Trên thế giới này, luôn có một số người suy nghĩ nhanh nhẹn, đi trước ở khắp mọi nơi. Cũng luôn có người phản ứng chậm chạp, từng bước lạc hậu.
Sau khi vào mùa xuân, Thiệu Hoa một lòng muốn tiết kiệm tiền để thay bộ trang bị màu xanh thiết thực, cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Tuy nhiên, một ngày nọ, anh ta đột nhiên phát hiện ra giá thực phẩm nói chung đã tăng từ 50%-70%, đồng thời một số món mà anh ta muốn ăn đã hết hàng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thiệu Hoa âm thầm kinh hãi: “Thế giới trò chơi cũng thiếu lương thực sao?”
Nếu không có trang bị cao cấp, cấp thấp phù hợp cũng có thể sử dụng được. Nhưng nếu không có đủ thức ăn, người chơi không còn khả năng nào khác ngoài việc chết đói.
Nghĩ đến đây, tim Thiệu Hoa đột nhiên đậm nhanh hơn, không nói một lời chạy tới nhà hàng.
Các mặt hàng trong cửa hàng hệ thống nổi tiếng là tốt nhưng đắt tiền. Trong trường hợp thông thường, luôn luôn sẽ có dư. Nhưng hôm nay, các gian kệ của hệ thống trống trơn, sạch sẽ.
Thấy thế, trái tim Thiệu Hoa chìm xuống đáy cốc.
Anh ra phải làm gì đây?
Trong phút chốc, đầu óc trở nên trống rỗng, không thể nhớ ra được gì.
Lúc này, Đầu Bếp Giáp từ trong bếp bước ra, đặt ba cái bánh bao ngũ cốc, hạ bát cháo trắng lên kê.
Thiệu Hóa vừa mừng vừa sợ, vội vàng mua chúng.
Vì vậy, trong chớp mắt, kệ hàng lại trống rỗng một lần nữa.
“Bánh bao ngũ cốc 50 đồng một cái, cháo trắng 50 đồng một bát. Lâu lâu mua một lần thì không sao, nhưng nếu mỗi ngày đều đến nhà hàng để ăn tối, tiền tiết kiệm có thể chịu được bao nhiêu ngày đây?” Thiệu Hóa chỉ vui vẻ một lát, vẻ mặt liền nghiêm trọng lên: “Sai này phải làm sao bây giờ?”
Trong lúc cân nhắc, lại có cư dân bước nhanh đến gần.
Thấy kệ hàng trống rỗng bọn họ thất vọng không thôi: “Tại sao đồ ăn trong nhà hàng cũng không có? Sau này chẳng lẽ lương thực so với trang bị còn hiếm hơn, còn trân quý hơn?”
Thiệu Hoa: “…”
Anh ta bỗng nhiên ý thức được mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cho dù có đủ tiền, chấp nhận mua đồ ăn trong nhà hàng với giá cao cũng không nhất định sẽ mua được.
**
Vào ngày 258, tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Đã không còn người chơi nào bày bán, đòi ăn nấu chính đều là lưu thông riêng giữa người quen với nhau.
Trước khi ra ngoài và sau khi đi săn, cư dân tranh thủ cơ hội chạy đến nhà hàng, sau đó ngồi trong sảnh chờ đợi. Chân trước NPC vừa đặt thức ăn lên hệ thống, chân sau người chơi đã chen chúc, tranh giành như điên.
Lúc này thật sự là nhanh tay thì còn chậm tay thì mất. Có thể mua được hay không tất cả đều dựa vào tốc độ di chuyển và tốc độ phản ứng.
Cũng bởi vì vậy mà về sau, những người chờ ở nhà hành thường là thích khách và cung thủ, những nghề nghiệp có độ nhanh nhẹn rõ ràng cao.
Những người khác chẳng hạn như chiến sĩ, pháp sư đã từ bỏ cuộc đấu tranh đi tìm cái khác.
**
Trong nhà kho, Vân Lăng đang tiến hành kiểm kê.
Đây là thói quen mớ được thêm vào mùa xuân, chỉ để luôn nắm bắt được số lượng vật tư chiến lược cụ thể.
Để đảm bảo hàng tồn kho tăng chậm, nếu thích hợp, thỉnh thoảng cố cũng tăng nguồn cung cấp thực phẩm trong nhà hàng. Nếu ngày nào xui xẻo thu hoạch không nhiều, nó sẽ không tăng lên.
Sau một thời gian, cục diện tạm thời ổn định.
Kiểm kê xong, Vân Lăng lộ ra vẻ hài lòng: “Nguyên liệu và thành phẩm không ít, đủ để chống đỡ một đoạn thời gian rất dài.”
