Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 121: Thần thoại công chúa




Ngự thư phòng. “Vương, người tìm ta.”Phượng Minh vừa tiến đến liền hành lễ.

“Phượng Minh, ngươi đã đến rồi, ngươi nhìn phần tấu chương này đi.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa cho hắn một tấu chương.

Phượng Minh nhận rồi mở ra, vừa thấy đại khái ý tứ chính là đại hồng thủy Phương Nam, dân chúng chịu khổ, thỉnh cầu triều đình mở kho lương cứu tế, nếu hắn không nhớ lầm thì lần này đã là lần thứ ba. Khép tấu chương lại hỏi:

“Vương, ý của người là………………”

“Phượng Minh, ta muốn ngươi mang theo ngân lượng cứu tế giúp ta xử lý chuyện này, ta sợ có người ăn chặn bớt số ngân lượng cứu tế này. Nếu không, số ngân lượng mà hai lần trước chuyển đi đã đủ cứu trợ rồi.”Tây Môn Lãnh Liệt nói thẳng ra.

“Được.”Phượng Minh gật gật đầu, hắn biết Vương là tín nhiệm mình, đương nhiên không thể chối từ.

“Vậy ngày mai ngươi khởi hành, đợi cho tình hình thiên tai nơi đó ổn định, ngươi hãy trở về.”Tây Môn Lãnh Liệt nhân cơ hội này lại phân phó.

“Được, Vương cứ yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa vụ việc này.”Phượng Minh tự tin cam đoan nói.

“Ta đương nhiên tin tưởng vào ngươi, bởi vì tin tưởng ngươi cho nên mới có thể cử ngươi đi.”Tây Môn Lãnh Liệt đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, trong lòng lại thầm xin lỗi, Phượng Minh, ta bất đắc dĩ mới phái ngươi xuất cung.

“Vậy Vương bảo trọng, ta cáo từ, về nhà chuẩn bị một ít thứ.”Phượng Minh chắp tay nói, có một số việc tâm hiểu nhưng không thể nói ra.

“Ngươi cũng bảo trọng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.

Tiễn Phượng Minh, hắn vẫn chưa cảm thấy thoải mái lắm, hắn cũng không thể cứ tìm kiếm biện pháp kéo dài từng tháng từng tháng, đây không phải là biện pháp cuối cùng.

Nguyễn Nhược Khê ngồi đó, đưa tay chống cằm, nàng cẩn thận hồi tưởng hết tất cả sự việc đã phát sinh trong ba tháng qua. Lần đầu tiên là hắn đánh nàng hôn mê, không có bất kỳ nghi vấn nào hết.

Lần thứ hai, là Lăng Tiêu bắt nàng đi, ba ngày, hắn không tìm được nàng. Nàng còn nhớ rõ lần kia chỉ cần một buổi tối, hắn đã tìm được nàng, vì sao lần này là ba ngày, chẳng lẽ hắn chỉ muốn trốn qua đêm trăng tròn thôi sao.

Còn bây giờ, Phượng Minh đã thừa nhận là do Vương cố ý kéo dài thời gian, qua thời gian đó mới để nàng tỉnh lại.

Chẳng lẽ lần đó mình bị Lăng tiêu bắt đi cũng là chủ ý của hắn hay sao? Mặc kệ có phải hay không, nhưng ít nhất có thể khẳng định là hắn cố ý đợi cho qua đêm trăng tròn mới đến tìm mình.

Hắn hao phí tâm tư như thế, Nguyễn Nhược Khê thực không biết là nên vui hay là nên buồn.

Muốn sống không dễ dàng, không nghĩ tới muốn chết cũng khó như vậy.

“Nương nương, người đang suy nghĩ cái gì?”Tiểu Ngọc đi tới hỏi.

“Tiểu Ngọc, ngươi đến đây, ta vừa lúc muốn hỏi ngươi một chút, lần ta bị hắc y bắt đi rồi, Vương có đuổi theo ta hay không?”Nguyễn Nhược Khê hỏi, ít nhất nàng muốn hiểu cho rõ ràng.

“Không có, Vương mang chúng ta đi theo hồi cung, vừa đến hoàng cung, nô tì liền về Tử Uyển, không biết sau đó Vương làm cách nào tìm được người.”Tiểu Ngọc hồi tưởng rồi nói.

“Ta biết rồi.”Nguyễn Nhược Khê đáp, quả nhiên trong này có vấn đề.

“Nương nương, làm sao vậy?”Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi, nàng làm sao lại đột nhiên hỏi đến sự kiện này.

