Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 56: Một năm mới 2




Quay trở lại trấn nhỏ, cá tươi được đưa đến tiệm cơm, còn chỗ tôm cua được cô mang về thạch ốc.

Tôm chua cay, tôm luộc, cua hấp, cua xào,… Một bàn đồ ăn đầy các món đủ mọi hương vị.

Vân Lăng đặc biệt hé ra các khe hở bên ô cửa sổ để mùi hương có thể bay tới nhà hàng xóm.

Đến đi! Làm tổn thương nhau đi!

Cắn một miếng tôm chua cay, vị cay nồng bùng lên, kết cấu thịt tôm rất chắc.

Cắn một miếng tôm luộc, vị ngọt thịt rất đậm, đã ngọt lại còn mềm.

Lại nếm thêm một miếng cua hấp, thịt cua đầy đặn ngon miệng, ăn xong hương vị vẫn còn lưu lại trong môi răng.

Vân Lăng đang thưởng thức bữa ăn của một thì đột nhiên phát hiện ra mùi cay của râu mực, sườn dê nướng, mì căn nướng, thịt ba chỉ nướng từ thạch ốc bên cạnh.

Vân Lăng: Xem ra người nào đó đã ngửi được hương thơm của tôm cua nhà cô rồi.

**

Sức mạnh dân chúng rất cường đại. Sau khi trú ở trong lãnh địa mất ngày thì càng nhiều mỹ thực được khai phá.

“Bán rượu trắng đây! Rượu trắng vừa mới ủ xong. Uống một ngụm toàn thân thoải mái, phiền não tiêu biến hết sạch!”

“Nước tương đặc chế đây, một lọ 30 đồng xu. Số lượng có hạn, bán xong là hết hàng, muốn mua thì chạy nhanh đến đây mua!”

“Cơm lá sen đây, cơm lá sen thơm ngào ngạt đây! Một bao chỉ 20 đồng xu!”

Cơm lá sen được làm bằng cách gói gạo nếp bên trong lá sen, nhân được làm từ thịt và đậu xanh. Lá sen xanh biếc, hạt cơm mềm xốp mang theo hương thơm thanh mát, thu hút người qua đường thường xuyên ngoái đầu lại nhìn.

Có người bắc một cá nồi nhỏ để bỏ thịt vào, nấu mỡ lợn.

Mỡ lợn được đóng vào lu và dần dần cô đặc lại thành một chất rắn màu trắng. Loại dầu này cực kỳ thơm, cho dù trực tiếp ăn với cơm không cũng có thể ăn ba chén lớn.

Sau khi nấu dầu xong vẫn còn một ít tóp mỡ còn thừa lại trong nồi. Nếm một miếng vừa thơm vừa giòn, giống như một món đồ ăn vặt.

Những người nấu mỡ lợn tựa hồ điều kiện không tồi, sau khi vớt tóp mỡ ra chén thì rải lên một lớp đường cát màu trắng. Sau đó dùng chiếc đũa gấp lấy tóp mỡ mà ăn một cách ngon lành.

Trong lúc nhất thời mùi hương tóp mỡ càng thêm nồng đậm, những người khác hâm mộ đến nước miếng chảy ròng ròng.

Xảo Xảo và Bà Tiền đều là người chơi sinh hoạt không am hiểu đánh đấm. Sau khi quyết định giết con lợn, hai người họ đặc biệt mời một người đến giúp đỡ.

Người giúp đỡ giơ tay chém xuống, con lợn nuôi trong nhà lập tức ngã xuống đất, nguyên liệu nấu ăn tuôn ra đầy đất.

Bà Tiền là một cao thủ trù nghệ đã nấu cơm suốt 4-50 năm.

Xảo Xảo là một học sinh vạn năng, sau khi mày mò ra muối ăn, cô ấy còn chế tạo ra đường trắng và nước tương.

Nguyên vật liệu đầy đủ hết, bà Tiền tự nhiên tận tình phát huy phô bày ra kỹ năng.

“Thơm quá đi.” Đám người Trương Phàm vốn đang giúp Xảo Xảo khuân vác, ngửi thấy mùi thịt tức khắc có hơi đi không nổi.

Duỗi chiếc cổ dài nhìn ngóng xung quanh thì thấy thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, màu sắc đỏ au, thoạt nhìn rất mê người.

“Ùng ục.”

