Tiệm may.
Vân Lăng dò hỏi: “Còn tổng cộng bao nhiêu vật phẩm chống rét tồn trong kho vậy?”
Tài Phùng Giáp trả lời: “85 chiếc áo bông, 40 chiếc quần bông, 40 đôi giày bông, 20 chiếc mũ nhung, 5 đôi bao tay và 2 chiếc khăn quàng cổ.”
Số lượng áo bông đặc biệt nhiều bởi vì Vân Lăng đã hạ lệnh chuẩn bị riêng cho các thành viên tiểu đội thu thập đi ra bên ngoài.
Ban đầu cô muốn cho mỗi người một chiếc áo bông, bảo đảm tất cả các thành viên trong đoàn đội đều có thể hoạt động bên ngoài. Ai ngờ cô đánh giá thấp những khó khăn trong trò chơi, chỉ có một chiếc áo bông thì căn bản không có cách nào ở bên ngoài trong thời gian dài!
“Có vẻ như vào mùa đông không thích hợp cho hầu hết cư dân đi ra ngoài.” Vân Lăng suy nghĩ: “Làm nguyên bộ đồ chống rét, xây dựng một đội tinh anh, phái bọn họ ra ngoài săn thú mới là thượng sách.”
Trầm ngâm một lát cô đưa ra chủ ý: “Dừng hết những việc đang làm đi. Tài Phùng Giáp làm quần bông, Tài Phùng Ất làm giày vải bông, Tài Phùng Bính làm mũ nhung, Tài Phùng Đinh làm găng tay, Tài Phùng Mậu dệt khăn quàng cổ, tận lực chuẩn bị thêm mấy bộ nữa.”
“Vâng.” Giáp Ất Bính Đinh Mậu đồng thanh đáp.
Vân Lăng nhìn năm người, tự nhiên cô lại cảm thấy nhân lực không đủ. Đáng tiếc, cấp 2 chỉ có thể chứa 5 nhân công, cấp 3 mới có thể chứa 10 nhân công.
Trước mắt còn thiếu chút tiền mới đủ thăng cấp.
“Không còn việc gì nữa, các ngươi đi làm nhanh đi.” Trong lòng Vân Lăng nặng nề, cô rời đi từng bước một.
**
Còn chưa kịp bước vào cửa, mùi thịt nướng thơm nức xộc vào trong mũi.
Vân Lăng: “…”
Không sớm thì muộn cô cũng sẽ chuyển đi vì cái vị chuyên nướng thịt ở cách vách.
“Thịt dê xiên que vừa mới nướng xong, hay là cô đến đây ăn cùng đi?” Lục Xuyên nhiệt tình mời.
Vân Lăng: “… Được.”
Khi đi ra hoa viên sau nhà hàng xóm, cô cầm lấy xiên thịt dê bỏ vào trong miệng không một chút khách khí.
[ Tên: Xiên thịt dê cà (thức ăn chống rét) ]
Phẩm chất: Bình thường
Hiệu quả sử dụng: 5 giây hồi phục 10 HP, thuộc tính thể lực tạm thời +1 (liên tục 1 giờ).
“Thức ăn chống rét?” Vân Lăng hơi giật mình.
Sau khi ăn thịt dê nướng, rõ ràng trạng thái của cô đã tăng lên – được bảo vệ khỏi gió lạnh trong 60 phút.
Lục Xuyên cầm lấy một chuỗi mì cần nướng, vừa ăn vừa nói chuyện: “Thức ăn làm từ ớt triều thiên đều có hiệu quả xua bớt cái lạnh. Cho dù không mặc quần áo mùa đông cũng có thể thoải mái hành động ở bên ngoài.”
“Nếu không có đồ ăn chống rét thì cần phải mặc áo bông, quần bông và giày bông để giữ ấm. Thiếu một món thì trong vòng nửa giờ sẽ dính trạng thái debufff, trừ khi thuộc tính thể lực siêu cao.”
“Càng nhiều trang bị chống rét thì hiệu quả càng tốt. Nếu chỉ mặc áo bông, quần bông và giày bông thì có thể hành động thoải mái trong khoảng một giờ. Sau một giờ vẫn sẽ dính trạng thái tiêu cực như cũ.”
“Trừ ba món chống rét như trên, nếu đeo thêm mũ nhung, bao tay, quấn khăn quàng cổ thì thời gian tự do sẽ kéo dài tương ứng.”
