Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 130: Rời khỏi hoàng cung




Tây Môn Lãnh Liệt nhìn ra sự lạnh lùng cự tuyệt của nàng, vẫn ôm nàng vào trong lòng ngực như trước. Nàng có biết hắn đã cố chịu đựng bao lâu không? Nhớ nàng biết bao nhiêu? Rất muốn ôm nàng không?

“Sao ngươi lại tới đây?”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa không thoát hỏi.

“Muốn ở cùng nàng, cho nên đi đến.”Tây Môn Lãnh Liệt theo lẽ thường mà nói, hắn muốn đến nơi này cũng cần phải có lý do sao?

“Ta tốt lắm, quốc sự quan trọng hơn, nếu chàng có việc phải làm thì nhanh chóng đi giải quyết đi.”Lời lẽ của Nguyễn Nhược Khê đã mang theo cự tuyệt thẳng thừng.

“Không có việc gì, ta cố tình đến tìm nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt vẫn không buông nàng ra, lời nói cũng rõ ràng hắn sẽ không đi.

“Ta chơi cờ cùng chàng nha.”Nguyễn Nhược Khê trả lời, như vậy ít nhất sẽ không xấu hổ khi ở chung với hắn.

“Không cần, ta muốn nàng theo giúp ta.”Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nồng đậm quyến rũ, tay cũng gắt gao ôm chặt eo của nàng, bước về phía giường đi đến.

Ôm nàng đặt lên trên giường, bàn tay tiến vào vạt áo của nàng.

“Chờ một chút.”Nguyễn Nhược Khê bối rối la lên, lấy tay gắt gao nắm chặt vạt áo của mình lại.

“Làm sao vậy? Nhược Khê.”Đối với sự từ chối của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt rõ ràng cảm thấy bị thương.

“Ta…………”Nguyễn Nhược Khê không biết nên nói cái gì? Nhìn ánh mắt bị thương của hắn, nàng không biết vì so lại cự tuyệt hắn. Nhưng nghĩ đến hắn cùng Tiểu Ngọc đã từng làm cái việc thân mật này, trong lòng nàng liền kịch liệt từ chối, từ chối cùng thân thể của hắn tiếp xúc thân mật.

“Nhược Khê, không cần cự tuyệt ta được không?”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, liền hôn lên môi nàng.

Nguyễn Nhược Khê vẫn không nhúc nhích tùy ý hắn hôn mình, nàng không muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại không thể thừa nhận hắn, ở cùng một chỗ với hắn, nàng cảm thấy thật tủi, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

“Nhược Khê, đừng khóc, ta yêu nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt cuối xuống lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói thật ôn nhu.

Nước mắt của Nguyễn Nhược Khê chảy xuống càng ngày càng nhiều, nhắm mắt lại, tùy hắn vận động trên người, nàng không có một chút cảm giác nào. Không thể khống chế được những hình ảnh hắn ân ái cùng người khác trên giường cứ hiện lên trong đầu nàng, tay gắt gao nắm chặt sàn giường bên dưới, nàng cảm thấy đau đớn, căm hận bản thân bất lực như vậy.

“Nhược Khê, Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt nhịn không được rên rỉ gọi tên nàng.

Nguyễn Nhược Khê lập tức mở to mắt nhìn hắn, mê hoặc, hắn rốt cục có yêu nàng hay là không đây? Vì sao lại làm như thế với Tiểu Ngọc? Không yêu vì sao lại có những biểu hiện như thế?

“Nhược Khê……”Một tiếng gầm nhẹ, Tây Môn Lãnh Liệt phóng thích chính mình, chậm rãi ghé vào trên người của nàng.

Nguyễn Nhược Khê lại tâm phiền ý loạn(bực dọc), nàng rất muốn lập tức đẩy hắn ra, rồi lại muốn ôm hắn, đối với hắn lại yêu vừa hận.

Nằm ở trên giường, Tây Môn Lãnh Liệt rất muốn nói với nàng cái gì đó? Nhưng tưởng tượng đến ngày mai chính là đêm trăng tròn, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi qua khoảng thời gian này rồi hãy nói.

Mà nàng hoàn toàn trầm tư trong suy nghĩ của mình.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, vào lúc Nguyễn Nhược Khê thức dậy thì bên cạnh đã trống trơn.