“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngươi đi làm việc đi.”Nguyễn Nhược Khê ảm đạm cười một chút rồi phân phó.

“Được, vậy nô tì lui ra ngoài trước.”Tiểu Ngọc đáp, thối lui ra ngoài.

Nguyễn Nhược Khê vừa định đứng dậy nằm xuống giường, liền cảm giác có người ôm nàng từ phía sau, bằng cảm giác nàng biết đây không phải là Tây Môn Lãnh Liệt.

“Ai.”Nàng lập tức khẩn trương xoay người sang chỗ khác. Trừ Vương, ai dám tại trong hoàng cung này giương oai.

Trên trán lướt qua một cái hôn mềm mại nhẹ nhàng lạnh như băng, lập tức hiện lên một gương mặt yêu nghiệt mà bình thường nàng chán ghét.

“Bảo bối, có nhớ ta không?”Lăng Tiêu ôm eo của nàng, vẻ mặt ái muội nói.

“Lăng Tiêu, ngươi vào bằng cách nào? Buông ta ra.”Nguyễn Nhược Khê chấn động, muốn đẩy hắn ra, thế nhưng hắn không có chút sứt mẻ.

“Ta đến là để gặp ngươi, làm sao có thể buông ngươi ra?”Tay Lăng Tiêu càng ôm chặt hơn, để nàng gắt gao dán sát vào thân thể của mình.

“Lăng Tiêu, ở đây không phải là Tiêu Diêu cung của ngươi, nơi này là hoàng cung, ngươi tốt nhất buông ta ra, nếu không ngươi cứ chờ chết đi.”Nguyễn Nhược Khê uy hiếp nói.

Sắc mặt Lăng Tiêu biến đổi, ngược lại càng yêu nghiệt hơn cười nói:

“Bảo bối, ngươi cứ yên tâm, một khi ta đã có thể đi vào nơi này thì ta có thể đi ra bất cứ lúc nào.”

“Lăng Tiêu, ngươi đừng quá đắc ý, chớ quên đây chính là hoàng cung, buông ta ra, nếu ngươi không chịu buông, ta gọi người vào.”Nguyễn Nhược Khê giận dữ nói.

“Kêu đi, vừa lúc làm cho tất cả mọi người trong hoàng cung này biết, Vũ mĩ nhân hẹn hò với tình nhân, không biết đến lúc đó mặt Tây Môn Lãnh Liệt sẽ trở nên như thế nào nữa?”Lăng Tiêu làm ra vẻ không sao cả, thậm chí có chút hưng phấn nói.

“Ngươi…………”Nguyễn Nhược Khê biết mình không có biện pháp gì đụng tới hắn, đành phải nói sang chuyện khác:

“Ngươi đến tìm ta làm gì?”

“Nhớ ngươi cho nên đến đây, đương nhiên càng muốn nhảy cùng ngươi.”Lăng Tiêu nói xong, tay liền mang theo nàng cùng nhảy.

Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ đành phải nhảy cùng hắn, nhìn hắn đột nhiên hỏi:

“Lần trước, hắn cùng ngươi giao dịch cái gì, mới để ngươi tự thân đến bắt ta đi?”

“Ngươi muốn biết thật không?”Lăng Tiêu nháy mắt một cái.

“Vô nghĩa, không muốn biết ta hỏi làm gì?”Nguyễn Nhược Khê thực tức giận nói, nghe giọng nói của hắn giống như thực sự có giao dịch, nàng vốn chỉ là tuỳ tiện đoán thử một chút thôi.

“Thần thoại công chúa.”Lăng Tiêu thực sự không muốn giấu diếm nàng, thành thật nói.

“Thần thoại công chúa? Đó là cái gì vậy?”Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc một chút, không hiểu hỏi.

“Là một vũ khúc rất đẹp, rất hay.”Lăng Tiêu lại giải thích.

“Vậy nhất định là điệu nhảy khác biệt rồi, hoặc là nói không giống điệu nhảy trước kia, nói cho ta nghe thử xem.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có hứng thú, nàng tin tưởng rằng nếu là những thứ bình thường, hắn sẽ không để ý như vậy.