Trong lúc lẩm bẩm, hệ thống nhắc nhở vang lên.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đại lão, có hai chuyện muốn nói cho cô biết. ]
Vân Lăng tiện tay trả lời: “Cô nói xem.”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Chuyện đầu tiên, trong lãnh địa có một tên điên, muốn chuyển đến thành phố Lăng Vân ở. Nói cái gì đại lãnh thổ đứng đầu an toàn nhất, những khu an toàn khác không tin tưởng được.]
Vân Lăng: “….”
Vân Lăng: “Nếu tôi nhớ không lầm, giữa thành phố F và thành phố S cách hai thành phố?”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Cho nên mới nói anh ta bị điên. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đúng là trò chơi sẽ càng ngày càng khó, đi bộ đến thành phố Lăng Vân rất dễ dàng và an toàn sao! ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói. Anh ta thu dọn hành lý xuất phát, đến biên giới thành phố F mới phát hiện, hệ thống không cho người chơi rời khỏi thành phố.]
Vân Lăng cảm giác mình đang nghe chuyện xưa, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng huyền ảo: “Sao cô biết?”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Anh ta sang thành phố Lăng Vân không được liền trở về trấn Hân Đồng, thấy người liền khóc lóc kể lể, nói rằng mình bị hệ thống hãm hại.]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói người chơi nào chỉ có thể ở lại thành nấy, không thể qua lại. ]
“Có lẽ hệ thống cố ý thiết lập như vậy?” Vân Lăng suy đoán.
Sau đó cô hỏi: “Còn điều thứ hai là gì?”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Thành phố Lăng Vân còn thiếu lương thực không? Thị trấn Hân Đồng có bao nhiêu đều có thể bán cho cô. ]
Vân Lăng bật cười: “Tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có khẩu phần dư thừa sao không để trong kho tích trữ?”
[ phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Thị trấn Hân Đồng không giống Thành phố Lăng Vân. Nơi này dân cư ít, lương thực tiêu thụ mỗi ngày đều giới hạn, áp lực không lớn như vậy.]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Trên thực tế, sở dĩ thị trấn Hân Đồng là thị trấn Hân Đồng, chính là bởi vì dân số không đạt tiêu chuẩn..]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Quan trọng nhất là người khác quen biết đại gia là vì ôm đùi, nhưng tôi sẽ không giống thế! Tôi và đại nhân làm thân là vì để một ngày có thể bao dưỡng cô! ]
Trong con nggươi Vân Lăng tràn đầy ý cười: “Chí khí đáng khen ngợi.”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Cô cứ nói thẳng đi! Cho hay không cho cơ hội! ]
Thịnh tình khó khăn, cô liền không khách sáo.
Vân Lăng thẳng thắn nói: “Cô dám cho, tôi dám nhận.”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Gần thị trấn Hân Đồng có vùng biển, mỗi ngày có thể vớt được rất nhiều hải sản. Hiếm khi ăn một bữa, cải thiện bữa ăn tiếp theo là rất tốt. Nhưng nếu là ăn mỗi ngày, cư dân gần như không thể chịu đựng được nữa. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Chờ một chút, tôi lập danh sách, hải sản dư ra đều đưa cho cô. ]
Lúc ăn uống đầy đủ mới có thể chọn ba chọn bốn, lúc không có cơm ăn cái gì cũng thơm.
Vân Lăng hiểu rõ đạo lý này, bởi vậy Triệu Hân Đồng cho bao nhiêu, cô thu bấy nhiêu: “Giải quyết thế nào? Giao dịch đồng xu hay thanh toán bằng vải và trang bị?”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đồng xu. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Tôi cần tiền để nâng cấp kiến trúc lãnh thổ. ]
Vân Lăng dứt khoát đáp ứng: “Được.”
Giao dịch thành công, khốn cảnh thiếu lương thực của Thành phố Lăng Vân được giảm bớt, thị trấn Hân Đồng tăng nhanh tốc độ xây dựng, song phương đều được lợi.
**
[ Tên: Hạt hay khoai lang ]
Chất lượng: Bình thường
Hiệu quả sử dụng: Sau khi gieo hạt sẽ thu hoạch được một củ khoai lang. Cụ thể số lượng thu hoạch bao nhiêu tùy thuộc vào tình trạng đất đai và tình hình tăng trưởng.
[ Tên: Hạt giống khoai tây ]
Chất lượng: Bình thường
Hiệu quả sử dụng: Sau khi gieo hạt sẽ thu hoạch được một củ khoai tây. Cụ thể số lượng thu hoạch bao nhiêu tùy thuộc vào tình trạng đất đai và tình hình tăng trưởng.