“Ùng ục.”

Các đội viên trộm nuốt nước miếng, làm bộ mắt nhìn thẳng, tầm mắt thì lại không chịu nghe lời mà nhắm vào trong nồi.

“Có thể có chút tiền đồ hay không?” Trương Phàm lời trong lời ngoài đều tràn đầy ghét bỏ.

Các đội viên: Vậy thì anh đừng nhìn vào nữa!

Đầu óc Trương Phàm: Tôi cũng muốn.

Đôi mắt Trương Phàm: Tôi không cho phép.

“Tất cả đều bận rộn đến mệt rồi đúng không? Mau tới ăn cơm đi.” Bà Tiền gọi.

Vừa dứt lời, mọi người tranh nhau lao ra lấy cho mình một chén cơm trần đầy. Rưới nước thịt kho tàu lên trên rồi lại cho thịt ra bát dùng với cơm, hương vị quả thật tuyệt không thể tả!

Có người vui đến sắp khóc tới nơi: “Có ăn có uống, thật giống ăn tết.”

Cách đó không xa, tiếng người bán rong rao hàng đan xen nhau: “Kẹo mạch nha! Kẹo mạch nha thơm ngào ngạt đây!”

“Đồ chơi bằng đường vừa ngon vừa đẹp, một cái chỉ bán 5 đồng xu!”

“Có bán hồ lô ngào đường, hồ lô ngào đường rất ngon!”

Trong một góc, thợ đan tre nứa, thợ mộc bớt chút thời gian để làm một số đồ và phát đồ chơi miễn phí cho trẻ em.

Xảo Xảo ra khỏi phòng, trùng hợp thu hết cảnh tượng xung quanh vào trong đáy mắt, cô ấy không khỏi tán đồng mà đáp: “Tôi cũng cảm thấy giống ăn tết.”

**

[ Người chơi “Dương Húc” đã yêu cầu thêm “Dương Trạch Đào” làm bạn tốt. ]

Hệ thống hiển thị, [ Khoảng cách quá xa, vui lòng thử lại sau. ]

“Vẫn là khoảng cách quá xa sao?” Dương Húc chậm rãi thở ra một hơi.

Từ khi trò chơi bắt đầu, anh ta dựa vào may mắn mà tìm được doanh địa Lăng Vân, cũng gặp được những đồng đội đáng tin cậy.

Cho đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió không lo ăn lo mặc. Hiện giờ đã mua được cả phòng ở, điều tiếc nuối duy nhất chính là không biết người nhà mình đang ở phương nào…

Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên anh ta làm là gõ tên các thành viên trong gia đình, cố gắng liên lạc với họ.

Nhưng mà câu trả lời của bạn rác rưởi vẫn luôn là [ Khoảng cách quá xa, xin vui lòng thử lại sau.]

Đúng rồi, lúc trước có một lần trả lời không giống như vậy. Yêu cầu thêm bạn đã được gửi thành công, nhưng lại là một người xa lạ trùng tên và họ đã được thêm vào bạn tốt, sau khi hàn huyên trò chuyện được vài giây thì anh ta xóa đi.

“Hy vọng bọn họ đều không sao.” Dương Húc lo lắng sốt ruột, thử điền tên của những người thân khác.

Theo lý mà nói, hệ thống sẽ lại báo, [ Khoảng cách quá xa, xin vui lòng thử lại sau. ]

Không ngờ, sau khi nhập xong, hệ thống trả lời: [ Yêu cầu thêm bạn tốt đã được gửi đi, đang chờ đối phương phản hồi.

[ Đối phương thông qua yêu cầu, hai bên có thể gửi tin nhắn đối thoại. ]

Dương Húc chưa kịp nghĩ sẽ nói cái gì, đối phương liền xôn xao  hỏi: “Là Dương Dương đúng không?”

Dương Húc cả kinh.

Dương Dương là tên lúc nhỏ của anh ta, chỉ có người trong nhà biết. Chẳng lẽ… Lần này tìm đúng người rồi sao?!

Dương Húc: “Đúng vậy.”

Dương Húc: “Mẹ ở đâu? Con đi tìm mẹ.”

Dương Húc: “Chúng ta gặp mặt rồi nói.”

