Nhìn y phục trắng noãn nhiễm đỏ trên đất, bên tai lại nhớ câu nói kia của nàng.
“Nếu chàng lại khiến ta hôn mê, như vậy lần sau ta sẽ không chút do dự chết ở trước mặt chàng.”
Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng nghiêm túc, hắn không ngờ trên đời trừ mẫu hậu còn có người có thể yêu hắn như thế.
Nghĩ đến cái nhăn mày hay nụ cười của nàng, nhất cử nhất động, từng từ từng chữ, hắn sẽ không tự giác nở nụ cười, nhưng nghĩ tới lúc không thể thấy nàng,
tâm đau đớn giống như không thể thở được.
Sau khi mẫu
hậu qua đời, hắn thương tâm đã lâu, hắn không muốn mất đi nàng, nhưng
hắn phải làm thể nào để thay đổi suy nghĩ của nàng.
“Vương, quốc sư cầu kiến.”Ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của Tiểu Lí Tử.
“Để hắn vào.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó, vừa hay mình muốn tìm hắn.
“Thần tham kiến vương.”Rất nhanh, Phượng Minh bước vào.
“Đứng lên đi, Phượng Minh.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vâng, vương.”Phượng Minh đứng dậy nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Vương, người vẫn còn lựa chọn như vậy sao.”
“Ta
cũng không nghĩ ta sẽ để ý nàng như vậy, nghĩ sẽ mất đi nàng, ta cảm
thấy như năm đó mất đi mẫu hậu, ta đã mất đi người yêu nhất một lần,
không muốn mất đi một lần nữa, Phượng Minh, ta nghĩ không ai hiểu được
tâm tình của ta hơn ngươi.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vương, ta hiểu được.”Phượng Minh gật đầu, ngày vương thống khổ nhất, chính là ngày hắn cùng vương
vượt qua, cho nên không ai có thể hiểu vương thống khổ thế nào hơn hắn.
“Phượng Minh, nghĩ một lý do, khiến nàng tin nàng không thể giải trừ lời nguyền đi.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nói.
“Vương, lý do có thể có rất nhiều, nhưng ta nghĩ Nhược Khê thông minh như vậy,
nàng khẳng định biết là chúng ta cố ý lừa nàng, nàng sẽ không tin.”Phượng Minh lập tức bác bỏ.
Tây Môn Lãnh Liệt trầm mặc một chút, đúng, muốn thuyết phục nàng tin cũng không dễ dàng như vậy.
“Vương người cũng không cần lo lắng, kỳ thật có rất nhiều cách để nàng không xuất hiện đêm trăng tròn.”Phượng Minh nói.
“Không xuất hiện?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt không khỏi nhìn về phía y phục trắng bên cạnh.
Phượng Minh theo nhìn theo ánh mắt, liền thấy vết máu ghê người , tâm cả kinh hỏi:
“Đây là……………….”
“Nhược Khê nàng nói, nếu ta tiếp tục làm nàng hôn mê, nàng sẽ chết trước mặt ta.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vương, nàng thực sự yêu người, mới không tiếc lấy cái chết ép người.”Phượng Minh lúc này mới thở dài.
“Ta
biết, cho nên ta mới càng không thể để mất nàng, có lẽ, ngươi không tin, bây giờ chỉ cần có thể thấy nàng, ta liền cảm thấy rất hạnh phúc, rất
thỏa mãn, nếu vì giải trừ lời nguyền mà mất nàng, ta tình nguyện chịu đu đớn của lời nguyền này.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi nói:
“Nhưng nàng tình nguyện hi sinh tính mạng giải trừ lời nguyền, ta nên làm gì
để xóa đi suy nghĩ trong đầu của nàng, khiến nàng buông tha?”
Phượng Minh suy nghĩ một chút, mới nói:
“Vương, kỳ thật rất đơn giản, khiến nàng không yêu người, nếu không thương
người, nàng sẽ không thể thay người giải trừ lời nguyền.”
“Khiến nàng không thương ta?”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt.