[ Tên: Hạt giống lúa ]
Chất lượng: Bình thường
Hiệu quả sử dụng: Sau khi gieo sẽ thu hoạch được một bó lúa. Cụ thể số lượng thu hoạch bao nhiêu tùy thuộc vào tình trạng đất đai và tình hình tăng trưởng.
Ngoài ra, còn có 7-8 loại hạt giống cây trồng khác như vải lanh, vải bông, lúa miến,…
Phùng Tuệ chọn hai thứ, cẩn thận thu dọn. Sau đó mặc trang bị, đeo ba lô vải lanh đã cũ hơn một nửa trên lưng đi ra ngoài.
Đi bộ bên ngoài, thỉnh thoảng có người chơi đi ngang qua cô ấy. Trong đó đa số là đoàn đội, rất ít người chơi solo, thỉnh thoảng mới gặp được một vài người.
Phùng Tuệ di chuyển vội vàng, chỉ rõ ràng, lúc chạy mơ hồ có tàn ảnh.
“Cũng may là cộng 2 điểm nhanh nhẹn và 1 điểm thể lực.” Cô ấy âm thầm cảm thấy may mắn: “Năng lực chiến đấu không tính là mạnh, như luận chạy trốn, mình tuyệt đối có thể đứng ở trình độ cao nhất!”
Cuộc chạy kéo dài 30 phút. Cho đến khi thoáng nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, Phùng Tuệ rốt cuộc mới dừng bước.
Đó là cánh đồng lúa mì, lúa mì vàng rực rỡ cúi đầu, chờ ngươi chơi thu hoạch.
Phùng Tuệ tiến lại gần kiểm tra, phát hiện ngoại trừ mấy gốc cây bên cạnh có dấu vết bị dã thú gặm nhấm, các loại cây trồng khác đều rất tốt.
Cô ấy tràn đầy vui mừng: “Xem ra hôm nay vận may không tệ.”
Nói xong, cô ấy lấy dao rựa ra, cúi đầu thu hoạch.
Trong nhận thức của người chơi bình thường, tài nguyên hoang dã được làm mới bởi hệ thống, nhưng sự thật không phải như vậy.
Trong một lần tình cờ, Phùng Tuệ vô tình làm rơi hạt giống xuống hố bùn đất.
Phùng Tuệ vốn định nhặt lên, trùng hợp linh quang chợt lóe, trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ nhưng không hành động. Ngược lại, cô ấy che phủ đất, tươi nước vừa phải, yên tĩnh xem sự thay đổi.
Ngày này qua ngày khác.
Hạt giống nảy mầm, sinh trưởng nhanh, kết ra một củ khoai tây, không khác gì các loại cây trồng khác trong tự nhiên. Lúc này Phùng Tuệ mới hiểu được cách sử dụng hạt giống chính xác.
Kể từ đó, cô ấy gieo hạt giống ở các góc hẻo lánh, để cho cây trồng phát triển tự do, chờ đợi cho đến thời gian thu hoạch.
Bởi vì không có ai chăm sóc cẩn thận, sự phát triển của cây trồng chỉ có thể được tính là bình thường. Phần lớn thời gian đạt sản lượng 28-29, có khi sản lượng ít hơn đạt 21-22.
Thế nhưng Phùng Tuệ vô cùng thỏa mãn, những lần thu hoạch này cũng đủ để cô ấy ăn no mặc ấm, sống thoải mái.
Trong quá trình trồng trọt, thường xuyên xảy ra tai nạn.
Đôi khi cây trồng sẽ bị những con thú hoang dã giẫm đạp, nhổ rễ, không còn lại gì. Đôi khi đến trễ một bước, cây trồng sẽ bị thu hoạch trước bởi những người chơi đi ngang qua.
Có vài lần, Phùng Tuệ thậm chí còn xui xẻo bị người ta theo dõi.
Những người chơi khác dường như ý thức được rằng một số khu vực có cơ hội “Làm mới” cây trồng đặc biệt cao, nên lần lượt cách 5 phút chạy xuống.
Vì thế, Phùng Tuệ không thể không thường xuyên thay đổi địa điểm gieo hạt, chạy càng ngày càng xa.
Cắt góc lúa mì cuối cùng xuống, bỏ vào ba lô, cô ấy nhìn phương hướng, nghỉ ngơi một chút rồi chạy về phía địa điểm gieo hạt tiếp theo.
Đáng tiếc lần này vận may không tốt lắm, vốn nên thu được một lượng lớn khoai lang, nhưng hiện tại không nhìn thấy gì cả. Xung quanh lộn xộn giống như bị dã thú tàn phá.