Người bên kia hiển nhiên là rất kích động, nói năng lộn xộn: “Dương Dương, là mẹ đây, mẹ của con đây! Lãnh địa mẹ ở trước đây đều chẳng ra gì. Mẹ liền thay đổi bảy tám lần, vừa rồi mới đến thị trấn Lăng Vân.”

“Có lẽ chỉ có thể thêm bạn tốt nếu ở cùng một lãnh địa.”

“Mẹ ở chỗ bên cạnh vệ binh Mục Sư Giáp chờ con, con mau tới đây.”

Thật sự liên lạc được!

Dương Húc hưng phấn đến mức run run, không thể cài được nút quần áo.

Trái tim đập thình thịch, thật sự không thể bình tĩnh lại được. Anh ta chỉ đơn giản phủ lung tung thêm khăn quàng cổ, vặn nút quần áo rồi chạy như bay ra khỏi căn nhà.

***

Đầu tiên là tìm người đào giếng nước, tạo suối phun, sau đó tìm người làm thuyền đánh cá, nghe có khả nghi không? Vân Lăng thầm nghĩ trong lòng.

Vừa đi vào Đại sảnh Nhiệm Vụ thì thấy:

[ Thông báo tuyển dụng bạn gái, 20 đồng xu/ngày, cung cấp bữa tối, các bạn quan tâm có thể liên hệ Đặng Tài Tuấn. ]

[ Thuê may vá trang phục theo yêu cầu, các bạn quan tâm có thể liên hệ với Thẩm D uyệt. ]

[ Thông báo tuyển dụng cu li, tùy đoàn thu thập, thu hoạch chia đôi, các bạn quan tâm có thể liên hệ với Thái Vân Thiên. ]

[ Thuê công nhân xây biệt thự, giá cả thương lượng, các bạn quan tâm có thể liên hệ với Giả Kim.]

[ Thuê nhân tài đặc thù giúp đào tầng hầm, giá cả thương lắm, các bạn quan tâm có thể liên hệ với Giả Kim. ]

Có cái gì đáng ngờ đâu? Còn nhiều người kỳ lạ hơn cô nhiều.

Lo lắng vô ích.

Vân Lăng cảm thấy nhẹ nhõm, vẻ mặt thong dong sử dụng tư cách người chơi để đưa ra thông báo tuyển dụng mới:

[ Thuê người đóng thuyền đánh cá, 50 đồng xu/ngày, cung cấp ba bữa cơm sáng trưa chiều, các bạn quan tâm có thể liên hệ với Vân Lăng. ]

**

Thoáng cái đã năm ngày trôi qua.

Không một ai liên lạc với cô.

Vân Lăng lại bắt đầu suy xét tính khả thi của việc giải khóa bến tàu.

Nhưng việc này không thể vội vàng được. Kiến trúc tạm thời không thể thăng lên cấp 3, lãnh địa tạm thời không thể nâng cấp lên thành thị được, không có vị trí xây dựng phụ nào khả dụng.

Trong lúc suy nghĩ, cô quay ra được một NPC mới.

Cấp bậc: 5

Thuộc tính: Sức mạnh 4, nhanh nhẹn 4, thể lực 8, trí lực 10, tinh thần 12.

Kỹ năng chiến đấu: Xua tan cấp A, trị liệu cấp B.

Kỹ năng sinh hoạt: Không.

Thấy trình độ khá cao, tay nghề phù hợp nên Vân Lăng thuận tay bấm thuê.

“Nguyện vì ngài cống hiến sức lực.” Mục Sư Mậu tỏ thái độ kính cẩn.

“Xua tan có tác dụng gì?” Vân Lăng hỏi.

“Có thể xua tan trạng thái xấu.” Mục Sư Mậu trả lời: “Xua tan cấp A có thể xua được phần lớn trạng thái xấu.”

“Ví dụ như?”

“Bỏng cháy, trúng độc, choáng váng, cảm nắng, cảm lạnh,…”

Cảm lạnh cũng có thể sao? Vân Lăng ngạc nhiên không nói nên lời.

Phải biết sau khi bị bệnh thì phản ứng đầu tiên của cư dân là đi tìm mục sư trị liệu. Ai ngờ sau khi trị liệu xong trạng thái xấu vẫn còn, trạng thái tinh thần vẫn không tốt lên.

Cư dân lúc này mới từ bỏ giãy giụa, ăn thực phẩm đuổi hàn, thành thành thật thật nghỉ ngơi tĩnh dưỡng theo yêu cầu, cuối cùng mới khôi phục khỏe mạnh.