Vân Lăng đang ăn xiên thịt dê thứ hai, nghe vậy động tác hơi dừng: “Anh đã thử rồi sao?”
“Đã nhận trang bị chống rét của cô thì cũng nên thể hiện một phần tấm lòng.” Lục Xuyên nói.
Vân – lãnh chủ – Lăng vô cùng tán thưởng nhìn anh: “Thị trấn Lăng Vân cần những người chơi như anh.”
Nhận thức rất cao!
“Theo suy đoán của tôi, rượu mạnh cũng sẽ có tác dụng chống rét.” Lục Xuyên thuận miệng nói: “Có cơ hội thì có thể thử một lần.”
“Được.” Vân Lăng mỗi tay một xiên nướng, một lát sau ăn uống no đủ liền chuẩn bị làm việc.
Lục Xuyên nhìn theo cô đi xa, con ngươi chứa đầy ý cười: “Cố lên, lãnh chủ đại nhân.”
****
Vẫn tiến vào kho hàng chọn nguyên liệu, sau đó cô đi vào phòng bếp của tiệm cơm bận rộn công việc.
Thịt thỏ chua cay, thịt gà xào cay, huyết vịt ngâm ớt, đậu hũ Ma Bà,… Toàn bộ đều có thể chống rét!
Sau khi làm đủ cho mười người, cô chọn mười NPC có thuộc tính thể lực cao nhất và để bọn họ ăn chúng.
“Ôi, cay quá.” Hộ Vệ Giáp khiếp sợ.
“Chỉ cần nhắm mắt nuốt một cái là xong việc.” Vân Lăng khuyên dỗ bằng giọng điệu lừa trẻ con.
Vẻ mặt của Nhóm NPC đau khổ, ăn xong như vừa nuốt phải thuốc độc.
Thời gian ăn cơm trưa kết thúc.
Vân Lăng cực kỳ hài lòng, bàn tay cô vung lên: “Xuất phát, cùng đi thăm dò bên ngoài.”
Vẻ mặt của NPC rất uể oải, giống như cà tím bị đóng sương giá.
Vị cay ngút trời, cổ họng gần như bùng cháy.
Tranh thủ sự nhiệt huyết này, cả nhóm đã mặc áo bông vào rồi lại đi ra bên ngoài.
Để tránh xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn, Vân Lăng dẫn người đi một vòng quanh thị trấn, cũng không đi xa.
20 phút sau.
Vân Lăng nhăn mày: “Kỳ quái, sao lại không thấy một con quái nào?”
Điều này không bình thường.
Nếu là bình thường, kiểu gì đi bộ năm sáu phút cũng sẽ gặp được con mồi.
Mặc dù đôi khi đối phương người đông thế mạnh không thể không lẩn tránh, nhưng tới bây giờ cô chưa từng gặp phải tình huống không thấy một bóng dáng nào.
“Chẳng lẽ..” Trong lòng Vân Lăng có dự cảm không tốt.
Cô tiếp tục dẫn NPC đi dạo lang thang không có mục đích.
Ước chừng khoảng 30 phút, ngoại trừ một con lợn rừng đen thì không thấy gì cả.
Đến tận lúc này Vân Lăng mới có thể xác nhận: “Mùa đông thì quái vật cũng đi ngủ đông, các mục tiêu có thể đi săn bắn sẽ giảm đi đáng kể.”
**
“Thời tiết lạnh quá, khói thở ra cũng trắng xóa.” Mạch Nhan oán giận một câu, tiền thể chà xát hai tay.
Trên người cô ta mặc chiếc áo khoác bông dày và quần bông, chân đi giày bông, quàng khăn quanh cổ để bảo vệ tai, nhưng độ tay thì không có gì cả.
Phía trước, bảy người bạn đồng hành im lặng không đáp lời cô ta.
Mạch Nhan buồn bực nói không nên lời: “Ai nói người khác không ra được, chúng ta có trang phục mùa đông, có thể nhân cơ hội luyện cấp, kéo dài chênh lệch cấp bậc chứ? Sao tôi lại thấy như mình đang đi chịu tội…”
Đợi ở lãnh địa tốt biết bao nhiêu? Nhiệt độ thích hợp, không có gió lạnh, nhàn rỗi không có việc gì để làm còn có thể tìm người khác tán gẫu mà.