“Vâng, ví dụ như vương có thể đi sủng hạnh một phi tử khác, như vậy trong lòng Nhược Khê sẽ không thoải mái, đã là nữ nhân, thì sẽ có tâm ghen tị, như vậy, có lẽ nàng sẽ không kiên trì thay người giải trừ lời nguyền.”Phượng Minh đề nghị nói.
“Nhất định phải như vậy sao? Ta không muốn dùng cách khiến nàng tổn thương để nàng bỏ qua, nếu không đến bước đường cùng, biện pháp này ta sẽ không
dùng.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức cự tuyệt.
“Vương, đây chỉ là đề nghị của ta, ta chỉ muốn nói cho người, chỉ có khiến yêu
thành hận, mới có thể khiến suy nghĩ thay người giải trừ lời nguyền biến mất vĩnh viễn trong đầu nàng, nhưng làm như vậy, quả thật không có gì ý nghĩa, nếu nàng không thương người, sẽ chỉ càng khiến người thống khổ,
cho nên, vương, đây chỉ là đề nghị.”Sắc mặt Phượng Minh trầm xuống nói, kỳ thật đến bây giờ, hắn có chút hối hận cố chấp trước kia của mình.
“Ta biết, nếu không đến bước đường cùng, ta sẽ không đi nước cờ này.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, làm người yêu mình nhất thành hận mình, chuyện này buồn cười biết bao nhiêu.
“Vương, lúc thần tiến cung, Nam vương cũng đến đây, chắc là muốn đến bái kiến nương nương.”Phượng Minh đột nhiên nói.
“Hả, phải không? Hắn rốt cục đến đây.”Tây Môn Lãnh Liệt phát ra một tiếng cười lạnh.
Tử Uyển.
“Thần bái kiến nương nương.”Tây Môn Ngọc vào cửa liền hành lễ nói.
“Tây Môn Ngọc, ngươi đã đến rồi, mau đứng lên, đa lễ như vậy làm gì?”Nguyễn Nhược Khê thấy hắn có chút cao hứng ngoài ý muốn.
“Tạ ơn nương nương.”Tây Môn Ngọc đứng lên, đôi mắt nhìn nàng có mấy phần nhu tình.
Nguyễn Nhược Khê không biết nên đáp lại người ngày xưa Vũ Khuynh Thành yêu mến như thế nào, đành phải nói sang chuyện khác:
“Sao lâu như vậy ngươi mới nhớ tới đến xem ta?”
“Nương nương, hậu cung không phải người nào cũng có thể tùy tiện ra vào? Ta mỗi tháng mới có một cơ hội tiến cung.”Tây Môn Ngọc ôn nhu nói.
“Phải không?”Nguyễn Nhược Khê le lưỡi, sao nàng lại quên chứ.
“Khuynh Thành.”Tây Môn Ngọc nhìn thấy đôi mắt của nàng có chút ngẩn ngơ, lập tức phục hồi tinh thần lại sửa lời nói:
“Nương nương, nàng khỏe không?”
“Ừ, khỏe lắm, ngươi thì sao.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, cảm giác không khí có chút không được tự nhiên.
“Cũng tốt.”Tây Môn Ngọc cũng gật đầu, đột nhiên thấy cổ tay nàng được bó lại, quên lễ nghĩa, cuống quít cầm tay của nàng nói:
“Làm sao vậy? Tay của nàng sao lại bị thương?”
“Không có việc gì, bị thương một chút thôi, thái y quá khẩn trương thôi.”Thấy đôi mắt hắn quan tâm cùng căng thẳng, Nguyễn Nhược Khê xấu hổ rút tay về.
“Để ta nhìn xem.”Tây Môn Ngọc nắm lại tay của nàng, không thả lỏng.
“Thực sự không có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê muốn rút tay mình lại, nàng biết để hắn thấy miệng vết thương sâu như vậy, nàng lại tốn công giải thích.
“Không có việc gì, để cho ta nhìn xem.”Tây Môn Ngọc dường như không thấy không buông tay.
Đang lúc Nguyễn Nhược Khê không biết cự tuyệt như thế nào, cửa đột nhiên truyền đến tiếng Tây Môn Lãnh Liệt.
“Hoàng thúc muốn xem cái gì?”