“Lần sau không thu hoạch được nữa thì phải cân nhắc đổi địa điểm gieo hạt.” Phùng Tuệ vừa lẩm bẩm vừa lấy hạt khoai lang ra, đảo đất trồng xuống.
Cái gọi là hạt khoai lang, thực sự là cây giống khoai lang. Đào một cái hố, tưới nước, những thứ khác nó sẽ tự mình làm, trồng trọt trong trò chơi chính là đơn giản như vậy. Phùng Tuệ mở bảng điều khiển ra, thấy mình bởi vì “mệt mỏi quá độ” dính vào trạng thái tiêu cực. Không khỏi bất đắc dĩ cười khổ: “Xem ra chỉ có thể về lãnh thổ trước. Sau khi nghỉ ngơi mới có thể đi đến các địa điểm khác để thu thập.”
“Bất kể như thế nào, gieo hạt còn mạnh hơn du lịch không mục đích để tìm kiếm tài nguyên.
Chôn hạt giống nào, tương lai sẽ thu hoạch được nguyên liệu đó. Mọi thứ đơn giản, rõ ràng.”
“Ngoài ra, thu nhập cũng tương đối ổn định. Mặc dù thỉnh thoảng gặp phải tình huống bất ngờ, nhưng với sự gia tăng địa điểm gieo hạt, mỗi ngày có thể thu hoạch bốn mươi đến năm mươi đơn vị tài nguyên, đủ chi phí cho sinh hoạt.”
“Trên đường trở về hay trên đường đi đến địa điểm gieo hạt, thỉnh thoảng phát hiện ra cây trồng hữu dụng cũng có thể thuận tay hái, coi như thu nhập thêm.”
Sau khi tính toán rõ ràng, trong lòng cô đưa ra quyết tâm lớn, chạy bước nhỏ trở về lãnh địa.
****
Ngày 259.
Hoảng loạn thậm chí còn tồi tệ hơn. Có một số người chơi bày bán đạo cụ cực phẩm, không cần đồng xu, không cần trang bị, chỉ đổi thức ăn.
Ví dụ như…
“Thẻ năng cấp kỹ năng! Sau khi sử dụng cấp C biến thành cấp B, cấp B biến thành cấp A, cấp A biến thành cấp S!”
“Còn đang phiền não vì những ngày đầu của trò chơi học kỹ năng cấp thấp sao? Còn đang đau khổ làm cách nào để tăng sức chiến đấu lên sao? Có được thẻ kỹ năng nâng cấp, từ nay về sau mở ra con đường đi tới siêu cấp cường giả!”
“Thẻ siêu hiếm chỉ có đánh BOSS rơi xuống, bây giờ dùng thức ăn là có thể đổi, đi ngang qua đều tới xem một chút!”
Có người tiến lên: “Nếu như vốn là cấp S thì sao? Sau khi sử dụng thẻ, nó sẽ trở thành cấp SS à?”
Chủ quán trả lời: “Cấp S là cao nhất, không thể sử dụng thẻ nâng cấp kỹ năng.”
Lại có người hỏi: “Thăng cấp một kỹ năng, hay là toàn bộ kỹ năng?’’
Chủ quán trả lời: “Tất nhiên là một.
Một người bĩu môi: “Cấp C thăng cấp S cần phải có 3 tấm, cái này cũng quá xa xỉ!”
Chủ quán trả lời: “Bắt đầu từ cấp A, chỉ có thể chứng minh rằng nền tảng của cậu quá xấu, không thể đổ lỗi cho thẻ sử dụng không tốt.”
Người chơi tư vấn rất nhiều, báo giá rất ít, đáng tin cậy thì ít hơn.
Chủ quán buồn bực. Anh ta tự nhận mình ra giá không cao, ai ngờ chờ trái chờ phải đều không chờ được người có duyên.
Anh ta thậm chí không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ thời cuộc đã kém đến như vậy sao? Đạo cụ cấp S(thẻ thăng cấp kỹ năng) lấy ra cũng không có người hỏi thăm, không đổi được khẩu phần lương thực?
Chủ quán hoài nghi nhân sinh, Vân Lăng dừng bước trước quầy hàng: “Báo giá thích hợp, tôi muốn thẻ.”
Thẻ dù tốt đến mấy cũng không thể ăn như cơm bữa.
Chủ quán hạ thấp kỳ vọng, báo giá có tâm.
Vân Lăng cho rằng có thể tiếp nhận, lập tức đồng ý.
Thỏa thuận đã được thực hiện.
Chủ quán thở phào nhẹ nhõm, bảy ngày sau, cũng không cần lo lắng một nhà già trẻ sẽ chết đói.