Sau khi đi ra ngoài thì sao? Không gặp được con mồi, lại còn hứng một bụng gió lạnh.
Mắt thấy ngón tay càng lúc càng cứng đờ, tâm tùng của cô ta càng kém hơn, không ngừng ngấm ngầm bực tức.
“Xem ra kế hoạch có sai lầm rồi.” Đội trưởng Sùng Lẫm dừng bước chân, trầm giọng nói: “Không phải đội săn thú nên đi ra ngoài mà là đội thu thập mới phải. Những người khác bị nhốt ở lãnh địa, xung quanh khắp nơi tài nguyên, bọn họ có thể tùy ý ngắt lấy.”
Đây mới là ưu thế khi đi ra bên ngoài vào mùa đông.
Mạch Nhan không ôm hy vọng đề nghị: “Nếu không chúng ta trở về đổi cho bọn họ ra đi?”
“Cũng được.” Ngoài dự đoán, đội trưởng Sùng Lẫm vậy mà đồng ý. Chỉ là anh ta nghĩ nghĩ một lát, lại nói thêm: “Từ ngày mai, các thành viên trong đội sẽ chia thành hai đội, buổi sáng một đội đi săn và một đội thu thập sẽ đi ra ngoài, buổi chiều sẽ đi một đội săn bắn và một đội thu thập khác.”
Như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho các thành viên ở đội thu thập.
Nghe nói lập tức có thể trở về, sạ đó chỉ cần đi ra ngoài nửa ngày, Mạch Nhan thở phào nhẹ nhõm.
**
Ngày này ra ngoài thu hoạch chưa từng ít.
Dạo một vòng xung quanh giết được ba con tiểu quái. Ngoại trừ đồng xu, bó củi, cô chưa thấy thứ gì khác rơi xuống.
Sau đó Vân Lăng dứt khoát bồi dưỡng các NPC chiến đấu theo hướng thu thập. Gặp được tiểu quái thì đánh quái, không thấy quái thì cùng đi nhặt đồ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã qua 1 giờ. Trạng thái được gia tăng biến mất, NPC lại cảm nhận được cái gì gọi là rét lạnh thêm lần nữa.
Hái được một ít khoai tây tím, măng và khoai tây gần đó, Vân Lăng thấy trạng thái debuff của NPC nghiêm trọng liền không nói nhiều mà cho mọi người dừng lại, cô xoay người dẫn cả đội trở về trấn.
Thị trấn Lăng Vân.
Lửa trại lay động sưởi ấm những cư dân ở xung quanh.
Phụ nữ làm chút công việc thủ công, người già vội đan bện, bọn nhỏ ở chơi trò diều hâu bắt gà nhỏ, khắp nơi đều là bầu không khí sung sướng tường hòa.
Là mình đã lo lắng quá nhiều sao? Vân Lăng thầm nghĩ.
Mùa thu được mùa, trữ được lương thực. Mùa đông trú trong lãnh địa ăn lương thực, chịu đựng 30 ngày là có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Có lẽ trò chơi chỉ đơn giản vậy thôi?
Nhớ lại mùa xuân và mùa hè, Vân Lăng thầm cảnh giác.
Cô thầm nghĩ, không có khả năng đó, trò chơi rác rưởi nhất định sẽ không tốt bụng để người chơi nhẹ nhàng vượt qua như thế.
Nhất định có giấu chiêu!
Cho dù thế nào cô đều phải dự trữ nhiều lương thực hơn nữa, lấy bất biến ứng vạn biến.
**
Ngày thứ 102, mùa đông, ngày thảm họa.
Tập hợp ở điểm hẹn, một vài người chơi vẻ mặt thấp thỏm nói với giọng điệu thương lượng: “Bà chủ, mùa đông không thích hợp đi ra ngoài, hay là thôi đi?”
Có người thẳng thắn hơn: “Bà chủ, có thể cho tôi nghỉ 19 ngày được không? Chờ đến ngày bình an lại xuất phát cùng với đội?”
Thấy mọi người không chịu đi ra ngoài, Vân Lăng gật đầu hiểu ý: “Có thể.”
“Tôi vừa định nói với mọi người, trời mùa đông lạnh không tiện đi thu thập, cho nên tạm thời không thuê.”