Kết quả hiện tại người này nói gì? Mục sư có thể trị, chỉ là kỹ năng yêu cầu không phải là kỹ năng “Trị liệu” mà là kỹ năng “Xua tan”?

Vân Lăng nghĩ nghĩ: “Ngươi đi cùng ta.”

Cô phân phó cho một NPC cởi trang phục mùa đông đi ra ngoài, bị đông lạnh đến sinh bệnh mới trở về, sau đó quay đầu nhìn về phía Mục Sư Mậu: “Trị thử xem.”

“Xua tan.” Mục Sư Mậu phóng kỹ năng ra.

Giây tiếp theo, sắc mặt của NPC bị bệnh rõ ràng đã chuyển biến tốt, trạng thái debuff hoàn toàn tiêu tan.

“Hóa ra chữa bệnh đơn giản như vậy… ” Vân Lăng á khẩu không nói nên lời, đồng thời không hiểu sao cô lại cảm thấy dùng hết nguyên liệu trò chơi tích trữ bấy lâu nay để may quần áo mùa đông giống như có hơi lãng phí.

Thời gian sung sướng vẫn luôn ngắn ngủi. Trú trong nhà hết 20 ngày, rốt cuộc cũng đến ngày mở cửa ra nghênh đón ánh mặt trời.

Ngày thứ 120.

Cư dân nghị luận sôi nổi: “Ngày mai chính là ngày bình an, đã đến lúc ra ngoài và hoạt động rồi.”

“Haizz, đủ lương thực, đủ củi lửa, bình nước nóng lò sưởi tay ấm áp, tôi rất không nỡ đi ra ngoài.”

“Làm mèo suốt một mùa đông, cả người đều trở nên lười nhác. Tới ngày bình an thế nào cũng phải làm việc nhiều lên, như vậy mới có thể nuôi sống một nhà già trẻ.”

Trong lúc mọi người đang chờ đợi, ngày thứ 121 lặng lẽ đến.

Chỉ là dòng chữ ở góc trên bên phải vẫn là, [ Ngày thứ 121, mùa đông, ngày thảm họa. ]

“Tại sao vẫn là ngày thảm họa?” Cư dân bàng hoàng: “Trò chơi có sai sót gì không? Sau 20 ngày thảm họa, rõ ràng là đến lượt của ngày bình an cơ mà!”

Một người khẽ hỏi: “… Ai nói với cô sau 20 ngày thảm họa kết thúc sẽ được đón ngày bình an vậy?”

Người bị hỏi sửng sốt, lắp bắp nói: “Mùa xuân và mùa hạ đều là 20 ngày thảm họa trời ạ!”

Người nọ cười lạnh: “Điều đó không ngăn cản được mùa đông có đến 30 ngày thảm họa.” Cư dân đồng thời trầm mặc, không cãi lại được.

Trò chơi trước nay chưa nói qua 20 ngày thảm họa mùa đông là 10 ngày bình an, đều là do bọn họ căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ mà tùy ý phỏng đoán.

Hiện giờ đã đoán sai… Đương nhiên phải chịu trách nhiệm tương ứng.

“Tôi tích trữ lương thực và củi lửa theo 20 ngày thảm họa.” Một người chơi nói, mặt tái xanh: “Lại đến 10 ngày nữa thì biết sống thế nào đây?”

Cũng có người thấp giọng oán giận: “Sớm biết ngày thảm họa mùa đông hơn 20 ngày thì lúc trước tôi đã không rút ở trong lãnh địa nghỉ ngơi.”

“Bây giờ thì hay rồi, ăn hết những gì có thể ăn, dùng hết những gì có thể dùng, cũng không còn dư lại mấy đồng..”

“Bạn tôi trời đông gió rét vẫn ra ngoài như bình thường, người ta đã từng nhắc nhở tôi, nói cái gì mà tài nguyên ở bên ngoài không hề đổi mới, quái vật đều đi ngủ đông hết rồi.”

Mọi người càng nói càng hoảng loạn, trong lòng lạnh lẽo.

Tầm mắt chạm nhau, bọn họ bất chấp không thèm nói luyên thuyên nữa, ào ào chạy về mặc trang bị chống rét. Sau khi chuẩn bị xong thì nắm chặt thời gian thám hiểm đi thu thập.

