Hết giờ ăn trưa, nó vẫn thắc mắc vì sao hắn không nói chuyện với nó. Cuối buổi học nó đi ra chỗ hắn- Hôm nay có tập không vậy? - Nó hỏi nhưng hắn không nghe mà đi tiếp - Này anh có nghe tôi nói không? - Nó nói nhưng hắn vẫn cứ đi
- Khổ cứ bị ảo mình là công chúa trong câu chuyện thần tiên. Thức tỉnh đi em ạ. - Một bạn lớp 11A1
- Bạn thì biết gì chứ! - Nó quay lại
- Một con bé như mày, không xứng để anh Minh để ý đâu. Biết điều thì đừng làm phiền anh ấy. - Cô ta tiến lại, bóp mặt của nó rồi đẩy nó xuống đất. Cô ta giơ tay lên, chuẩn bị tát nó thì có một bàn tay chặn lại. Đó là hắn
- Chính một đứa con gái như cô mới không xứng để tôi để ý, hiểu chưa! - Mắt hắn trợn lên vẻ dữ tợn. Cô ta chạy đi, hắn tiến lại chỗ nó, bế nó lên rồi đi ra xe ô tô.
Sau khi đặt nó an tọa trên ghế, hắn kéo cái dây an toàn cho nó rồi phóng đi. Trên xe hắn cũng không nói gì cả, vẫn im lặng còn nó thì lúng túng
- Anh... - Nó định nói gì đó
- Tôi xin lỗi. - Hắn nói
- Ưm, tôi không sao. - Nó nói
Hắn chở nó về nhà
- Chiều nay có tập, nhớ đến đúng giờ. - Hắn nhắn tin
Nó cất cái điện thoại, bắt đầu mở banh cái tủ quần áo rồi xem xem mình sẽ mặc gì. Nó phân vân "Váy hay là quần hay là...." Nó nghĩ. Một lúc sau, sau khi đắn đo suy nghĩ, nó mặc cái váy yếm bò , khoác áo bomber màu trắng, đi đôi slipon đen, đeo balo đen. Nó đi ra khỏi nhà đã thấy một chiếc xe màu đen dỗ trước nhà nó
- Hi! Lên xe! - Anh ngồi trong xe
Nó bất ngờ nhưng cũng đi lên vì dù gì cũng đỡ tốn tiền đi xe bus. Anh phóng đến nhà bố mẹ hắn trong vài phút. Đi xuống xe, nó thấy có mấy cái xe nữa đỗ ở bên ngoài. Nó đoán là bố mẹ hắn ở nhà.
- À, em không biết nhỉ! Bố mẹ Minh rất thích xem phần trình diễn lần này của nhóm nhưng ngày mai lại bận nên không thể đến dự được. Em lên trước nhé! - Anh phóng xe đi mua nước
Nó ngó nghiêng một lúc rồi đi lên phòng thu. Nó mở cửa, mắt nó mở to, mồm nó há rộng. Căn phòng bây giờ toàn người là người, như là phòng tiệc chứ không còn là phòng thu nữa. Nó bước vào, vẻ ngại ngùng.
- Nhi, đến rồi à! Hôm nay là sinh nhật của bố anh Minh đồng thời là tiệc trước khi lên sàn biểu diễn. Cứ tự nhiên nhé! - Mai nói
- Ơ mà sao cậu biết? - Nó hỏi
- Bố tao là đối tác làm ăn với bố anh Minh nên biết. Đi thôi! - Mai nói rồi kéo tay nó ra chỗ bố Mai và bố hắn đang đứng nói chuyện
- Bố! Giới thiệu với bố và bác đây là bạn con, Nhi. - Mai nói
- Chào cháu! - Bố Mai nói
- Chào cháu! - Bố hắn nói
- Cháu chào bác! - Nó ngại ngùng.
- Thôi đi ăn đi! - Mai nói
Nó đi ăn, đúng là thiên đường của nó mà. Nếu muốn dụ nó chỉ có một cách hãy bày đồ ăn ngon trước mắt nó. Tuy đắm chìm trong ăn uống nhưng vẫn ngõ nghiêng để tìm hắn. Ngó nghiêng một lúc, bỗng nó không thấy Mai đâu. Bây giờ bên cạnh nó là một anh chàng điển trai, mặc com lê màu đen, để tóc undercut, vuốt vuốt các thứ... Nó nhìn một cách đắm đuổi rồi bỗng dưng làm rơi đĩa bánh trên tay làm bẩn bộ quần áo nó đang mặc.
- Đúng là vụng về! - Hắn cười. Mọi người ai ai cũng nhìn vào nó. Hắn kéo tay nó đi vào một căn phòng.
Trong căn phòng, hắn mở tủ quần áo, lục lọi một lúc, hắn lôi ra một bộ váy
- Này! Mặc vào!- Hắn nói
- Cái gì đấy? - Nó ngu ngơ hỏi
- Bộ mắt em bị mù à? Đây là bộ váy. - Hắn nói
- Sao tôi lại phải mặc? - Nó hỏi
- Bộ em không thấy quần áo em đang bị bẩn sao? - Hắn nói rồi kéo tay nó đẩy vào phòng vệ sinh, ném cái váy cho nó cầm rồi đóng cửa.
Một lúc sau, nó đi ra, hắn nhìn nó trong bộ dang này thì đơ đơ một vài giây và tim bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.
- Anh nhìn gì đấy! Ngắm tôi là phải trả tiền đấy nhá! - Nó ngại ngùng nói.
- Nếu thế thì phải trả bao tiền? - Hắn tiền lại gần
- À....ừm....ờ.... - Nó lắp bắp nói không ra lời
- Nếu thế thì phải trả bao tiền? - Hắn tiến gần hơn, sát mặt nó. Mặt nó đỏ ửng như trái cà chua chín rồi đẩy hắn ra, chạy ra ngoài bỏ lại hắn đứng một mình trong căn phòng thay đồ. Bống nhiên hắn bất giác mỉm cười
- Mày bị điên à? Có cần tao cho vào trại tâm thần không? - Anh đi vào nói
- ... - Hắn không trả lời và đi thẳng ra ngoài