“Chờ thời tiết ấm lại, chúng ta sẽ lập đội lần nữa.”
Nghe vậy những người chơi vô cùng vui sướng: “Cảm ơn bà chủ thương xót!”
Bọn họ thật sự sợ sau khi nói ra ý kiến sẽ tan đàn xẻ nghé, sợ đến mùa xuân năm sau không tìm được việc làm.
Bà chủ chịu thông cảm cho những khó xử của bọn họ thật sự quá tốt.
Đạt được sự đồng thuận ý kiến, người chơi mừng rỡ rời đi, chuẩn bị về nhà trú qua mùa đông.
Vân Lăng đứng tại chỗ, giải thích cho các thành viên của đội thu thập vừa mới lục tục đi tới.
Khi biết bản thân không cần phải đi ra ngoài đón gió lạnh, đa số người chơi vô cùng vui vẻ. Bọn họ còn chưa nói gì đã quay lại đường cũ trực tiếp về nhà.
Có mấy người mang khuôn mặt u sầu: “Ở nhà không có đủ lương thực dự trữ… Nếu không đi ra ngoài thu thập thì sau này biết ăn cái gì?”
Trong đó Bàng Vũ là nghiêm trọng nhất.
Vất vả lắm vợ anh ta mới khỏi bệnh, khó khăn lắm anh ta mới tích góp đủ tiền mua phòng ở, mắt thấy cuộc sống đã sắp khá lên thì đột nhiên gặp phải ngày đông. Ra ngoài một lúc thì người đông cứng, đi đường cũng bất tiện.
Nhưng tất cả số tiền trong gia đình đều dùng để mua nhà, chẳng còn lại gì. Đừng nói đồng xu, lương thực cũng không còn dư bao nhiêu.
Nghĩ đến sau này có khả năng sẽ không có cơm ăn, Bàng Vũ như kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi đổ đầy đầu.
“Gần đây có thực vật ăn được, nếu không sợ lạnh thì có thể cùng đoàn ra bên ngoài.”
Vân Lăng nhắc nhở: “Tôi nói trước là đoàn đội chỉ cung cấp áo bông. Lỡ như đông lạnh tới sinh bệnh thì tôi không chịu trách nhiệm.”
“Cô, cô mặc kệ chúng tôi sao?” Người chơi vừa nói mà vẻ mặt sợ hãi.
“Quy định của đội thu thập không thay đổi, vẫn như cũ cung cấp quần áo lao động. Chỉ là mùa đông không thể so với mùa hè, chỉ mặc một chiếc áo bông chưa chắc đã có ích. Có muốn cùng đoàn đội đi thu thập hay không hãy suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời.” Vân Lăng nói.
Trên thực tế, những thành viên ngắn nhất của đội thị thập đều đã thuê hơn 40 ngày. Chỉ cần nhận được lương, xài tiết kiệm là đủ để chi tiêu trong mùa đông.
Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước thì đều vào nhà hết rồi. Còn nếu không chuẩn bị sẵn sàng mới đứng rối rắm ở chỗ này.
Nghe vậy, ba người còn sót lại do dự.
Bàng Vũ hạ quyết tâm dẫn đật cất bước tiến lên: “Tôi đi.”
Khi mua nhà vợ anh ta đã nhắc nhở nên giữ lại một ít tiền trong tay. Chính anh ta nói có không gian riêng mới có thể an tâm sinh hoạt, khăng khăng muốn mua nhà nên vợ mới đồng ý.
Là anh ta quyết định sai lầm mới khiến cho người một nhà lâm vào cảnh quẫn bách. Mặc kệ thế nào anh ta cũng phải đến làm việc kiếm tiền, chẳng sợ gặp phải nguy hiểm.
Mọi người đều kinh ngạc.
Vân Lăng nhìn về phía hai người còn lại: “Còn các anh thì sao?”
Môi bọn họ giật giật hồi lâu nhưng không có ai trả lời.
Thấy thế, Vân Lăng đã rõ. Cô vẫy tay ý bảo NPC đuổi theo: “Xuất phát.”
Trời giá rét, còn mồi tuyệt tích, đi chỗ nào mới tìm được lương thực?
Đáp án là bờ sông.
Quái vật trên bờ không có nhưng cá vẫn còn ở dưới sông.