Mặc khác, mùa đông Bàng Vũ chịu đựng gian nan và vượt qua khó khăn, nhất quyết muốn ra ngoài, giờ anh ta không chỉ trả hết nợ, mà còn tích trữ rất nhiều lương thực và củi lửa ở nhà, trong tay còn tích góp một khoản tiền.

“Người không có nỗi lo xa, ắt có nỗi lo gần.” Trong lòng anh ta xúc động, không hề nghỉ ngơi dù chỉ một chút, sau khi chào tạm biệt vợ lại cùng đoàn đội đi ra bên ngoài.

“Sao em lại có cảm giác đã chơi trò chơi này rồi thì không thể thả lỏng được?” Người vợ vừa làm thủ công vừa lẩm bẩm nhắc mãi: “Nếu hơi buông lỏng biếng nhác một chút thì ưu thế tích lũy được ở giai đoạn trước liền mất sạch hoàn toàn…”

**

Một mặt, cư dân của thị trấn Lăng Vân cực kỳ bất hạnh. Mùa thu sống quá sung sướng thoải mái, thế cho nên lương thực dự trữ sung túc, trong 20 ngày đầu đông đã hoàn toàn làm tổ ở trong lãnh thổ cho qua mùa đông. Chờ đến khi ăn hết sạch lương thực, đi ra ngoài hứng gió lạnh có hơi không thích ứng kịp.

Một mặt khác, cư dân ở thị trấn Lăng Vân lại cực kỳ may mắn. Không thiếu quần áo mùa đông, không thiếu thực phẩm đuổi hàn, muốn ra ngoài là có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.

Quan trọng hơn nữa, là vì hầu hết cư dân sống trong lãnh địa, các nguồn tài nguyên xung quanh vẫn còn rất dồi dào, bọn họ có thể đi thu thập mà không cần rời khỏi lãnh địa quá xa.

Một khi cảm lạnh sinh bệnh, chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng, uống canh gừng là có thể khỏi hẳn. Nếu vội vàng hơn một chút còn có thể trực tiếp đi tìm Mục Sư Mậu xua tan trạng thái xấu.

Mùa đông này đã lấy đi quá nhiều sinh mạng người, thậm chí hàng chục lãnh thổ hệ thống đã bị công phá.

Có thể may mắn sống sót đều là chuyện may mắn cả.

“Biết cái trò chơi rác rưởi này sẽ không để người chơi vượt cấp dễ dàng như vậy.” Vân Lăng nhìn một đống nguyên vật liệu trong kho hàng, đột nhiên lại sinh ra cảm giác an toàn.

Cô cành thêm tin tưởng, tích trữ hàng là đúng.

**

Sau ngày thứ 121, tiểu đội thu thập ban đầu lục tục chạy đến hỏi thăm: “Có quay lại làm việc được chưa vậy?”

“Có thể thuê tôi lần nữa không, để tôi làm việc cùng đoàn đội?”

“Ở đây cung cấp loại quần áo lao động nào khi đi ra ngoài vậy?”

Vân Lăng nhất nhất trả lời: “Bạn có thể quay lại bất cứ lúc nào bạn muốn. Như thường lệ, hãy tập hợp trước, thu thập cùng đoàn thu thập, nộp thu hoạch kên, mỗi ngày bao cơm, thanh toán bằng tiền xu. Chỉ được cung cấp một chiếc áo khoác bông đối với quần áo lao động, những thứ khác phải tự gánh vác.”

“Một cái áo nông cũng quá ít rồi! Sẽ bị bệnh!” Có người không khỏi nhíu mày.

Vân Lăng nói: “Vậy thì tự mình mặc thêm quần áo.”

Cô chịu cung cấp quần áo lao động cơ bản đã là tốt lắm rồi.

Người nọ không nói, trong đầu đấu tranh tâm lý dữ dội.

Lúc này, lại một người chơi đi tới: “Bà chủ, tôi đến đây để nói với cô một tiếng, sau này tôi sẽ không thu thập với tiểu đội nữa.”

Vân Lăng hơi kinh ngạc, hỏi thêm một câu: “Tại sao vậy?”