“Đây là một câu chuyện xưa rất đẹp, nhưng rất thê lương.”Lăng Tiêu vừa nhảy, vừa nói:

“Tương truyền từ xa xưa, có một công chúa, công chúa chẳng những trưởng thành rất xinh đẹp, mà vũ đạo trong thiên hạ lại vô song. Nhưng một người hoàn mỹ như thế, lại gặp phải duyên phận trái ngang, nàng đem lòng yêu một tiểu đầu bếp ở ngự thiện phòng. Nhưng thân phận và địa vị của bọn họ không có khả năng kết hợp cùng một chỗ. Công chúa vì quốc gia, nhất định phải hy sinh hạnh phúc của mình mà xuất giá. Tuy là hiểu biết tình thế, nhưng trong khoảnh khắc đó, công chúa thà chết cũng không chịu. Vương đã dùng sinh mệnh của tiểu đầu bếp uy hiếp nàng, công chúa chỉ có thể thoả hiệp. Vào đêm chuẩn bị rời quốc thổ đi đến biên cương, trong lúc vô ý, công chúa nghe được có người nói rằng tiểu đầu bếp kia đã sớm bị Vương xử tội chết, công chúa nhất thời tuyệt vọng. Nàng mặc một thân giá y màu đỏ, đứng ở trên đỉnh núi, dùng thân thể biểu diễn một vũ khúc đẹp nhất, chân thật thất, thuần khiết nhất, mang theo tình yêu tuyệt vọng, tất cả mọi người có mặt đều bị kỹ thuật nhảy của công chúa làm cho khiếp sợ, cho đến khi thân thể công chúa biến đổi, ngã xuống trên mặt đất. Tuỳ tùng phát giác có điểm không đúng, đến lúc chạy qua, liền thấy trên ngực công chúa cắm một thanh chuỷ thủ, một thân giá y đỏ thẫm nhuận đầy máu tươi, đặc biệt tinh hồng (đỏ và có mùi tanh), ánh mắt công chúa mở to nhìn thẳng, nhìn xa xa về phía hoàng thành, bởi vì nơi đó có người mà nàng yêu……….. Sau lại đó lại thấy một người múa lại vũ khúc của công chúa, đem vũ khúc của công chúa một lần nữa hoạ thành tranh, đây chính là thần thoại công chúa.”

Lăng Tiêu nói xong, đôi mắt nhìn về phía xa xăm.

Thật sự là một chuyện tình xưa tuyệt đẹp, Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, giống như khi nhìn vào ánh mắt của hắn có thể thấy được nữ nhân đã múa vũ khúc đó.

“Có muốn nhìn xem không?”Lăng Tiêu lấy lại tinh thần, buông nàng ra, đột nhiên nói.

“Muốn, ngươi có mang theo trên người hay không?”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nàng đương nhiên muốn, nàng cũng học khiêu vũ, đối vũ đạo rất có hứng thú.

Lăng Tiêu từ trong lòng lấy ra một quyển họa, đặt ở trên bàn chậm rãi mở ra.

Dáng người tuyệt đẹp cùng kỹ thuật nhảy, giá y màu đỏ làm cho những hình ảnh kia trở nên mĩ lệ cùng rung động lòng người nói không nên lời.

“Đẹp quá.”Nàng nhịn không được mở miệng khen ngợi.

“Đúng, rất đẹp, ngươi có nghĩ là sẽ đem nó biểu diễn trở lại một nữa hay không?”Lăng Tiêu đột nhiên đề nghị, đây mới là mục đích mà hắn đến đây, hắn muốn nhìn người thật trình diễn thần thoại công chúa này, mà nàng là người duy nhất mà hắn nghĩ đến.

“Muốn, nhưng ta không biết có thể diễn tả, biểu cảm được cái loại tâm tình này hay không.”Nguyễn Nhược Khê không chút do dự mà nói, nàng đương nhiên muốn diễn vũ đạo đẹp nhất này rồi.

“Vậy ta liền đem bức hoạ này giao cho ngươi, một tháng sau, ta đến đây để xem vũ đạo của ngươi, ta biết ngươi sẽ không làm ta thất vọng đâu.”Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười yêu mị.

“Ngươi đi được rồi.”Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái, hắn nghĩ nàng sẽ múa vì hắn hay sao?

“Được, bảo bối, hẹn gặp lại, ta sẽ nhớ ngươi.”Lăng Tiêu bay nhanh trên trán của nàng hôn một cái, không đợi nàng phản ứng, xoay người liền biến mất.

Nguyễn Nhược Khê không có tâm tư để ý tới hắn, nhìn bức họa kia không khỏi liên tưởng tới bản thân, chuyển động thân thể, một lần tiếp một lần, rất nhanh nàng liền rơi lệ đầy mặt, nàng thực sự có thể cảm nhận được loại tình cảm bi ai này của công chúa, loại bất lực này, loại bất đắc dĩ này………

Cho dù hiện tại mình cũng không có sự lựa chọn, yêu hắn, nhất định phãi vì hắn mà hy sinh.