Vân Lăng tìm đến một con sông nhỏ rồi thả câu, cô phân phó NPC dẫn Bàng Vũ đi những nơi gần đó đề thu thập.
Mồi câu tung ra, cô móc ra nguyên liệu từ trong sẵn, sẵn sàng làm một số công việc thủ công trong khi chờ đợi.
[ Tên: Ba lô cây cọ ]
Phẩm chất: Phổ Thông
Vật liệu cần có: Cây cọ *5, chỉ vàng *1.
Kim xuyên qua chỉ, ba lo nhanh chóng được chế tạo.
Cô xem xét thuộc tính của vật phẩm.
[ Tên: Ba lô cây cọ ]
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Độ bền: 60/60
Hiệu quả trang bị: 8 ô đựng đồ, mỗi ô đựng được 99 vật phẩm giống nhau, không mang theo trọng lượng, không chiếm ô chứa trang bị.
“Cái ba lô vải bông đã sờn rách nghiêm trọng, vừa vặn đổi một cái mới.” Vân Lăng vừa nói vừa sửa sang lại vật phẩm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lượng máu của cô liên tục giảm xuống. Trên đỉnh đầu của bóng đen có mọc sừng, bộ dáng quái lạ.
Là ảnh quái.
Vân Lăng mặc áo choàng hỏa vũ, mỗi giây tự động gây ra sát thương 3 pháp thuật hệ lửa lên những kẻ địch xung quanh. Bởi vậy cô không thèm để ý, vội vàng làm công việc của mình.
Ảnh quái tung đòn công kích, phản ngược lại 50% sát thương.
Mỗi một giây trôi qua chịu sát thương pháp thuật hệ lửa, lượng HP -3.
Chỉ trong mấy phút mà ảnh quái đã tử vong, đồng xu và sợi tơ rơi xuống.
“Kinh nghiệm thật vất vả.” Vân Lăng bận bịu hết nửa ngày, cuối cùng cô cũng di chuyển hết toàn bộ vật phẩm vào trong ba lô mới.
Đúng vào lúc này dây câu cá bị kéo.
“Cá cắn câu rồi.” Vân Lăng nhanh chóng thu dây lại, cô đột nhiên vùng cần câu lên, kết quả là thu hoạch được một con cá chuối to.
Câu cá, làm ba lô, thỉnh thoảng làm chút băng vải dự trữ. Trong nháy mắt bên trong sọt rơm chứa đầy cá.
Vân Lăng đứng lên hô to một tiếng: “Xong việc rồi thì đều quay trở về đi.”
Đợi trong chốc lát, NPC hiện thân.
Ở phía sau bọn họ, Bàng Vũ rùng mình một cái, anh ta bị đông lạnh đến mức run rẩy.
“Không sao chứ?” Vân Lăng quan tâm dò hỏi.
“Không sao cả!” Bàng Vũ cắn răng thật chặt, hàm trên hàm dưới đánh nhau.
Vân Lăng: “…”
Bộ dáng này không hề giống như không cả.
Cô không nói nhiều lời mà đi thẳng phía trước dẫn đội quay về trấn.
Chờ khi về tới thị trấn Lăng Vân, Vân Lăng đưa màn thầu ngũ cốc và cháo trắng ra: “Đây là cơm trưa. Sáng sớm đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, giờ ngọ nghỉ ngơi.
Buổi chiều hãy tới sớm một chút, nhớ rõ là đừng đến trễ.”
Nói rồi cô đưa cho Bàng Vũ một ít chỗ gừng mới hái: “Pha ly trà gừng uống sẽ có tác dụng xua tan cái lạnh.”
“Cảm ơn.” Bàng Vũ vô cùng cảm kích.
Sau khi từ biệt, Vân Lăng xách sọt rơm đi về hướng tiệm cơm.
Cô quyết định sửa đổi thực đơn, gần đây chủ yếu bán cá nướng và canh chả cá viên, tiết kiệm những nguyên liệu khác.
Chỗ thu hoạch được chia làm hai.
Bàng Vũ mang cơm trưa về nhà, chỉ có mùa đông không tiện đi thu thập, sau này cả ngày sẽ không đi ra ngoài, cũng không nhắc tới chuyện khác.
Vợ anh ta tức giận mà liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Lão Hồ ở nhà bên đã quay lại từ sớm. Anh chỉ rằng em không biết những người khác đều ở trong lãnh địa cho qua mùa đông, chỉ có anh là mạo hiểm gió lạnh đi ra ngoài thu thập sao?”