Đó là một thiếu nữ 15-16 tuổi, lúc này đã nở nụ cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ nhọn nhọn:

“Trước đó không lâu mỗi ngày tôi đều ra ngoài thu thập, nhặt củi, đã tích góp được một khoản tiền nhỏ. Sau đó mua ít trang bị, dự định tự mình định tự mình làm.”

“Đây là chuyện tốt.” Thấy trên người đối phương mặc bốn món trang bị chống rét, Vân Lăng vui mừng cười nói: “Chúc em gặp nhiều may mắn.”

“Cảm ơn bà chủ.” Cô gái nói cảm ơn rồi vui vẻ rời đi.

Thấy có người sau khi rời khỏi đội ngũ lại sống tốt như vậy, người rối rắm lúc nãy cắn răng một cái, dậm dậm chân: “Tôi cũng không làm!”

Mùa đông nhận được rất nhiều NPC chất lượng tốt, đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh. Thiếu mất vài người chơi Vân Lăng cũng không thèm để ý.

Cô thuận miệng chúc phúc: “Chúc anh may mắn.”

Đi đi ở ở, cùng với những người không hề xuất hiện và mất liên lạc vô cớ, cuối cùng tiểu đội thu thập vốn có 30 người chơi chỉ còn lại 14 người.

Vân Lăng liếc mắt nhìn rồi vung tay lên: “Xuất phát.”

**

“Đang là mùa xuân, trời lại sắp mưa rồi.” Đoàn đội tụ họp lại với nhau, Chu Kỳ trầm giọng nói.

“Tranh thủ gần đây thời tiết tốt, tiểu đội chiến đấu nhanh chóng lên đánh quái xoáy nguyên vật liệu.”

“Dì Lâm, chú Ngô, ông nội Trịnh phụ trách chế tác đồ che mưa, tận lực làm nhiều nón rộng vành và áo tơi một chút, làm được càng nhiều càng tốt.”

Chu Kỳ hạ lệnh đâu vào đấy, nhất nhất an bài từng việc.

Phó đoàn trưởng lại có chút ý kiến bất đồng: “Tôi nghĩ vẫn nên chờ thế cục rõ ràng rồi hẵng hành động có lẽ sẽ tốt hơn. Năm trước là mùa xuân mưa không có nghĩa là năm nay cũng là mùa mưa.”

Huống chi đồ che mưa năm trước vẫn còn dùng được, số người cần mua sắm hoặc bổ sung thêm trang bị có lẽ sẽ không quá nhiều.

“Nếu bị những người khác giành trước, đến lúc đó sẽ không kịp nữa!” Chu Kỳ sát phạt quả quyết: “Nghe tôi, cứ làm như vậy đi.”

Đoàn trưởng kiên quyết như thế thì phó đoàn trưởng không thể nói gì nữa. Anh ấy im lặng như bức tượng không lên tiếng nữa.

Mọi chuyện đã được quyết định.

**

Đối với một số người, mùa đông năm nay dài một cách lạ thường.

Nhưng may mắn thay, đối với những cư dân của thị trấn Lăng Vân mà nói, mặc dù sống có kham khổ nhưng dù sao thì cuộc sống vẫn có thể tiếp tục.

Ngày thứ 131, mùa đông cuối cùng cũng kết thúc. Nhiệt độ nhanh chóng ấm lên và dòng chữ ở

góc trên bên phải hiển thị: [ Mùa xuân, ngày thảm họa.]

Kỳ thật trời mưa mùa xuân cũng phiền toái, nhưng so với mùa đông thì chẳng đáng là bao.

Sáng sớm Vân Lăng vừa mới tỉnh dậy liền nhận được tin tức của hệ thống.

[ Thôn xx đã bị công phá. ]

[ Thôn xx đã bị công phá. ]

[ Trấn xx đã bị công phá. ]

[ Chúc mừng người chơi đã thành công vượt qua năm thứ nhất. ]

[ Bạn nhận được lời nhắc nhở thông quan. ]

[ Sinh tồn, mãi đến khi không sống nổi nữa mới thôi. ]

“… Năm thứ nhất? Nhắc nhở thông quan?” Trong lòng Vân Lăng nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.

Điều này có nghĩa là chỉ cần bạn ở lại đủ lâu, trò chơi Thiên Tại Tận Thế cuối cùng cũng sẽ có một ngày kết thúc đúng không?

“Sau 130 ngày, cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt.”

Vân Lăng xốc chăn bông lên chuẩn bị rời giường nghênh đón đợt khiêu chiến mới.

