, cô gái trẻ trung chỉ có chiêu thức mà không có kinh nghiệm thực chiến, nóng nảy càng đánh càng loạn.

Ngược lại người ứng chiến thờ ơ khiến người ta nhíu mày, lâu lâu lại xoa xoa cánh hoa ngửi ngửi hương hoa, thái độ bâng quơ như đang đối phó với con nít kiếm chuyện, cảnh tượng thật không ra gì.

Cô đang chơi hay đang đánh? Thần sắc thờ ơ càng khiến người ta nổi nóng.

“Đừng giỡn nữa, Điềm Hoa, em không thấy người ta còn không thèm đánh với em àh.” Phùng Thạch Vũ bắt lấy cánh tay của cô gái trẻ, cản trở sự ngu ngốc của cô.

“Anh thả em ra, hôm nay em nhất định phải trả thù cho anh hai, là cô ta hại chết anh của em.” An Điềm Hoa không màng đến bất cứ điều gì tiếp tục giết về phía cô gái có thái độ bình nhiên.

“Cô ta chỉ là pháp y không phải là quan tòa, cái chết của anh em không có quan hệ trực tiếp với cô ta.” Chỉ gián tiếp đẩy một phát thôi.

“Nếu không phải cô ta lôi ra một cọng lông tiến hành đối chiếu quỷ quái gì đó, quan tòa cũng không vì tội chứng rành rành phán anh ấy tử hình.” Ít ra cũng phạt nhẹ hơn.

Ah! Cô hiểu rồi. “Ngươi là em gái của An Quốc Hoa?”

“Ngươi không xứng gọi tên anh trai ta, ngươi là hung thủ giết người, sao ngươi không chết đi?” Cô quyết giết chết cô.

Ngôn Túy Túy rút ra một cuống hoa hút phấn mật. “Một hơi giết 7 sinh mạng của người khác, cả đứa trẻ 7 tuổi cũng không tha giết trước sau cưỡng dâm, mạng của họ không phải là mạng àh?”

“Đó…đó là họ đáng chết phản bộ Ưng Bang!” Kẻ phản bội chết là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

“Trẻ con vô tội, ai có thể nỡ đạp nát bông hoa nhỏ chứ, cô bé thơ ngây trong sáng đó cũng là người của Ưng Bang sao? Nó đáng chết sao? Oan có đầu, nợ có chủ, lệnh huynh giết người ta 7 mạng chỉ phải đền 1 mạng, vậy ngược lại đứa con mồ côi 10 tuổi của người ta cũng 1 đền 7, giết gia đình ngươi 7x7 49 người để thể hiện công bằng, dù gì người khác chết rất vô tội mà.”

“Ngươi……Ngươi đang xảo biện, hắc bang có cách làm của hắc bang, ngươi bằng cái gì mà nhúng tay chứ?” Đây là tác phong của xã hội đen.

“Vì tôi đại diện cho tư pháp, đại diện cho chính nghĩa, cho công lý, thị phi trắng đen tự có pháp luật phân định, cô là hắc, tôi là bạch, cô có quyền khóc lóc vì súc sinh, tôi có nghĩa vụ đẩy mạnh công quyền.”

Ngôn Túy Túy cười mỉm cúi ngửi hương hoa, không màng đến sự kích động của An Điềm Hoa.

“Nếu cả cô cũng không chấp nhận được cuộc sống chó săn sống trong giang hồ chết trong giang hồ, thì bắng cái gì cô lại bắt một đứa trẻ nhà tan cửa nát chấp nhận một tương lai mờ mịt, cô bé ngây thơ.”

“Ngươi……Ta phải giết ngươi, bọn ta không phải là chó săn, bọn ta là tinh anh của Ưng Bang.” An Điềm Hoa cực lực hất khỏi tay Phùng Thạch Vũ.

“Àh! Là Ưng Chảo chứ gì! Thì ra cô sống cùng triều đại với con Ưng đoản mạng đó, phiền cô hỏi thăm Lưu Cẩn Lưu công công giúp ta nhé.” Xua xua tay, Ngôn Túy Túy muốn Phùng Thạch Vũ buông đứa trẻ vô tri này ra.

Anh cười gượng vừa buông tay, thân hình như đạn lấp tức bắn về phía trước trả thù, chỉ là trong 3 giây ngắn ngủi cô đã nếm mùi dao của mình, bị người ta đạp dưới chân không đứng lên được.

“Tinh anh nhân tài? Tôi thấy Ưng Bang sắp xuống rồi.” Cô rút vài gốc hoa quăng vào mặt An Điềm Hoa. “Yên nghỉ đi! Cô bé, chứng minh tử vong của lệnh huynh cũng do tôi kí đó.”

Ý là! Cô mục kích toàn bộ quá trình hành hình, cô là người chứng kiến tử hình.