Bàng Vũ: “…”
Nhất thời anh ra nghẹn lời.
“Đây, giày vải bông em vừa may, em phụ may đường kim mũi chỉ đó.” Người vợ không khỏi phân trần mang giày lại: “Buổi chiều em tìm người mua ít sợi bông, nói không chừng có thể gom đủ nguyên liệu làm ra một cái quần bông.”
“Đến lúc đó anh mặc vào là ấm, đi ra ngoài cũng không sợ bị lạnh.”
Vậy mà không hề mắng anh ta, trong lòng Bàng Vũ ấm áp.
Anh ta thề son sắt bảo đảm: “Anh sẽ nỗ lực làm việc! Sớm muộn cũng có một ngày anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn!”
“Nói cái gì vậy? Cuộc sống hiện tại cũng không tệ mà.” Vợ anh ta cười ôn hòa.
**
“Đường đầu tiên của chiếc khăn nên được dệt như thế này, mọi người nên xem kỹ.” Xảo Xảo vừa nói vừa làm mẫu, động tác cố ý thật chậm.
Xung quanh là một vòng người vây lấy, ngoài phụ nữ còn có trẻ con mười mấy tuổi.
Xảo Xảo không đuổi người ta đi mà còn làm mẫu ngay trước mặt họ.
Một cô gái nhỏ không chịu nổi tính tình, nghĩ đông nghĩ tây muốn chạy ra ngoài chơi. Kết quả là cô bé bị mẹ mình vỗ nhẹ một cái: “Con làm cái gì đấy? Vực dậy tinh thần nghiêm túc học đi!”
Cô gái nhỏ bất đắc dĩ chỉ có thể trông mong nhìn Xảo Xảo.
Đáng tiếc, những ngón tay của Xảo Xảo khéo léo linh hoạt chuyển động, một đường khăn quàng cổ đã dệt xong. Đến nổi cách làm cụ thể như thế nào cô bé cũng không thể hiểu được.
“Dệt dòng đầu tiên xong thì những dòng kế tiếp rất dễ, chỉ cần dệt ra hoa văn đơn giản nhất là được.” Xảo Xảo tiếp tục làm mẫu.
Những người đang vây xem: Rất dễ? Không hề!!
“Ngoài đan khăn quàng cổ, mọi người cũng có thể đan áo len và vớ len. Nếu ai có hứng thú tôi có thể dạy sau.” Xảo Xảo làm mẫu cho mọi người, lại chỉ điểm từng cái, chỉ ra những học viên không tốt, cuối cùng cô ấy nói câu kết thúc.
Một người học viên sắp khóc: “Lúc mới học thì nhớ, học xong thì quên mất. Tôi có thể làm gì với cái đầu cá vàng của mình đây?!”
Xảo Xảo chỉ nói: “Làm nhiều sẽ thuần thục thôi.”
Học viên nửa tin nửa ngờ, thực sự không tin tưởng chính mình.
Chương trình học kết thúc, học viên hoặc là về nhà, hoặc ra ghế đá nhì bên lều gỗ ngồi ôn tập, củng cố lại những kiến thức vừa học. Nếu có bất cứ thứ gì không ổn cũng có thể hỏi.
Một người phụ nữ tìm tới Xảo Xảo hỏi thăm: “Nếu chuẩn bị đủ hết nguyên liệu, thỉnh cô hỗ trợ bện áo lông, bận vớ len thì cần phải tốn bao nhiêu tiền?”
Xảo Xảo trả lời: “Áo len mất nhiều thời gian, một chiếc có giá 200 đồng. Vớ len mất thời gian ngắn hơn, một độ có giá 60 đồng.”
“Đắt vậy sao?” Người phụ nữ nghe xong lập tức hít hà một hơi.
“Không đắt đâu.” Xảo Xảo cười nói: “Đều là trang bị chống rét, mặc vào đặc biệt giữ ấm. Dù xét về đồ thủ công hay hiệu quả thì đều đáng giá.”
“Tôi trở về hỏi thăm một chút, nếu xác định đặt làm thì tôi sẽ quay lại nói với cô.” Người phụ nữ nói xong thì vội vàng rời đi.