***

Sau khi thông báo tuyển dụng được phát ra, Vân Lăng đợi hơn mười ngày cũng chưa thấy nhân tài chuyên nghiệp nào đến nói chuyện.

Chỉ có một người đến thử thăm dò hỏi: “Cô có để ý chuyện tỷ lệ chiếc thuyền bị mất cân đối một chút, có một ít khả năng bị lật thuyền không?”

Vân Lăng: “….”

Vân Lăng: “Tôi có để ý.”

Thuyền bị lật thì những người ở trên phải làm sao? Tất cả những tinh anh NPC đều được cô tuyển chọn và bồi dưỡng một cách cẩn thận!

Lùi một bước, lỡ như thời điểm lật thuyền cô cũng ở trên thuyền thì phải làm sao bây giờ!

Đối phương có chút thất vọng: “Thế thôi.”

Vân Lăng thầm nghĩ, may là người nọ không đứng trước mặt mình. Nếu không cô tức giận lên nói không chừng có thể đánh đối phương một đòn.

Sáng sớm hôm nay Vân Lăng đã cởi bỏ trang bị chống rét, vẫn theo lẽ thường dẫn đội ra ngoài.

Đi được bảy tám phút, mặt đất khẽ rung, xa xa có tiếng bước chân chạy vội.

Vân Lăng cả kinh, cao giọng kêu to: “Mau quay về lãnh địa!!”

NPC kiến quyết chấp hành mệnh lệnh, lui không chút do dự. Người chơi trong tiểu đội thu thập không rõ nguyên do nên rút lui theo trước.

Một lát sau, một đàn tê giác lưng sắt to lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nhìn đám đông dày đặc thế kia cũng trên dưới 5-60 con tê giác.

Người chơi biến sắc, không cần người khác thúc giục, tự mình dùng hết sức bình sinh chạy về hướng lãnh địa.

Ngay khi đoàn người Vân Lăng mới vừa lui về thị trấn Lăng Vân liền thấy những người vệ binh phụ trách trông coi lãnh địa đã chiến đấu với một đám người đầu trâu ở bên kia.

“Mùa xuân xao động, quái vật vây thành?” Suy nghĩ của Vân Lăng nhanh chóng xoay chuyển: “Nếu không phòng vệ được thì lãnh thổ sẽ bị công phá sao?” Nghĩ đến đây lòng cô thắt lại, cô nhắc nhở mọi người: “Chuẩn bị chiến đấu!”

Suốt một mùa đông không nhìn thấy tiểu quái, những người chơi chiến đấu suy nghĩ gấp rút.

Bây giờ quái vật đã chủ động đưa tới cửa, còn chần chừ do dự cái gì nữa? Mũi tên, ngọn lửa, băng sương, hòn đá, lưỡi dao gió như trút ra phát ti3t, gửi những lời thăm hỏi chân thành đến tiểu quái.

Vì thế Vân Lăng hơi không lưu ý liền thấy cư dân hô to “Bảo vệ doanh địa, mỗi người đều có trách nhiệm”, sau đó ra sức đoạt quái.

Có người vừa nhặt vừa nhắc mãi: “Hệ thống cuối cùng cũng biết làm người. Biết người chơi qua một mùa đông đều thiếu quần áo thiếu lương thực, trong túi không có tiền, mùa xuân vừa bắt đầu liền vội vàng gửi quái vật đến đây đưa thịt đưa tiền đưa trang phục.”

Sau khi nhặt những món đồ rơi ra, các cư dân vừa quay trở lại lãnh địa thì đã thấy một đàn linh dương từ phía đông và hàng chục người đầu đá từ phía bắc đồng loạt lao về phía thị trấn Lăng Vân.

“Lại có quái vật tập kích lãnh địa nữa sao?” Một người sửng sốt.

Cũng có người lo lắng: “Tần suất tấn công dày đặc thì không có cách nào đi ra ngoài thu thập được.”

Vân Lăng dặn dò thủ hạ: “Khống chế nhịp điệu thật tốt, tầm xa và cận chiến luân phiên công kích, đừng để pháp sư sử dụng hết mana.