Nàng biết hôm nay là đêm trăng tròn, trái tim vẫn không thể bình tĩnh lại, bởi vì hôm nay cũng là ngày mà hắn phải chịu khổ, đứng dậy đi ra bên ngoài.

“Rầm.”Cùng một một cung nữ gấp gáp, vội vàng đụng vào nhau, chén thuốc đổ úp lên trên người nàng.

“Thực xin lỗi, nương nương, nô tì không phải cố ý.”Cung nữ lập tức quỳ trên mặt đất kinh hoảng, thất thố cầu xin tha thứ, đầu còn cúi xuống sát váy của nàng.

“Không có việc gì, ngươi đứng lên đi, ai sinh bệnh?”Nguyễn Nhược Khê nâng nàng đứng dậy hỏi.

“Cám ơn nương nương. Cám ơn nương nương.”Cung nữ cảm kích:

“Bẩm nương nương, đây là huyết viên chuẩn bị cho nương nương.”

Huyết nô, Nguyễn Nhược Khê hiểu được một chút, đây là thuốc bổ máu cho nàng uống, lập tức phân phó:

“Vậy nhanh chóng quay trở về nấu lại một chén khác đi.”

“Dạ, nô tì đi làm ngay.”Cung nữ lập tức lui xuống.

Nguyễn Nhược Khê lại ngồi trên tảng đá bên cạnh, trước mắt lại hiện lên hình ảnh hắn biến thành sói, nước mắt dần dần đong đầy khoé mi.

“Nương nương.”Một giọng nhẹ nhàng quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu nàng.

“Tiểu Ngọc, là ngươi.”Nàng vừa nhấc đầu liền thấy Tiểu Ngọc đứng ở bên cạnh, cách xưng hô theo thói quen bật thốt lên.

“Nương nương, ta cùng người đi đi.”Tiểu Ngọc đưa tay nâng nàng lên, trên mặt hiện lên một tia cao hứng, nương nương chịu gọi nàng, có phải nói lên nàng đã tha thứ mình không, nhìn thấy nương nương thương tâm như vậy, lòng của nàng cũng đau đớn lắm.

“Được.”Nguyễn Nhược Khê nhẹ nhàng gật đầu, nàng không muốn để người khác nói rằng nàng đang ghen tị. Cứ như thế yên lặng đi về phía trước, hai người không biết nên mở miệng nói cái gì?

“Nương nương……”Tiểu Ngọc rốt cục mở miệng trước.

“Tiểu Ngọc, không cần gọi ta là nương nương, bây giờ thân phận của chúng ta giống nhau, gọi ta Nhược Khê là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê nói, cũng không muốn cho nàng gọi mình là tỷ tỷ.

“Nương nương, ta đã quen rồi, hay cứ để ta gọi ngươi là nương nương đi.”Tiểu Ngọc cũng không chịu thua nói.

“Tùy ý ngươi vậy.”Nguyễn Nhược Khê không nghĩ dây dưa mãi vấn đề này nữa.

“Nương nương, ngươi ghét Tiểu Ngọc, hận Tiểu Ngọc sao?”Rốt cục nàng nhịn không được mở miệng hỏi.

“Tiểu Ngọc, ngươi thực sự muốn nghe ta nói thật sao?”Nguyễn Nhược Khê dừng lại cước bộ, nhìn nàng hỏi.

“Dạ, Tiểu Ngọc muốn nghe lời thực.”Nàng gật gật đầu.

“Nếu nói không trách, không hận, đó là giả dối. Nhưng ta biết không phải ngươi sai, có nữ nhân nào không muốn gả cho Vương chứ, nữ nhân nào không muốn vinh hoa phú quý chứ, muốn nói sai, thì phải nói ta sai, là ta suy nghĩ quá đơn giản, quá ngây thơ, tin người thôi. Hắn là Vương, làm sao có thể một lòng một dạ yêu duy nhất một người nữ tử chứ.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt nói.

“Nương nương, Vương vẫn thích người nhất.”Thấy dáng vẻ đau lòng như thế của nàng, Tiểu Ngọc nhanh chóng nói.

“Mấy chuyện này không quan trọng.”Bởi vì cái nàng muốn không phải là thích, mà là một tình yêu duy nhất.

Tiểu Ngọc nhìn nàng, không biết nên nói cái gì?

“Tiểu Ngọc, ngươi yêu Vương sao?”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng. Nàng rất muốn biết xem sự thật của vấn đề này là như thế nào, hay Tiểu Ngọc chỉ vì vinh hoa phú quý.