Xảo Xảo cũng không giận, bình tĩnh chuyên tâm làm việc trên tay, thỉnh thoảng lại chỉ điểm học viên một hai câu.
***
Trên đường về nhà, An Hồng thấp giọng trách cứ: “Trước khi đưa con đi không phải mẹ đã nói với con là con cần phải học cách đan khăn quàng cổ sao? Con đã quên lời mẹ nói rồi? Sao con không chăm chỉ học đi?”
Con gái An An mặt ủ mày ê: “Học không được, nhàm chán lắm.”
“Con không dụng tâm thì sao con biết học không được?” An Hồng tận tình khuyên bảo: “Mẹ sẽ không hại con. Thế đạo bây giờ học được một cái nghề thủ công đều tốt hơn mọi thứ.”
An An ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Mẹ học được rồi sao?”
An Hồng: “…”
Đột nhiên không kịp phòng bị đã bị đẩy vào hố chết.
“Mẹ có tay nghề khác nên không cần học.” Bà trấn định tự nhiên, thời điểm nói dối cũng không hề nháy mắt một chút nào: “An An phải tận tâm học thì sau này mới có thể kiếm được nhiều đồng tiền và sống tốt có biết không?”
An An cái hiểu cái không: “Đã biết rồi.”
Bỗng nhiên cô bé hắt xì một cái, nhỏ giọng làm nũng: “Mẹ ơi con lạnh…”
“Mọi người đều lạnh, con nhịn một chút đi.” An Hồng không để ý.
“Con, con hơi chóng mặt.” Lời còn chưa nói xong An An đã hôn mê bất tỉnh.
An Hồng đại kinh thất sắc: “An An, con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ mà con!”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của con gái và đôi mắt nhắm chặt, bà ấy lo lắng hét lên: “Ai đó! Nhanh lên! Cứu mạng…”
**
Thật trùng hợp, cùng lúc đó những cư dân khác trong lãnh địa cũng rơi vào trạng thái hôn mê.
Vưu Tình Văn nói chuyện với dì Triệu, chuyên gia may vá do đoàn bồi dưỡng thì đối phương thình lình hôn mê bất tỉnh.
“Làm sao vậy?” Vưu Tình Văn cả kinh.
“Không biết, trước tiên cứ đưa dì ấy lên giường nằm xuống.” Trịnh Minh Nhạc quyết đoán nói.
Hai người hợp lực thay đổi chỗ nằm của dì Triệu.
Vưu Tình Văn đau khổ suy tư: “Dì Triệu vẫn luôn đợi ở trong lãnh địa, trước nay chưa hề đi ra ngoài, làm sao có thể nói chóng mặt liền chóng mặt chứ?”
Cô ấy hồi tưởng lại, thậm chí còn hoài nghi vừa rồi mình đã nói gì sai.
“Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, có thể nào là do mùa hay không?”
“Vậy thì tại sao dì ấy lại bị ngất, còn hai ta lại không sao?” Vưu Tình Văn hỏi.
Trịnh Minh Nhạc bị hỏi đến nghẹn họng.
Càng miệt mài theo đuổi nghi vấn càng nhiều. Hai người đơn giản dừng việc đoán mò một cách ngẫu nhiên, yên lặng chờ dì Triệu tỉnh dậy.
Trong nháy mắt, 1 giờ đã trôi qua.
Dì Triệu từ từ tỉnh dậy: “Dì, dì bị làm sao vậy?”
“Dì Triệu, vừa rồi dì đột nhiên ngất đi làm cháu sợ chết khiếp.”
Vưu Tình Văn nhanh chóng đến nâng người ngồi dậy.
“Ngất xỉu? Dì sao?” Dì Triệu nghe xong thì sửng sốt.
Khóe mắt thoáng nhìn qua giao diện thuộc tính, dì Triệu gần như kinh ngạc nhảy dựng lên: “Tại sao lại như vậy?!”
“Làm sao vậy?” Trịnh Minh Nhạc truy vấn.
“Dì không biết phải nói như thế nào, các cháu tự mình xem.” Dì
Triệu vừa nói vừa đặt chế độ “công khai”.
Giao diện hiển thị, [ Bởi vì cảm lạnh bạn đã sinh bệnh, sức mạnh -5, nhanh nhẹn -5, thể lực -5, trí lực -5, tinh thần -5.]