“Vâng.” NPC trịnh trọng đáp lại. Trong lúc những người chơi đang trò chuyện, phía đông nhanh chóng bị Vân Lăng chiếm lĩnh, phía nam do đoàn đội của Lãnh Bạch và Mạc Thất chưởng quản, phía tây do Chu Kỳ liên hợp với các đoàn đội khác theo dõi, phía bắc giao cho vệ binh hệ thống và những người chơi solo phụ trách.

Nghĩ đến đồ che mưa đã chế tác xong nhưng không được sử dụng đến, trái tim Chu Kỳ nhói lên từng cơn.

Trùng hợp ở phía xa có thụ yêu đột kích, mặt anh ta lạnh lùng gằn lên từng chữ: “Giết hết!”

Vì chiến đội đã quen thuộc và từng hợp tác chiến đấu nhiều lần nên mọi người tự giác chia phía tây làm ba khu vực, từng người chiến đấu tương ứng.

Bởi vì mỗi khu vực do cùng một đội phụ trách, các thành viên đều được miễn sát thương như nhau, những người chơi cận chiến cuối cùng cũng dám bước ra khỏi lãnh địa vật lộn với quái vật.

Chỉ một thoáng, người chơi và tiểu quái chiến đấu thành một đống, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

**

Phía nam.

Sắc mặt của mấy đội trưởng các đội không tốt: “Tốt hơn hãy nhớ kỹ những gì mình đã nói.”

“Quái vật nhiều như vậy, một đoàn đội vốn dĩ ăn không hết.” Lãnh Bạch thong dong trấn định, biểu cảm đạm bạc: “Liên hợp lại, chiếm cứ phía nam. Mọi người thay phiên nhau đi săn, mỗi đội canh 1 tiếng, thời gian còn lại thì hồi phục nghỉ ngơi, như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.”

Tất nhiên các đội trưởng khác đều biết làm như vậy sẽ có lợi cho họ, nếu không thì họ cũng sẽ không đồng ý.

Lời cảnh cáo lúc này chỉ là để nhắc nhở Lãnh Bạch đừng có giở trò.

Thấy anh ta thành thật thì cũng không nói nhiều nữa. Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chờ đến lượt của mình.

****

Phía đông.

Đại quân NPC có hơn 58 người, phối hợp với nhau rất ăn ý, tiến lui có nhịp điệu.

Điều đáng nói chính là Vân Lăng có ý thức bồi dưỡng vài siêu cao thủ cấp cao. Kỹ năng cấp A và cấp S xen lẫn, trang bị lam và trang bị tím hỗn hợp.

Vì thế những người này có sát thương cực cao, mỗi lần ra tay quái vật đều sẽ tử thương một mảng lớn.

Nhìn thấy lũ quái vật bị dọn dẹp quá nhanh, có người chơi đơn độc muốn đến chiếm món hời.

Ai ngờ những người này không hề có ý thức hợp tác, khi thấy những người không phải trong đoàn đội bị đánh lén cũng không hiểu ý phụ giúp một chút nào.

Không những thế, tiểu quái dường như nhận ra anh ta rất dễ bắt nạt, chúng sôi nổi lao đến bao vậy anh ta.

Người chơi đơn rất khó thở, không thể không lui về lãnh địa.

Có những người chơi thích khách ỷ vào sát thương cao, trang bị tốt, tốc độ nhanh nên muốn đoạt quái. Nhưng vừa mới ra tay đã bị NPC vây quanh. Những ánh mắt kia còn lạnh lẽo hơn cả quái vật.

Thích khách rùng mình một cái, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi, tôi đang giúp các một người một cái, không đoạt mạng đâu.”

NPC âm trầm liếc mắt nhìn người này một cái nhưng không hề hé răng. Thích khách cũng không dám ra tay nữa, trong nháy mắt chạy đến khu vực khác.

Sau khi đi tới đi lui, phía đông đã bị quân đội NPC chiếm đóng hoàn toàn, những người chơi khác không thể can dự được nữa.

Bàng Vũ nhìn quái vật tre già măng mọc lao tới đây, trong mắt lộ ra tia mờ mịt: “Không thể ra khỏi lãnh địa, không có cách nào thu thập, sau này phải biết sống như thế nào đây?”

Vân Lăng chân thành đề nghị: “Đổi lại làm thủ cung đi. Đứng ở trong lãnh địa b ắn ra, nếu may mắn thì nói không chừng có thể gi ết chết một hai con tiểu quái.”

Bàng Vũ: “…”

Thật là khó sống sót.