“Ta…………”Tiểu Ngọc không biết nên trả lời như thế nào. Nếu nói trước kia Vương cùng mình chỉ là một cuộc giao dịch, như vậy bây giờ là thế nào? Nàng nghĩ nàng đã yêu Vương rồi, không có người nào lại không yêu Vương hết. Trước kia không yêu là bởi vì không dám, cũng không xứng, hiện tại chỉ sợ nàng đã thân bất do kỷ.

“Không cần nói, ta biết, Tiểu Ngọc, ta mệt rồi, ta đi về trước.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, mình thực ngốc, nữ nhân có người nào lại không thích Vương, hắn có quyền thế, địa vị, thân phận.

Buổi tối.

Nguyễn Nhược Khê đứng ở trong viện, nhìn lên bầu trời, ánh trăng đang từ từ nhô lên cao.

“Nương nương, bữa tối người cũng chưa dùng, nô tì đã chuẩn bị một ít điểm tâm cho người, người nếm thử một chút đi.”Thu Diệp bưng điểm tâm đi vào.

“Để đó đi, ta không đói, khi nào đói ta sẽ ăn.”Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt phân phó.

“Hú…………”Một tiếng sói tru thống khổ truyền đến từ cung điện cách đó không xa.

Nguyễn Nhược Khê nhắm mắt, tay nắm chặt lại, nàng biết giờ phút này Tây Môn Lãnh Liệt đang chịu đựng đau đớn, khổ sở. Nàng biết bản thân yêu hắn, nhưng hiện tại hắn đã phản bội nàng, mà nàng vẫn yêu hắn như thế.

“Ngươi vì ai mà chịu đau đớn, khổ sở như thế?”Một âm thanh yêu nghiệt đột nhiên từ phía sau vang lên.

“Lăng Tiêu, ngươi đến đây làm gì?”Nguyễn Nhược Khê đầu cũng chưa quay lại, liền hỏi.

“Đương nhiên là đến tìm ngươi, bằng không ngươi cho là vì cái gì?”Lăng Tiêu nghênh ngang ngồi xuống trên ghế ở bên cạnh, cầm lấy chén trà uống.

“Ngươi không sợ bị người khác phát hiện ư.”Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại, liền thấy Thu Diệp té xỉu, nằm trên mặt đất.

“Yên tâm, nàng không có việc gì đâu.”Lăng Tiêu nhìn nàng liếc mắt nói.

“Ta không sợ bị ai phát hiện, chẳng qua bị người khác phát hiện cũng rất phiền phức cho nên ta cố tình đến vào đêm nay, Tây Môn Lãnh Liệt sẽ không xuất hiện ở trong này.”

“Ngươi suy nghĩ thật là chu đáo.”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng, trào phúng nói. Sau đó đi trở về phòng, lấy ra thần thoại công chúa, ném cho hắn nói:

“Trả ngươi, ta sẽ không múa, ngươi nên tìm cao nhân khác đi.”

“Thực sự sẽ không múa sao?”Ánh mắt Lăng Tiêu híp lại, vẻ mặt đó, giọng nói đó rõ ràng đang hoài nghi.

“Sẽ không.”Nguyễn Nhược Khê thực sự khẳng định, lắc lắc đầu.

“Ta sẽ làm khiến ngươi học, đi cùng ta.”Lăng Tiêu nói xong, liền ôm lấy nàng, bay lên nóc nhà.

“Ngươi làm gì? Mau thả ta xuống dưới.”Nguyễn Nhược Khê giãy dụa.

“Câm miệng, dù sao hắn cũng đã bỏ ngươi đi tìm người mới, ngươi nên đến Tiêu Diêu Cung đi, khi nào ngươi múa vũ khúc này, ta sẽ cho ngươi tự do, ngươi tự mình suy nghĩ đi?”Lăng Tiêu vừa mang nàng bay đi, vừa nói.

“Lăng Tiêu, ngươi bệnh hả. Ta đã nói, ta sẽ không múa, ngươi vì sao còn muốn ta múa?”Nguyễn Nhược Khê tức giận quát.

“Ta thích, ta nguyện ý.”Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn nàng tà mị nháy mắt một cái.

“Ngươi…………”Nguyễn Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, biết không thể cùng hắn nói lý lẽ được.