[ Tốc độ cơ bản đã được thay đổi thành: 1 HP/5 phút, 1 mana/5 phút. ]
[ Tĩnh dương ba ngày (3 ngày liên tục không chịu lạnh, thời gian làm việc < 1 giờ) sẽ khôi phục khỏe mạnh. ]
“Cảm lạnh sao?” Vưu Tình Văn hơi giật mình.
Dì Triệu cũng cảm thấy khó hiểu: “Dì còn chưa đi ra khỏi lãnh địa, làm sao có thể cảm lạnh?”
Ngược lại Trịnh Minh Nhạc rũ mắt suy nghĩ sâu xa, ẩn ẩn có chút ý tưởng: “Dì Triệu, mấy ngày nay dì bận may quần áo mùa đông cho mọi người, chính dì vẫn đang mặc bộ quần áo đã từng mặc có phải không?”
“Đúng vậy.” Dì Triệu thừa nhận: “Đội ngũ có rất nhiều thành viên, hơn nữa dì là thợ may duy nhất nên có chút bận rộn. Dì đã nghĩ dù sao mình cũng là một người chơi sinh hoạt, cả ngày ở trong lãnh địa làm công việc thủ công không cần ra ngoài nên chưa làm quần áo cho chính mình.”
“Ý của anh là…” Vưu Tình Văn nhớ lại: “Lúc ở lại bên trong lãnh địa người chơi cũng cần phải mặc trang bị chống rét mới có thể giữ ấm sao?”
“Có khả năng này.” Trịnh Minh Nhạc cũng không phủ nhận: “Theo kinh nghiệm của mùa xuân và mùa hè, những vật phẩm không phải của trò chơi căn bản không dùng được. Cho dù có mặc áo lông vũ cũng không thể chống đỡ được khí lạnh xâm lấn, suy đoán rất hợp lý.”
Vẻ mặt Tình Văn vô cảm: “Nói cách khác, ngay cả khi không đi ra bên ngoài người chơi cũng phải chế tạo quần áo mùa đông để mặc?”
Trịnh Minh Nhạc thở dài một tiếng: “Anh nghĩ vậy.”
Hai người lo lắng nguyên vật liệu dự trữ sẽ không đủ, nhưng dì Triệu lại lo lắng vấn đề khác:
“Tĩnh dương ba ngày (3 ngày liên tục không chịu lạnh, thời gian làm việc < 1 giờ) sẽ khôi phục khỏe mạnh sao? Công việc chồng chất trên đầu phải làm sao bây giờ?”
Đầu tiên Vưu Tình Văn và Trịnh Minh Nhạc ngẩn ra, sau đó mới cau mày và trở nên lo lắng.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, đại khái chính là loại tình huống này.
**
Những người quen thuộc với Vân Lăng hoặc là người chơi chiến đấu cao cấp, hoặc là NPC. hơn nữa mùa đông cô cũng không nhàn rỗi, sáng sớm và buổi chiều đều ra ngoài câu cá, bởi vậy nên chuyện cứ dân bị bệnh cô nghe nói rất muộn.
“Có người trong lãnh địa bị ốm? Cần phải mặc trang bị chống rét hoặc sưởi ấm trong thời gian dài mới có thể khỏi sao?” Vân Lăng kinh ngạc.
Nhìn thấy đôi môi của Bàng Vũ trắng bệch, cô liền cho anh ta nghỉ ngơi một chút, ai ngờ trong lúc vô ý đã nghe thấy tin tức như vậy.
“Đúng vậy.” Trong lòng Bàng Vũ có xúc động: “Vì vậy, những ngày này, mọi người đều trồng cây tùng bách hoặc là đi nhặt nhánh cây. Vốn dĩ có dự trữ củi lửa, cho rằng bao nhiêu đó đủ dùng. Hiện tại mới thấy còn lâu mới đủ!”
“Hơn nữa cũng may có cây xanh và giếng nước điều tiết nhiệt độ, bằng không số người chơi đổ bệnh còn nhiều hơn.”
Khó trách gần đây có thấy đào hố trồng cây thường xuyên được đón nhận.
Cô cũng tự hỏi tại sao cư dân không ở lại lãnh địa vào mùa đông mà thay vào đó lại chạy lung tung xung quanh. Hóa ra là bị ép buộc không còn cách nào khác.
Lúc này Vân Lăng mới nhận ra.